Chương 32: Vậy thì cứ quỳ đấy mãi đi
Cũng giống như nhóm nhân viên này, sau khi nghe tin Thu Danh Duy sẽ mở đại hội cổ đông và chính thức tiếp quản công ty, ban lãnh đạo cấp cao của Thu Thị đều có thái độ không tán thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cô ta coi quản lý công ty là trò trẻ con hay sao mà muốn tiếp quản là tiếp quản ngay!"
"Cho dù bây giờ cô ta là người thừa kế duy nhất của nhà họ Thu cũng không thể làm bậy bạ! Cô ta là phụ nữ thì hiểu cái gì chứ?"
"Tôi không đồng ý! Đợi chút nữa vào họp tôi sẽ là người đầu tiên bỏ phiếu phản đối!"
"Lúc chúng ta cùng ông Thu gầy mở một vùng trời thì cô ta còn chưa được sinh ra đâu! Cô ta có tư cách gì tiếp quản công ty chứ?"
Thu Danh Duy đứng bên ngoài phòng họp, lắng nghe những lời phỉ nhổ của đám lãnh đạo kỳ cựu này với vẻ mặt bình tĩnh.
Mặt thư ký Chu đầy tức giận: "Thật sự là một đám mắt chó không coi ai ra gì mà! Cô đừng để trong lòng."
"Không sao cả, lời bọn họ nói cũng đều là sự thật."
Thu Danh Duy không hề tức giận, bất cứ nơi nào cũng phải dùng thực lực để nói chuyện, hồi đại học Thu Niệm học chuyên ngành mỹ thuật, cô thì suốt ngày lăn lộn trên đường đua nên không hiểu biết gì về kinh doanh, bị chất vấn như thế cũng hợp lý. Nhưng không hiểu thì có thể học, có nhân tài như thư ký Chu bên cạnh còn sợ không có quân sư giải đáp thắc mắc cho sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lấy lại bình tĩnh, cô đẩy cửa bước vào.
Một đám lãnh đạo cấp cao đang tụ tập trong phòng họp đột nhiên im bặt, lũ lượt dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía cô.
Họ đã nghe được rất nhiều tin đồn về cô thiên kim nhà họ Thu này và đã gặp được không ít lần, ai có thể chấp nhận một bông hoa trắng nhỏ chạy theo một người đàn ông đến mức dâng luôn gia nghiệp, sau khi kết hôn chồng và tình nhân quang minh chính đại tặng cho một cặp sừng to bự mà vẫn không hó hé chứ? Nếu không phải nể mặt mũi ông Thu thì bọn họ sớm đã ngoảnh mặt bỏ đi rồi!
"Tiểu Thu à, thời gian trước tin tức về cái chết của cháu đã được truyền khắp nơi, bây giờ mọi người đều rất vui khi thấy cháu bình an vô sự, nhưng điều khiến mọi người không vui là cháu vừa trở về đã làm loạn rồi." Một lãnh đạo kỳ cựu nói bằng giọng điệu bậc cha chú đang quở trách một hậu bối.
Có người mở màn nên những người còn lại cũng nhao nhao phụ họa, trong lời nói của bọn họ toát ra sự khinh thường không đặt cô vào mắt.
Ngặt nỗi Thu Danh Duy không mắc chiêu này, thứ mà người lăn lộn trong đường đua coi trọng là nhanh, vì vậy cô ra chiêu lanh lẹ, câu đầu tiên đã khiến toàn bộ người trong phòng họp choáng váng…
"Tiếp quản Thu Thị là quyết định tôi đưa ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. Nếu mọi người cho rằng tôi không đủ năng lực, vậy chi bằng thế này đi, tôi sẽ bán tám mươi phần trăm cổ phần của Thu Thị và dứt khoát tuyên bố phá sản, để tránh gây họa cho công ty. Mọi người nghĩ sao?"
Chết tiệt! Đủ tàn nhẫn! Một câu không hợp ý đã bán cổ phần công ty để công ty đóng cửa cho lành, người như thế ai chọc nổi?
