Tôi mới là ân nhân cứu mạng của nam chính

 
Chương 36: Vui sướng khi người khác gặp họa
 
Thu Danh Duy trên đường theo quản gia trở về biệt thự đã lắng nghe những cảm xúc bùi ngùi chân thật.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Trước kia khi ông bà chủ còn sống, mỗi mùa xuân đều đến đây ở lại, ngắm hoa, thưởng thức trà, ông cụ bà cụ cũng sẽ đến ngồi đây, cả nhà vui vẻ hòa thuận."
 
"Thật đáng tiếc..."
 
“Căn nhà này bỏ trống nhiều năm rồi, mỗi lần tới dọn dẹp đều cảm thấy quạnh quẽ."
 
Quả là quạnh quẽ thật.
 
Biệt thự ở khu vực này đều là biệt thự đơn lập, vì xem xét đến nhu cầu riêng tư của hộ gia đình nên giữa các căn đều cách khá xa nhau. Lại trùng hợp Lâm Giang vào mùa xuân thời tiết tốt, gió sông đầy ấm áp thoảng qua mặt, nhưng bây giờ đã vào mùa thu, gió thổi sẽ cảm thấy tiêu điều.
 
Mặc dù chưa đọc xong cuốn tiểu thuyết này nhưng tình cảnh này làm Thu Danh Duy hiểu cuối cùng Thu Niệm tha thứ cho Lục Cảnh Thâm có lẽ không chỉ vì tình yêu. Từ khi cô ấy sinh ra, những người xung quanh đã lần lượt rời đi, cuối cùng ngay cả người ba đáng tin cậy như ngọn núi trong lòng cô ấy cũng qua đời, chỉ để cô ấy cô đơn một mình. Trong trường hợp đó, cô ấy khao khát một ngôi nhà hơn bất cứ ai khác, và khi người đàn ông cô ấy đã yêu nhiều năm quyết định thay đổi, cô ấy có thể dễ dàng tha thứ.
 
Nghĩ tới đây, Thu Danh Duy có chút xúc động.
 
Không thể không nói, cô độc thật đúng là một thứ đáng sợ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vào nhà ăn một chút gì đó, cô tắm xong rồi vào phòng ngủ nghỉ ngơi, sự mệt mỏi tích tụ cả đêm làm cho cô ngủ đến khi buổi tối mới thức giấc.
 
Khi mở cửa phòng ngủ ra ngoài, cô được quản gia thông báo có khách đến.
 
"Khách?" Thu Danh Duy nhìn qua lan can nhìn xuống lầu: "Khách nào?"
 
Quản gia báo cáo: "Là cô Dư và cô Trác, nghe nói cô về muốn gặp mặt, tôi sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi nên không gọi, các cô ấy cũng nói không vội, ngồi ở phòng khách được một lúc rồi.”
 
Hai người này Thu Danh Duy hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, dù sao một quyển tiểu thuyết cũng nhiều chương như vậy, không thể miêu tả chi tiết mỗi một người qua đường. Mặc dù không quan tâm đến hai người đột nhiên đến thăm, nhưng người đến là khách, vẫn phải gặp.
 
Về phòng thay quần áo, sau đó Thu Danh Duy xuống lầu.
 
Hai người phụ nữ trạc tuổi nhau đang ngồi trên sô pha uống trà, nhìn thấy cô lập tức bỏ tách trà xuống rồi đứng dậy chào hỏi, lời lẽ nhiệt tình thân mật.
 
"Niệm Niệm! Đúng là Niệm Niệm! Lâu rồi không gặp!”
 

"Từ sau khi cậu ly hôn thì bặt vô âm tín, lúc trước còn có tin cậu qua đời, bọn mình lo lắng muốn chết!"
 
Thu Danh Duy lặng lẽ đánh giá hai người đến gần bên cạnh.
 
Đánh giá từ cách ăn mặc, giống như thiên kim nhà giàu sống trong nhung lụa, lúc đầu cô còn nghĩ tới có thể là qua lại thân thiết của Thu Niệm trong giới hay không, nhưng hai khuôn mặt hiện lên nụ cười xán lạn quá giả tạo, cô lập tức bỏ ngay suy nghĩ này trong đầu.
 