Tất cả những người ở đây đều được chia lợi nhuận từ công ty, công ty không kinh doanh thì làm sao lợi nhuận có thể tiếp tục chảy vào túi họ? Thu Danh Duy đã hoàn toàn đánh vào mạch máu của bọn họ, người trong phòng đều không dám lên tiếng nữa.
Thư ký Chu vẫn lo lắng cho cô, dù sao ông chủ cũng đã qua đời, một mình cô đơn độc lẻ loi không nơi nương tựa làm sao đối phó được với mấy lão cáo già này? Kết quả anh ta đã nghĩ nhiều rồi, một câu đầu tiên của cô đã chặn họng khiến cả phòng im lặng, cô hoàn toàn chiếm thế thượng phong và giành được toàn quyền phát biểu, dù nhóm lãnh đạo kỳ cựu này phàn nàn cũng không thể làm gì được.
Có một số người không cam lòng, sau khi kìm nén một lúc lâu lại không thể không tiếp tục khuyên giải, cố gắng xua tan ý tưởng tiếp quản công ty đáng sợ của Thu Danh Duy: "Tiểu Thu, quản lý một công ty không đơn giản như cháu nghĩ đâu, tất cả mọi việc lớn nhỏ đều cần cháu ra quyết định, chỉ hơi bất cẩn xíu thôi là sẽ có nguy cơ phá sản chứ chẳng phải trò trẻ con đâu."
Thu Danh Duy bình tĩnh tiếp chiêu: "Như tôi đã nói, tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng trước khi đưa ra quyết định này, nhân tài của Thu Thị xuất hiện lớp lớp, hơn nữa còn có những lãnh đạo kỳ cựu như các vị ở đây, những chính sách quan trọng không chỉ mỗi tôi vỗ đầu là quyết định được, có nhanh bằng bán cổ phiếu phá sản không?"
Người đàn ông không nói nữa.
Tiếp theo, các cổ đông khác cũng lần lượt giãy dụa, cuối cùng đều bị Thu Danh Duy làm nghẹn họng.
Giơ tay nhìn đồng hồ, Thu Danh Duy lại nhìn quanh phòng họp lần nữa: "Còn câu hỏi gì nữa không?"
Không ai nói gì.
Cô đợi một lúc, hai tay đặt tay lên bàn họp, cho chủ đề này một cái kết: “Nếu mọi người đã không có ý kiến phản đối, vậy cứ quyết định tôi sẽ tiếp quản Thu Thị và trở thành quản lý cấp cao nhất đi."
Mọi người rõ ràng không đồng ý nhưng lại không ai bác bỏ. Không nói lại cô gái nhỏ đã nhanh mồm nhanh miệng mà còn nắm giữ tám mươi phần trăm cổ phần, như thế ai dám chọc cô chứ? Tại sao trước đây lại không biết cô khó chơi như vậy? Người bơ vơ trơ trọi mặc người bắt chẹt kia đâu?
Nhìn những khuôn mặt bị nghẹn uất này khiến tâm trạng Thu Danh Duy rất tốt, sau khi khẽ nở nụ cười bèn công bố quyết định thứ hai: “Tôi nghe nói kể từ khi ông Thu ngã bệnh qua đời, chủ tịch vẫn luôn do ông Vạn tạm thời thay thế, vất vả cho ông một thời gian dài rồi."
Lời này làm Vạn Hồng Đức ngay lập tức có một linh cảm không lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo đã thấy cô gái nhỏ tuyên bố bằng vẻ mặt như lẽ đương nhiên: "Sau này vẫn nên để nhà họ Thu chúng tôi gánh vác trọng trách này đi."
Vấn đề tiếp quản công ty đã được thỏa hiệp mà vẫn còn thiếu một chức chủ tịch nữa ư? Các lãnh đạo kỳ cựu hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhất thời không thể làm gì, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn chờ sau này có cơ hội cứu vớt cái sai của cô, sau đó đuổi cổ ra khỏi công ty.