Mấy cô tiểu thư đều diễn sâu như nhau, đi với bụt mặc cà sa đi với ma mặc áo giấy. Nếu Thu Niệm thật sự kết giao được chị em tri kỷ, cũng không đến mức bị Nghê San đùa bỡn trong lòng bàn tay.
 
Vẻ mặt cô lạnh nhạt, rút tay về từ trong tay của hai người, tự mình ngồi xuống sô pha dưới vẻ mặt kinh ngạc của Dư Trác, sau đó ngẩng đầu, giọng điệu lộ rõ ràng sự xa cách: "Xin lỗi, để cho hai cô chờ lâu rồi.”
 
Dư Trác liếc mắt nhìn nhau, một lần nữa ngồi xuống ghế sô pha đối diện Thu Danh Duy, đè nén tất cả sự khó chịu xuống, cười khanh khách nói: "Khách sáo với bọn mình cái gì? Đây mới mấy tháng không gặp đã xa lạ với bọn mình như vậy rồi? Đêm nay mở tiệc riêng vì cậu đó, dù cậu không đồng ý chúng tớ cũng phải ép cậu qua!”
 
Người giúp việc rót trà đúng lúc, Thu Danh Duy bưng tách trà uống vài ngụm, lúc này mới không nhanh không chậm đáp lại: "Tấm lòng xin nhận nhưng bữa tiệc thì tôi sẽ không đi, các cô chơi thoải mái.”
 
Cô không có ý định ở lâu ở thành phố Bái, cũng chẳng muốn bận tâm đến tình chị em giả tạo với mấy cô tiểu thư này.
 
“Vậy sao mà được?" Dư Hà nóng nảy: "Niệm Niệm à, cậu không nể mặt bạn bè cũ chúng tớ sao? Cậu không biết đâu, từ sau khi cậu mất tích đã xảy ra rất nhiều chuyện, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho cậu, bây giờ cuối cùng cậu đã trở về, ngay cả bạn thân cũng không nể sao?”
 
Trác Tuyết ở bên cạnh cũng cố hết sức thuyết phục cô.
 
Hôm nay cô ta còn chẳng đi dạo phố, còn bỏ buổi nhạc kịch tối chạy tới đây đợi cả một buổi chiều cũng chỉ vì đưa Thu Niệm đi dự tiệc, sau đó chuốc say tám chuyện vui vẻ? Nếu cô không đi, vậy buổi tiệc tối nay có ý nghĩa gì nữa?
 
Không đi là không đi, Thu Danh Duy chưa bao giờ ép buộc bản thân, cho dù là hai người Dư Trác có thuyết phục cả nửa ngày cũng thờ ơ.
 
Cô không thèm đếm xỉa đến ba chữ "không cam lòng" viết trên mặt hai người đó, Thu Danh Duy đứng dậy hạ lệnh đuổi khách: "Tôi vừa tiếp nhận Thu thị nên còn rất nhiều công việc phải xử lý, không thể tiếp chuyện được nữa, chiêu đãi không chu đáo xin thứ lỗi.”
 
Tốn công chạy tới một chuyến lại chẳng nghe ngóng được chuyện gì hay, tâm tình của hai người Dư Trác không cần phải nói cũng biết tệ cỡ nào, đi ra từ biệt thự Nam Ngạn hai người bắt đầu chửi rủa, tôi chửi một cô chửi một câu.
 
"Cho dù Lục Cảnh Thâm biết được chân tướng, lãng tử quay đầu lại thì sao chứ? Lúc trước chuyện anh ta với kẻ thứ ba diễu võ dương oai, chà đạp danh dự của cô ta có thể xóa bỏ toàn bộ hay sao? Hừ! Tưởng bản thân cố gắng kiên trì thì cầu vồng sẽ xuất hiện thật à? Tôi thấy không có ả Nghê Tam còn có thể có Nghê Tứ, Nghê Ngũ, với bộ dạng rách nát đó của cô ta làm sao giữ được đàn ông!”
 
Trác Tuyết thở dài: "Kiểu người như Lục Cảnh Thâm này không kiểm soát được, nhưng cũng có người đàn ông thích kiểu bông hoa nhỏ trong trắng, yếu đuối như cô ta. Cậu xem Cố Trì đi, đang họp ở nước ngoài vừa nghe Thu Niệm đã trở về thành phố Bái đã lập tức tới theo cô ta!”
 
Nói đến Cố Trì, từ sau khi Thu Niệm kết hôn hai nhà huỷ bỏ hôn ước, anh lại một lần nữa trở thành đối tượng kết hôn mà các cô gái trẻ ở thành phố Bái tranh đoạt.
 
đương nhiên Dư Hà, Trác Tuyết  cũng đã từng mơ mộng trở thành bà Cố nhưng đều hiểu tất cả đều là vọng tưởng hão huyền, với thân phận của hai người bọn họ, hoàn toàn không trèo được lên nhà họ Cố. Có khả năng nhất là Lâm Mộ Vũ của nhà họ Lâm, đáng tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
 
Nhớ đến sự thê thảm của Lâm Mộ Vũ, Dư Hà chợt mất bình tĩnh: "Ôi, Lâm Mộ Vũ đáng thương thật đó. Bàn về gia cảnh, nhà họ Lâm cũng là gia đình giàu có có tiếng ở thành phố Bái, nhưng vẫn kém nhà họ Thu một chút. Bàn về diện mạo, cô ta cũng xinh đẹp số một, số hai, cơ mà đáng tiếc vẫn chỉ kém Thu Niệm một chút. Năm đó đính hôn với nhà họ Cố cũng vậy, chậm hơn nhà họ Thu, tức giận đến mức bay ra nước ngoài học tập, mãi cho đến khi Thu Niệm kết hôn với Lục Cảnh Thâm mới trở về. Vốn tưởng rằng cuối cùng có cơ hội gả cho Cố Trì, không ngờ người ta tình nguyện làm lốp dự phòng nhưng cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái. Về sau nghe nói Thu Niệm đã chết cô ta còn vui mừng một phen, ai ngờ kết quả lại giả chết? Vừa mới về thành phố Bái, Cố Trì đã lập tức chạy đi chăm nom người ta, có cô ta thì Lâm Mộ Vũ có thể làm gì được?”
 
Hả hê trên nỗi đau của Lâm Mộ Vũ là một chuyện, nhưng Thu Niệm là một người phụ nữ vừa không có chỗ dựa vững chắc lại vừa ly hôn nhưng vẫn được đàn ông thành phố Bái trân trọng như thế, đáy lòng Trác Tuyết không kìm nén được ghen tị.

 
"Thật không hiểu nổi, Cố Trì có điều kiện tốt như vậy sao cứ phải hứng vỏ ốc hộ thế? Thu Niệm xinh đẹp đấy nhưng tớ cảm thấy mỗi xinh đẹp không thì có ích lợi gì? Thân phận thiên kim quyền quý số một mà ngay cả một ông chồng ở rể cũng không giữ được, còn trông đợi cô ta làm gì?”
 
Đều là người trong giới thượng lưu của thành phố Bái, từ tiểu học đến cấp hai, cấp ba đều ở trường tư lập tốt nhất của thành phố Bái.
 
Lúc trước mọi người đều hâm mộ Thu Niệm.
 
Con gái duy nhất của gia đình giàu có nhất thành phố Bái, viên ngọc quý trên tay mọi người chú ý!
 
Nam sinh trong trường tôn cô là nữ thần cao không với tới được, các bậc phụ huynh ai cũng muốn cô làm con dâu, cháu dâu của mình.
 
Có điều khi ấy vẻ vang biết bao nhiêu thì về sau cũng nghèo túng bấy nhiêu.
 
Thiên kim nhà giàu gạt sự e dè theo đuổi đàn ông, cái gì cũng mất, kết quả còn không bằng một Nghê San ngay cả cái mép cửa nhà quyền quý cũng không sờ được, chẳng phải là chuyện cười sao? Nữ thần sau một đêm rớt từ trên cao xuống, trở thành một con sâu đáng thương mà ai cũng chế giễu.
 
Tuy nói cuối cùng lời nói dối của Nghê San bị vạch trần, lãng tử Lục Cảnh Thâm quay đầu nhưng đáng tiếc vẫn không thể thay đổi được sự thật nhà họ Thu đã sa sút, Thu Niệm trở thành người phụ nữ đã ly hôn.
 