Đối mặt với những cổ đông bằng mặt nhưng không bằng lòng này, Thu Danh Duy cố nén nụ cười và đột nhiên trở nên tràn đầy khí thế: “Mọi người ở đây đều là bậc cha chú, nhưng trên công việc chúng ta vẫn nên công ra công tư ra tư, để không khiến người khác có ấn tượng rằng chúng ta không hiểu quy tắc. Vì vậy, sau này xin các vị hãy chú ý xưng hô, đừng gọi tôi là Tiểu Thu này Tiểu Thu nọ nữa mà cứ gọi tôi là chủ tịch hoặc chủ tịch Thu đi.”
Tốp lãnh đạo kỳ cựu tức giận đến hộc máu.
Cô gái nhỏ điên rồ như thế, mẹ nó sự yếu đuối dễ bắt nạt trước đây cũng là giả vờ cả, phải không?
Ngay khi Thu Danh Duy đang thưởng thức vẻ mặt tuyệt vời của các cổ đông, cửa phòng họp đột nhiên bị người từ bên ngoài mạnh mẽ đẩy ra.
Cô vô thức nương theo âm thanh nhìn qua.
Lục Cảnh Thâm - người đã bị cô lãng quên từ lâu trong ký ức, đang đứng đó, mặc dù mặc một bộ vest đắt tiền được cắt may rất tinh xảo, nhưng bởi vì đi đường vội vã mà chật vật không thôi, trên khuôn mặt tiều tụy đó lún phún râu, nhưng cặp mắt dưới hàng mày sâu kia vẫn sáng ngời lạ thường .
“Niệm Niệm.” Anh ta run rẩy gọi hai chữ, giống như đã tìm được hy vọng sống tiếp, cả người giống như thân cây khô héo gặp được suối nguồn có được sự sống lần nữa.
Vào khoảnh khắc anh ta nhận được tin Thu Niệm xuất hiện trong Thu Thị, anh ta cảm thấy hoang đường đến bật cười, Niệm Niệm của anh ta đã qua đời và được chôn cất trong nghĩa trang ở thành phố Bái, đã vĩnh viễn ngủ yên thì làm sao có thể xuất hiện ở Thu Thị được?
Tuy nhiên, khi đối phương gửi cho anh ta những bức ảnh do nhân viên chụp lén, anh ta lập tức chộp lấy chìa khóa xe tức tốc chạy đến.
Suốt một đường đi anh ta thấp thỏm, không thể tin nổi niềm vui bất ngờ đến này, nhưng cũng liều mạng cầu nguyện tất cả đều là sự thật.
Bởi vì người phụ nữ trong ảnh rõ ràng là Thu Niệm, anh ta đã quen thuộc hàng mi đôi mắt đó đến tận xương tủy, cho dù hóa thành tro bụi anh ta cũng có thể nhận ra!
Vào giờ phút này, anh ta thở hổn hển từng ngụm lớn, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong phòng không chớp mắt. Ánh mắt của cô sắc bén hơn trước rất nhiều, có lẽ là do trang phục chuyên nghiệp chỉnh tề khiến khí chất cô trông vô cùng mạnh mẽ, khác hẳn với sự yếu đuối mềm mại trước đây.
Nhưng, cô là Niệm Niệm của anh ta, Niệm Niệm còn sống sờ sờ!
Bệnh nan y gì, ngã bệnh qua đời gì, đều là trò quỷ do tên khốn Cố Trì kia tạo ra!
Niệm Niệm của anh ta vẫn còn sống, Niệm Niệm của anh ta đã trở lại rồi!
Đôi mắt Lục Cảnh Thâm ngân ngấn nước, lần đầu tiên sau một thời gian dài trên mặt mới nở nụ cười thoải mái.
Khác với vẻ mặt sung sướng như điên của anh ta, biểu cảm của Thu Danh Duy rất lạnh lùng, trong đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét rất rõ ràng.
Khuôn mặt này thực sự vẫn gây phản cảm như lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ nhìn thôi đã muốn đi lên cho một bạt tai.
Nhìn thấy Lục Cảnh Thâm đi tới, các lãnh đạo cấp cao vốn đang tức giận không khỏi nở nụ cười xấu xa vây xem kịch hay.