Nghĩ đến tư thái cao quý trước đây của Thu Niệm, Dư Hà mím môi: "Đúng vậy, cô ta còn nói muốn tiếp quản Thu Thị? Các thành viên cấp cao trong hội đồng quản trị thật sự là quả hồng mềm mặc cho cô ta bóp sao? Có thể đồng ý cho cô ta tiếp quản mới lại!”
 
"Không có ba thì cô ta chỉ là cái bình hoa, trong tay có nhiều tài sản hơn chăng nữa thì sớm muộn gì cũng bị lừa sạch, Thu Thị phá sản tớ sẽ là người đầu tiên đốt pháo chúc mừng!" Nghĩ tới đây, sự tức giận Trác Tuyết lập tức biến mất, sau đó lộ ra nụ cười khoái chí: "Nhà họ Thu đã không giống như trước đây, cho dù Cố Trì vẫn còn coi cô ta như nữ thần, bà Cố cũng không thể để cho đứa con trai giỏi giang nhất của mình cưới một đôi giày rách đã ly hôn, cùng lắm là mắt nhắm mắt mở để con trai bao nuôi cô ta như người tình.”
 
Nữ thần ngày xưa sa đọa thành kẻ thứ ba.
 
Chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần, xuất thân có tốt đến đâu thì sao? Phá gia chi tử còn hơn cả các cô!
 
"Đúng rồi, Tiểu Tuyết, anh chồng chưa cưới kia của cậu nói thế nào rồi?" Dư Hà nghĩ đến cái gì đó, hỏi một câu.
 
Trác Tuyết đắc ý: "Bà cụ bên kia vốn vừa ý nhà họ Minh, kết quả ai ngờ người phụ nữ kia tìm đường chết, không biết chọc đến ai, liên luỵ làm nhà họ Minh sụp đổ, bà cụ lúc trước từng gặp tớ mấy lần, nói với mẹ tớ rằng thấy tớ có học thức lại biết lễ nghĩa, vừa nhìn đã thích nên chuẩn bị tháng này định xuống việc cưới xin.”
 
Dư Hà: "Nhanh như vậy sao?”
 
"Vài ngày nữa anh ấy sẽ tới, đến lúc đó dẫn các cậu đi gặp mặt." Trác Tuyết nói xong, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ. Đích tôn nhà họ Hạ từ diện mạo đến gia thế đều là đứng đầu thành phố Nhạc, nếu không phải nhà họ Minh xảy ra chuyện thì người chồng tốt như vậy hoàn toàn không tới phiên cô ta.
 
Đáy mắt chợt lóe vẻ ghen tị được Dư Hà che giấu rất tốt, giả vờ nói: "Số của cậu tốt thật, gặp trúng hôn sự tốt như vậy phải giữ kĩ vào, đừng trở thành trò cười giống như Thu Niệm kia.”
 
Trác Tuyết: "Đương nhiên! Cậu nghĩ ai cũng ngu ngốc như cô ta sao?”

 
Hai người rời đi trong lúc trời dần nhá nhem tối.
 
Lúc này trong văn phòng của một tòa nhà ở khu thương mại thành phố Bái, Quan Doanh vẫn đang ở lại công ty tăng ca.
 
Bàn làm việc chất đầy tài liệu, tất cả đều là công việc của các đồng nghiệp khác tìm cách đùn đẩy cho cô ta. Từ sau khi Nghê San xảy ra chuyện, người ban đầu lấy lòng nịnh bợ cô ta lập tức trở mặt, thật sự là một đám gió chiều nào xoay chiều đó!
 
Cô ta vừa oán giận trong lòng vừa cam chịu làm việc, lúc này giám đốc bộ phận nhân sự đã tan làm từ sớm giờ lại quay lại.
 
Cô ta vội vàng đứng lên, bụng đầy khó hiểu: "Giám đốc Dương? Anh đến công ty muộn như vậy là có việc gấp sao?”
 
Giám đốc Dương nhìn cô ta, dường như đang nhận ra điều gì đó, một lát sau hỏi: "Cô kia... Quan gì ấy nhỉ?”
 
"Quan Doanh." Cô ta tự khai tên mình. 
 