Ai ở thành phố Bái mà không biết thiên kim nhà họ Thu yêu người đàn ông này muốn chết, vừa rồi còn huênh hoang như thế, vậy mà khi khắc tinh đến đã ngoan ngoãn hiện nguyên hình? Đến lúc đó bọn họ chỉ cần lôi kéo được Lục Cảnh Thâm, để anh ta chăm nom người phụ nữ rắc rối này cho tốt thì mọi chuyện sẽ trở lại như cũ, đây vẫn là địa bàn của mấy người đàn ông bọn họ, không đến lượt cô chỉ trỏ sai khiến.
Tuy nhiên, phản ứng tiếp theo của Thu Danh Duy đã khiến họ thất vọng, cảnh tượng tôn thờ như mong đợi không xuất hiện, nhưng lại nghe thấy cô tàn nhẫn tuyên bố quyết định thứ ba: “Lục Cảnh Thâm, anh đến đúng lúc lắm, bây giờ tôi chính thức tuyên bố sẽ cách chức tổng giám đốc của anh."
Nhóm cổ đông: ???
Ơ không phải, kịch bản này sai rồi!
Không sững sờ giống như các cổ đông, Lục Cảnh Thâm khi nghe thấy lời này chỉ hơi ngẩn ra và không có nhiều phản ứng lắm. Đối với anh ta bây giờ, anh ta không quan tâm đến bất cứ điều gì khác ngoại trừ Thu Niệm.
“Được.” Anh ta lập tức trả lời, trong mắt tràn đầy trìu mến: “Chỉ cần em trở về, anh không cần gì, cũng không muốn gì cả.”
Dáng vẻ si tình này có thể có ích đối với nguyên thân, nhưng Thu Danh Duy chỉ cảm thấy ghê tởm, nghĩ đến lần trước ở Thu Thị anh ta đứng về phía Nghê San, cô không khỏi châm biếm vặn lại: “Không phải vẫn luôn một lòng một dạ với San San của anh à? Bây giờ làm thế này có ý gì đây?"
Khi tên của người phụ nữ kia được nhắc đến, vẻ dịu dàng trên khuôn mặt Lục Cảnh Thâm biến mất sạch sành sanh, trong mắt hiện lên một tia căm hận nồng đậm, trầm giọng nói: “Niệm Niệm, em cũng biết, cái người gian xảo ấy từ đầu đến cuối là kẻ bịp bợm! "
Thu Danh Duy cảm thấy rất mỉa mai.
"Kẻ bịp bợm thì đã sao? Cô ta lừa anh nên anh không yêu nữa à? Vậy thì tình yêu của các người thật là yếu ớt không chịu nổi."
Những quyển truyện tổng tài bá đạo đời đầu quả thật phát huy được từ "cặn bã" đến cực điểm, một giây trước còn ôm nữ phụ thề non hẹn biển, một giây sau đã trở mặt không nhận người, coi người ta rẻ rúng không đáng một xu. Nghê San cũng bị mù nên mới yêu anh ta!
Biết hành động trước đây của bản thân đã làm tổn thương cô nhiều thế nào, Lục Cảnh Thâm không hề tức giận, anh ta liếc nhìn các cổ đông đang ngồi trong bàn họp không biết nên đi hay ở lại, bèn bàn bạc luận với Thu Danh Duy: “Niệm Niệm, chúng ta ra ngoài nói chuyện riêng xíu đi."
"Anh Lục, tôi cần phải nhắc nhở anh rằng, chúng ta đã ly hôn rồi, anh gọi Niệm Niệm e là không thích hợp." Thu Danh Duy từ chối đề nghị của anh ta: “Hơn nữa, tôi và anh cũng không có gì đáng để bàn bạc cả, càng đừng nói tới bàn bạc riêng. Có lời gì anh cứ nói ở đây đi, tốt nhất là nói tóm tắt nội dung chính thôi, thời gian của tôi rất quý giá nên không muốn lãng phí cho những người như anh.”
Lục Cảnh Thâm nhắm mắt lại, giọng đè nén nói: "Anh biết em hận anh..."
Thu Danh Duy ngắt lời anh: "Tôi không hận anh."
Nhìn thấy hi vọng được thắp lên trong ánh mắt anh ta, cô vừa liếc đã biết anh ta hiểu lầm rồi, cô hừ mũi, tàn nhẫn bổ sung thêm câu sau: “Ở trong mắt tôi, anh chỉ là một người qua đường nên không đáng được hận, hiểu không? Đừng tự mình đa tình."