Giám đốc Dương vỗ ót: "À đúng, chính là cô.”
 
Quan Doanh khó hiểu: "Là tôi, anh tìm tôi có chuyện gì không?”
 
Giám đốc Dương cau mày, có chút không kiên nhẫn nói: "Bây giờ cô về đi, ngày mai không cần tới nữa.”
 
Lời này làm Quan Doanh sửng sốt: "Anh... Có ý gì ạ?”
 
Vốn dĩ Giám đốc Dương đang ở nhà cùng vợ con, kết quả cấp trên đột nhiên gọi điện thoại bảo anh ta nội trong hôm nay phải đuổi một nhân viên nhỏ tên là Quan Doanh, nếu không anh ta cũng đừng đi làm nữa.
 
Mẹ nó, cũng không phải anh ta đắc tội ông chủ lớn, chuyện này liên quan gì đến anh ta?
 
Anh ta nóng lòng vội chạy về công ty, vô cùng khó chịu với cô nhân viên nhỏ này đã làm liên luỵ đến mình, tất nhiên cũng sẽ không khách khí với cô ta.
 
“Có ý gì sao? Cô bị điếc à? Thì là ý trên mặt chữ, cô đã bị sa thải! Nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi! Tôi cho cô 5 phút để cuốn xéo!”
 
Đây là công việc nhờ vào quan hệ của Nghê San mới tìm được, để cô ta có thể đặt chân ở thành phố lớn này, giờ nói đuổi việc là đuổi, quả thực là sấm sét giữa trời quang!
 
”Giám đốc Dương, anh có thể cho tôi biết lý do được không? Là tôi xử lý công việc có sai sót gì ư?” Cô ta lo lắng muốn có được một lý do, bởi vì cô ta hoàn toàn không thể nghĩ ra lý do.
 
“Cô hỏi tôi, tôi còn phải hỏi cô đấy!” Giám đốc Dương nổi giận: "Là cấp trên đích thân gọi điện thoại dặn dò, chắc chắn cô đã làm chuyện gì không biết xấu hổ, đắc tội với ông chủ lớn chứ gì! Tôi nói chứ bạn thân của kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác thì cũng là loại tốt đẹp gì cho cam?”
 
Ánh mắt khinh miệt và những lời lẽ chế nhạo làm Quan Doanh cảm thấy nhục nhã vô cùng, cô ta lớn tiếng phủ nhận: "Tôi chưa từng làm chuyện không biết xấu hổ cả! Cũng chưa bao giờ đắc tội với ông chủ! Nhất định là đã nhầm lẫn ở đâu!”
 
Giám đốc Dương không thèm nói chuyện với cô ta: "Được rồi, đừng kì kèo với tôi nữa, mau mau cút đi, nếu không tôi kêu bảo vệ mời cô đi.”
 
Không cam lòng công việc tốt tự dưng mất đi như vậy, Quan Doanh sốt vó đến nỗi nước mắt dàn dụa, cô ta cầu xin: "Giám đốc Dương tôi cầu xin anh, giúp tôi xác nhận lại một chút được không? Chắc là nhầm rồi! Tôi cầu xin anh! Tôi quỳ xuống cầu xin anh!”
 
Nhìn thấy cô ta quỳ thật, Giám đốc Dương giật mình, vội vàng giữ chặt cô ta lại, miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi, tôi hỏi giúp cô nhưng cô cũng phải đồng ý với tôi, bất kể là vì nguyên nhân gì cũng đừng đu bám theo tôi nữa!”
 

Quan Doanh gật đầu đồng ý, cô ta trăm phần trăm tin chắc chuyện này nhất định là nhầm lẫn.
 
Cô ta hoàn toàn chưa từng đắc tội với ông chủ lớn, cho dù Nghê San không còn vị thế nữa cũng không đến mức giậu đổ bình neo với một nhân viên nhỏ như cô! Huống hồ hôn lễ kia đã qua hơn hai tháng rồi, chờ tính sổ cũng bằng không.
 
Giám đốc Dương đã giúp cô ta gọi điện thoại cho cấp trên, mở loa ngoài.
 