Dù đã có chuẩn bị để chịu đựng tất cả nhưng những lời này vẫn như nhát dao đâm vào tim anh ta, đau đến mức khiến anh ta khó thở.
Lục Cảnh Thâm cười thê lương.
Cũng không thể trách Niệm Niệm, chỉ trách anh ta khi còn trẻ quá để tâm đến lòng tự trọng, chỉ trách năm đó anh ta mù quáng, chỉ trách anh ta làm tổn thương cô quá sâu, tất cả đều là lỗi của anh ta.
Anh ta nuốt đắng chát xuống cổ họng, đồng ý với cô: "Được, chúng ta nói chuyện ở đây."
“Vậy thì nói nhanh đi.” Thu Danh Duy nhìn anh ta bằng đôi mắt thiếu kiên nhẫn, nhắc nhở một câu: “Nếu anh cầu xin sự tha thứ và cầu xin tái hợp thì không cần phải nói nữa.”
"Tại sao?"
“Nhất định phải muốn tôi giải thích rõ ràng sao?” Thu Danh Duy cũng không mảy may cho anh ta mặt mũi trước mặt mọi người: “Tha thứ là không thể, tái hợp thì cũng đừng mơ nữa!”
“Niên Niệm!” Lời nói vô tình của cô khiến anh ta không tự chủ được kích động, trên mặt lộ ra vẻ cầu xin: “Anh đã biết mình sai rồi…”
Biết mình sai thì có ích gì? Những tổn thương đã được tạo thành có thể xóa bỏ toàn bộ sao?
Thu Niệm có thể mềm lòng và cảm động, nhưng Thu Danh Duy thì không.
Về nguyên tắc, sai chính là sai, đừng nói với cô những thứ đại loại như bị lừa bịp, thân bất do kỷ, những đêm đó anh ta và Nghê Sơn sung sướng như thể lên thiên đường! Bây giờ lại giả vờ là người bị hại ư? Trong chuyện này ai cũng có lỗi, đương nhiên Nguyên San đáng hận, nhưng anh ta cũng không vô tội được đâu!
“Nếu không có chuyện gì quan trọng thì đến văn phòng tổng giám đốc bàn giao công việc đi.” Thu Danh Duy không thèm nhìn anh ta thêm nữa, sau khi tuyên bố với các cổ đông đang hóng chuyện rằng cuộc họp đã kết thúc, bèn chuẩn bị đi giải quyết công việc tiếp theo.
Lúc đi lướt qua nhau, Lục Cảnh Thâm bất ngờ nắm lấy tay cô, giọng nói u ám như ánh mắt anh ta: “Làm thế nào em mới có thể tha thứ cho anh?”
Thu Danh Duy hất anh ta ra, vẫn không nhìn anh ta mà chỉ thản nhiên nói: "Làm gì cũng không thể."
Thu Niệm thực sự đã không còn nữa, nếu tha thứ cũng không đến lượt cô tha thứ, vì vậy hãy để cả đời này Lục Cảnh Thâm sống trong hối hận khó lòng buông bỏ đi.
Nói xong, cô đi ra khỏi phòng họp, nghĩ tới điều gì đấy cô bỗng quay người bổ sung một câu: "Bàn giao công việc xong thì hãy cút đi, sau này đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, tôi thấy ghê tởm."
Người đang quay lưng về phía cô run rẩy cả người, vành mắt anh ta đã chuyển màu đỏ bừng. Lục Cảnh Thâm siết chặt nắm tay kiềm chế, âm thầm nuốt trái đắng tự mình gieo vào lòng.
Những người trong phòng họp lần lượt đi ngang qua đều cảm thấy xấu hổ thay anh ta, nhưng Lục Cảnh Thâm lại không mảy may đoái hoài, nỗi sợ mất đi Niệm Niệm đã khiến anh ta buông xuôi tất cả, không còn phong thái cao ngạo ban đầu, thậm chí ngay cả mạng sống anh ta cũng không cần thì cần giữ mặt mũi làm gì?
Hoàn hồn lại, anh ta quay người nhìn về hướng Thu Danh Duy rời đi, cất giọng gọi cô lại: "Niệm Niệm!"
Các nhân viên trong hành lang lần lượt dừng lại để xem kịch, nhưng bước chân của Thu Danh Duy lại không vì thế mà dừng lại.
"Niệm Niệm! Em quay lại nhìn anh đi!" Lục Cảnh Thâm nói xong, cũng không thèm để ý đến những ánh mắt kinh ngạc xung quanh mà dứt khoát quỳ thẳng xuống!
Ánh mắt anh ta lấp lánh, thanh âm khàn khàn run lên vì căng thẳng, cố níu giữ mà nói: "Xin hãy cho anh một cơ hội! Cho tình cảm của chúng ta một cơ hội! Anh sẽ quỳ ở đây cho đến khi em đồng ý mới thôi!"
Cảm xúc duy nhất của cô đối với tên cặn bã này là chán ghét, cho anh ta một cơ hội ư? Là muốn gây khó dễ cho mình hay muốn bị ghê tởm đến chết?
Thu Danh Duy vẫn không cảm động.
Nhưng thư ký Chu không nhịn được quay đầu lại, rồi ngay lập tức kinh ngạc kêu lên: "Anh ta thật sự quỳ rồi!"
Cùng ở Thu Thị, dù miễn cưỡng đến đâu thư ký Chu cũng phải cùng làm việc với Lục Cảnh Thâm, anh ta biết người đàn ông này kiêu ngạo và tự phụ đến mức nào, vốn tưởng rằng anh ta sẵn sàng dỗ dành một người phụ nữ đã là sự dịu dàng lớn nhất rồi, không ngờ anh ta lại có thể quỳ xuống trước mặt mọi người vì cô Thu!
Các nhân viên khác còn ngạc nhiên hơn cả anh ta.
Kể từ sau đám cưới như trò hề vào tháng bảy, đủ loại hành vi của Lục Cảnh Thâm đã nhiều lần vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Khi ở bên Nghê San, anh ta cũng đặt sự nghiệp lên hàng đầu, tham vọng thăng tiến không vì đó mà dừng lại, tuy nhiên sau khi sự thật được phơi bày, anh ta đã gác lại mọi công việc và tìm kiếm Thu Niệm khắp thế giới, thậm chí đã phóng hỏa tự sát sau khi tưởng nhầm cô đã ngã bệnh qua đời.
So ra, chút yêu chiều mà anh ta từng dành cho Nghê San quả thật chẳng đáng nhắc đến.
Mấy nhân viên nữ mềm lòng chỉ ước gì có thể lập tức thay Thu Danh Duy tha thứ cho anh ta, dù sao cũng có vô số phụ nữ muốn có được người đàn ông như Lục Cảnh Thâm, làm sao anh ta có thể đề phòng được những âm mưu có chủ ý đó?
Các nhân viên nam nghĩ rằng Lục Cảnh Thâm chỉ phạm một sai lầm mà bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ mắc phải, chỉ cần anh ta cuối cùng trở về với gia đình mình thì nên được tha thứ. Huống chi, đầu gối của một người đàn ông quý giá như vàng, anh ta đã bóp nát lòng tự trọng của mình không ngó ngàng đến, chuyện này cần bao nhiêu tình yêu mới có thể làm được chứ?
Mọi người trong hành lang đều đang chờ đợi câu trả lời của Thu Danh Duy.
Đáng tiếc khung cảnh cái ôm đẫm nước mắt rồi tiến thẳng đến cục dân chính tái hợp từ đó về sau yêu thương không chia lìa mà mọi người mong đợi đã không diễn ra.
Thu Danh Duy dừng lại một lúc trước khi bước vào văn phòng chủ tịch, nghiêng đầu bố thí cho Lục Cảnh Thâm một ánh mắt nhưng không hề cảm động, chỉ có một sự nhạo báng trắng trợn.
Cô nhìn anh ta như thể đang xem một trò hề.
Sau đó, cô nhẹ nhàng nói một câu: "Vậy thì cứ quỳ đấy đừng đứng dậy nữa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...