Chợt nghe được người đàn ông ở đầu dây bên kia dùng giọng điệu như đuổi ăn xin, nói nhẹ tênh: "Còn hỏi nguyên nhân à? Người phụ nữ đắc tội anh Cố, cô ta khuyết tật trí tuệ sao? Đừng nói là cái miếu nhỏ nhà tôi, anh Cố đã ra lệnh cấm, hiện tại thành phố Bái... À không chỉ thành phố Bái, cả nước Hoa này bất kể công ty lớn nhỏ nào cũng không dám nhận cô ta nữa đâu.”
 
Giám đốc Dương nghe xong lập tức liếc nhìn Quan Doanh như nhìn kẻ tàn đời rồi.
 
Cô và Nghê San, hai người bạn tri kỷ này thật đúng là đã làm chuyện tốt mà, đắc tội ai không đắc tội lại gây sự với vị kia của nhà họ Thu? Lạc đà gầy còn hơn con ngựa béo, ba người ta mất rồi thì cũng là người giàu có nhất thành phố Bái, là loại tôm tép nhỏ xíu như các cô có thể tùy tiện giẫm đạp sao?
 
Tìm hiểu được nguyên nhân, Quan Doanh chán nản ngã xuống đất, ù tịt hai bên tai.
 
Thế mà lại là con ả Thu Niệm độc ác, xảo quyệt đó! Ở trước mặt Cố Trì giả bộ yếu đuối vô tội, kết quả sau lưng lập tức đâm cho cô ta một đao!
 
Hại San San xong rồi đến hại cô ta phải không? Con khốn! Cô ta sẽ không chịu khuất phục như vậy đâu!
 
*
 
Mấy ngày kế tiếp, Cố Trì đều đến Thu thị giúp cô quét sạch các thế lực còn sót lại của Lục Cảnh Thâm trong công ty. Phần lớn công việc đều do anh làm, dù vậy, chủ tịch hội đồng quản trị mới là Thu Danh Duy vẫn ký văn kiện trong tay mỏi nhừ.
 
Tuyển dụng lại tổng giám đốc thay thế vị trí của Lục Cảnh Thâm, được Cố Trì giúp đỡ hoàn thành việc bàn giao công việc. Cuối cùng Thu Danh Duy cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, làm một bà chủ rảnh rỗi thỉnh thoảng kiểm tra sổ sách, ngồi chờ lợi nhuận.
 
Đã giải quyết một chuyện lớn như vậy, không mời Cố Trì ăn một bữa cơm bày tỏ cảm ơn thì thật hết nói nổi nữa, cho nên Thu Danh Duy đã đặt một nhà hàng được nhiều đánh giá khen ngợi ở trung tâm thành phố, hẹn anh ăn cơm với nhau.
 
Một thành phố nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, cho nên rất dễ gặp được người quen. Thu Danh Duy vừa mới vào phòng ăn, đã đụng phải Trác Tuyết, người mà mấy ngày trước đã tới hỏi thăm.
 
Khác với cách ăn mặc của một người phụ nữ bản lĩnh, Trác Tuyết diện đồ lồng lộn từ đầu đến chân, nhìn thấy phong cách của Thu Danh Duy khác một trời một vực so với trước đây, cô ta không khỏi sửng sốt rồi mới cười giả lả chào hỏi: "Cậu cũng đến đây ăn cơm à?”
 
Thu Danh Duy khách sáo gật đầu: "Thật trùng hợp.”
 
Cô nói xong thì chuẩn bị đi vào phòng phòng chờ người, Trác Tuyết nào nỡ buông tha cơ hội khoe khoang này chứ bèn vội vàng ngăn cô lại: "Cậu đến một mình à?”
 
Thu Danh Duy khó hiểu đáp: "Hẹn bạn.”
 
"Vậy à..." Trác Tuyết cười ngại ngùng, trong lời nói lộ ra vẻ đắc ý: "Tớ đi cùng chồng sắp cưới.”
 
Cô ta đến cùng ai Thu Danh Duy hoàn toàn không cảm thấy hứng thú, nên trả lời cô ta một chữ hết sức hời hợt: "À.”
 
Trác Tuyết: ?
 
Lúc này không phải nên hỏi chồng sắp cưới của cô ta là ai sao? Sao chuyện không đi theo lẽ thường tình vậy?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui