Tôi mới là ân nhân cứu mạng của nam chính

 
Chương 29: Đêm nay phải ngủ thế nào đây?
 
"Tổng giám đốc Lục, mọi người rất tiếc về cái chết của cô Thu, nhưng xin anh hãy bớt đau buồn và sớm ngày phấn chấn lại tinh thần."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phấn chấn?
 
Niệm Niệm đã chết, anh làm sao có thể phấn chấn lên được? Và... phấn chấn cho ai xem?
 
Lục Cảnh Thâm nhìn trần nhà lạnh lẽo, trái tim tuy còn đang tiếp tục nhịp đập nhưng con người anh ta đã chết rồi.
 
Phớt lờ lời khuyên giải của trợ lý, anh ta vén chăn ngồi dậy, bàn tay nắm chặt đang chảy ngược máu rất nhanh, nhưng anh ta lại không hề đoái hoài đến.
 
“Về đi, đừng quan tâm đến tôi.” Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng như thể mất cả linh hồn: “Tôi đã không còn lý do nào để sống nữa…”
 
Trợ lý cảm động, kiên trì khuyên nhủ: "Anh vẫn còn công ty, vẫn còn sự nghiệp, vẫn còn tương lai xán lạn."
 
Lục Cảnh Thâm cười khổ: “Niệm Niệm đi rồi, tôi còn cần những thứ đó làm gì nữa?”
 
Trước đó, anh luôn cho rằng mình sống là để vực dậy nhà họ Lục, nhưng bây giờ Niệm Niệm đã không còn nữa, cuối cùng anh cũng hiểu ý nghĩa của sống đối với mình là gì. Con người, vào một phút trước khi chết bao giờ cũng nhận ra đời người nực cười biết bao, vì một vài điều hão huyền mà bỏ lỡ những điều thực sự quan trọng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Còn chưa đợi nhân viên y tế đến, Lục Cảnh Thâm đã rút kim truyền dịch ra chuẩn bị rời đi. Khi đi đến gần cửa, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
 
"Cầu xin anh đấy! Hãy cho tôi gặp tổng giám đốc Lục một lần đi!"
 
"Tổng giám đốc Lục! Tổng giám đốc Lục! Anh tha thứ đi mà! Làm ơn tha cho gia đình nhà tôi đi được không!"
 
"Cái ả khốn nạn Nghê San kia làm sai thì anh muốn xử lý thế nào cũng được, chúng tôi cũng không có gì oán trách, van xin anh hãy tha cho Nghê Thị đi mà! Đó là tâm huyết của tổ tông nhiều đời nhà chúng tôi đó!"
 
Lục Cảnh Thâm đứng khựng lại, cái dạ dày vốn được rửa trống rỗng của anh ta không khỏi thấy ghê tởm đến mức buồn nôn.
 
Bây giờ chỉ cần nghe thấy tên Nghê San là anh ta sẽ nghĩ đến những ngày đêm hoang đường đó, anh ta ôm cô ta với lòng biết ơn và coi cô ta như báu vật… Cuối cùng, tất cả chẳng qua chỉ là những lời dối trá và cạm bẫy.
 
Nhìn chằm chằm vào cửa, trong mắt anh ta tràn đầy tức giận: "Kêu bọn họ cút!"
 
Trợ lý nhận lệnh lui ra đuổi người.
 
Hành lang vốn yên tĩnh bị người nhà họ Nghê quấy rầy, xuyên qua ô cửa có thể nghe thấy tiếng gào khóc như heo bị cắt tiết.
 
"Tổng giám đốc Lục! Làm ơn hãy tha cho chúng tôi đi! Nể tình con gái tôi đã ở bên anh lâu như vậy, hãy nương tay tha cho nhà họ Nghê đi!"
 
"Tổng giám đốc Lục! Con ả Nghê San đó đã được dạy cho một bài học thê thảm trong tù rồi! Dây thanh quản của cô ta đã bị hủy hoại, cả đời cũng không thể nói được, đôi mắt cũng mù lòa không thể nhìn thấy gì cả, thậm chí còn bị người ta cắt đứt hai ngón tay, cô ta đã như vậy rồi còn không thể khiến anh bớt giận sao?"

 
Lục Cảnh Thâm cố ý mua chuộc các nữ tù trong tù và nhờ họ "chăm sóc" Nghê San, thế nên anh không hề ngạc nhiên khi nghe thấy những lời này.
 
Chỉ là dây thanh quản bị hỏng, đôi mắt bị mù và ngón tay bị mất mà thôi, so với nỗi oan ức mà Niệm Niệm phải gánh chịu thì đã là gì?
 
Không đủ...
 
Vĩnh viễn không đủ…
 
Anh muốn khiến Nghê San, khiến người nhà họ Nghê sống không bằng chết!
 
*
 
Hiểu lầm về việc rời đi mà không nói lời từ biệt đã được giải quyết, giờ đến lượt Thu Danh Duy đàm luận với Bạc Nguyên Triệu về việc mua say ngã bị thương.
 
"Đã nói bao nhiêu lần là không được đi bar uống rượu rồi, là chưa bị giáo huấn đủ sao?"
 
Bạc Nguyên Triệt cúi đầu chột dạ, không còn cách nào khác, ánh mắt của cô quá mức gay gắt khiến anh suýt chút nữa đã tiện đà quỳ xuống rồi.
 
"Anh đã biết sai rồi..." Anh ngoan ngoãn nhận tội, khẽ chựng lại rồi tủi thân lẩm bẩm nói: "Anh còn tưởng rằng uống say thì em sẽ trở về, giống như cái đêm đầu tiên mà chúng ta gặp nhau đó…"
 
"Cuối cùng ai biết được cậu uống nhiều đến mức ngay cả họ của mình là gì cũng không biết, còn chạy lên sân khấu làm ầm ĩ rồi ngã xuống, đã mất mặt rồi mà cả mạng xã hội đều biết." Thu Danh Duy tức giận tiếp lời.
 
Bạc Nguyên Triệt xấu hổ ho khan một tiếng, đã biết rõ mà còn cố hỏi: "Em... cũng biết rồi sao?"
 
Thu Danh Duy cho anh xem một đoạn video giật gân được lưu trong điện thoại di động, đó là cảnh anh ngã khỏi sân khấu, nhạc nền là người đàn ông da đen khiêng quan tài đang nổi gần đây.
 
"Chết tiệt! Cái đám này thật không có giới hạn mà!"
 
Anh vốn nghĩ rằng bị photoshop thành Tiểu Vi tôi muốn mang anh bay lên trời đã đủ khó coi rồi, kết quả anh đã đánh giá thấp năng lực edit ác ý của của những cư dân mạng này rồi.
 
Nhưng nghĩ lại thì anh cũng không hề tức giận, nếu không phải chuyện này được nhiều người biết đến, có lẽ Tiểu Duy đã không quay về sớm như vậy.
 
Hơi ấm của một cái ôm vẫn còn lưu lại trong vòng tay, nhìn người phụ nữ vừa mất đi nhưng tìm lại được trước mặt này, anh không khỏi cong mắt.
 
Nhìn thấy người đàn ông này đang cười như một thằng ngốc, Thu Danh Duy tát vào cái chân đang bó bột của anh một phát, Bạc Nguyên Triệt ngay lập tức hét lên.
 
“Đã biết đau rồi à?” Thu Danh Duy bình tĩnh rút tay về: “Lần sau còn uống rượu bừa bãi nữa không?”
 
Bạc Nguyên Triệt đau đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không khỏi vui vẻ: "Không uống nữa, em đã trở lại rồi, anh còn chạy đi uống rượu lung tung làm gì nữa?"
 
Những lời này khiến Thu Danh Duy không tức giận nổi nữa.
 
Sau khi hoàn hồn lại, Bạc Nguyên Triệt nghĩ đến điều gì đó, do dự trong thoáng chốc rồi nói với cô: "Tiểu Duy, anh có chuyện muốn hỏi em."

 
"Chuyện gì?"
 
"Thật ra trước đây anh đã muốn hỏi rồi nhưng vì sợ em cảm thấy không tiện nên vẫn luôn nhẫn nhịn, lần này em không nói gì đã biến mất, anh mới phát hiện ngoại trừ số điện thoại của em ra, anh không biết gì về em cả." Nói đến đây, anh cảm thấy hơi sợ hãi, lấy lại bình tĩnh rồi nghiêm túc nhìn vào mắt cô: "Tiểu Duy, em có thể cho anh biết rõ hơn về em không?"
 
Trước đây cô cho rằng mình là người mắc bệnh nan y nên định sống tiếp với thân phận Thu Danh Duy, nhưng nếu bệnh nan y đã là một hiểu lầm thì có rất nhiều chuyện phải xem xét lại.
 
“Thân phận của tôi…” Sau khi trầm mặc một lát, cô mới mở miệng: “Chuyện này giải thích ra có hơi phức tạp, hôm khác lại nói cho cậu nghe được không?”
 
Tất nhiên anh đồng ý rồi, nhưng tiền đề là: "Tiểu Duy, em sẽ không rời đi mà không nói tiếng nào một lần nữa, phải không?"
 
Thu Danh Duy gật đầu: "Sẽ không đâu."
 
“Vậy tạm thời không cần phải lo lắng.” Anh thoải mái cười: “Dù sao chúng ta cũng còn có rất nhiều thời gian, đủ để anh hiểu về em hơn chút đỉnh.”
 
Sau khi nhận được lời hứa miệng của cô, thần kinh căng thẳng của Bạc Nguyên Triệt mới thả lỏng được đôi chút, nhưng chuyện mất tích của  một tháng trước đã để lại cho anh nỗi sợ hãi, thế nên anh vẫn chưa thể hoàn toàn thả lỏng.
 
Thấy Thu Danh Duy đứng dậy rời khỏi giường, anh lập tức lo lắng hỏi: "Em đi đâu vậy?"
 
"Tôi đi mua nước." Vừa xuống máy bay cô đã chạy tới đây không nghỉ một giây nào, lúc này cổ họng khát dữ dội, thấy môi anh có hơi tái nhợt bèn hỏi: "Cậu muốn uống gì?"
 
Bạc Nguyên Triệt không quan tâm đến uống nước hay không uống nước, anh chỉ sợ mất cô thêm lần nữa, nên bèn xuống giường khập khiễng đi đến trước mặt cô: “Anh đi cùng em.”
 
Thu Danh Duy: "..."
 
"Cửa hàng tiện lợi ở ngay dưới lầu."
 
Bạc Nguyên Triệt vẫn khăng khăng: "Ừm, anh sẽ đi cùng em."
 
"Anh không cần cái chân này nữa à?" Thu Danh Duy không đồng ý: "Trở về nằm đàng hoàng đi."
 
“Đi có mấy bước mà thôi, cũng không phải gãy chân, nào có nghiêm trọng như vậy?” Bạc Nguyên Triệt thay cô mở cửa rồi bước ra ngoài trước.
 
Một đám đồng đội còn đang canh ở cửa, nhìn thấy hai nhân vật chính đồng thời xuất hiện, bèn mồm năm miệng mười hỏi:
 
"Nói xong rồi à?"
 
"A Triệt có tỏ tình thành công không?"
 
"Chắc là thành công rồi. Không thấy người tật nguyền đã vui mừng đến mức xuống đất rồi sao?"
 

"Này, nhìn bộ dạng đắc ý đến vênh váo của cậu ấy đi, cũng chỉ mỗi chị Duy là thích nổi."
 
Đám đồng đội lợn này! Sao không bị nước bọt làm nghẹn chết luôn đi?
 
Sắc mặt Bạc Nguyên Triệt sa sầm: "Chúng tôi đi ra ngoài mua nước."
 
Người nhanh mồm nhanh miệng không khỏi kinh ngạc: "Còn chưa tỏ tình sao? Đã nhường chỗ cho hai người rồi mà."
 
Bạc Nguyên Triệt tức giận vô cùng, chuyện lãng mạn như tỏ tình đều bị bọn họ nói cho hết bất ngờ rồi!
 
Thấy sắc mặt anh không tốt, đồng đội lợn cuối cùng cũng thức thời im lặng.
 
Tô Ngạn liếc nhìn chân của Bạc Nguyên Triệt, không muốn anh bị giày vò nên bèn nói: "Để tớ đi mua cho, cậu muốn uống gì?"
 
Bạc Nguyên Triệt nhìn Thu Danh Duy, anh uống gì không quan trọng. Thu Danh Duy nói: "Nước khoáng lạnh là được."
 
Tô Ngạn trả lời được một tiếng, thấy thời gian đã muộn nên ra hiệu cho đồng đội quay lại phòng làm việc trước, chỉ để lại trợ lý và Quý Ninh ở lại bệnh viện.
 
Cậu ta mua nước xong lên lầu, cũng vừa vặn đến giờ ăn tối.
 
Quý Ninh gọi bốn phần đồ ăn mang đến, đến căn tin của bệnh viện để lấy suất ăn cho bệnh nhân. Năm người ở trong phòng ăn cơm xong, tùy tiện nói chuyện phiếm một hồi cũng đến lúc nghỉ ngơi.
 
Tô Ngạn vốn muốn đề nghị Thu Danh Duy trở về nghỉ ngơi và giao chuyện canh giữ đêm nay cho bọn họ, nhưng thấy sự miễn cưỡng của Bạc Nguyên Triệt, lời đến miệng đành trở thành: "Chị Duy, đêm nay có thể phiền chị ở lại chăm sóc cái tên này không?" 
 
Thu Danh Duy cũng đã định như vậy, nghe thấy thế đương nhiên đồng ý ngay.
 
“Vậy phải nhờ vả chị rồi.” Tô Ngạn nói xong bèn dẫn Quý Ninh cùng trợ lý ra khỏi phòng bệnh, nhưng không quay lại phòng làm việc mà đi sang phòng nghỉ ngơi bên cạnh chờ đợi để bất cứ lúc nào cũng có thể nghe lệnh.
 
Đối với tên ngốc này, cậu ta quả thật đã nhọc nát lòng rồi!
 

 
Sau khi đóng cửa lại, trong phòng sa vào tĩnh lặng, chỉ có bộ phim tình cảm thanh xuân cay mắt vẫn còn đang tiếp tục phát trên ti vi.
 
Thu Danh Duy lấy đồ vệ sinh cá nhân mới tinh ra chuẩn bị vào phòng tắm để tắm, đợi chút nữa ra ngoài lướt điện thoại chơi xíu sẽ đi ngủ.
 
Bạc Nguyên Triệt nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi nhưng tâm trí lại hoàn toàn không đặt trên đó. Mặc dù trông nom bệnh nhân là mỗi người một giường, khoảng cách giữa hai người là một mét, hơn nữa bầu không khí trong phòng bệnh cũng không hề dính dáng tới cái gọi là mập mờ quyến rũ, nhưng anh lại không ngăn được những suy nghĩ vẩn vơ.
 
Dù đêm đầu tiên gặp nhau cũng từng ở chung trong một phòng, nhưng lúc đó anh vẫn ở trong cơn hoảng hốt bị nữ côn đồ Minh Toa Toa đó chi phối, nhìn thấy mình nằm lôi thôi trên chiếc giường lớn xa lạ, ngay cả ý nghĩ chết quách đi cho xong cũng đã nghĩ đến. Không giống đêm nay... là thực sự cùng trải qua một đêm với người phụ nữ mình thích.
 
Anh nuốt nước bọt, rõ ràng là mùa thu mà lồng ngực lại ngột ngạt vì nóng bức.
 
Thu Danh Duy lấy đồ xong, quay lại nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ bừng của người trên giường. Sợ anh phải chăng đã bị sốt, cô bước tới đặt tay lên trán anh.
 
Không kịp đề phòng đã cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại của con gái, hô hấp của Bạc Nguyên Triệt khựng lại, ngước mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, cảm giác oi bức trong lồng ngực lập tức bốc cháy thành một ngọn lửa lớn, nóng như thiêu như đốt.
 
Anh khó xử muốn trốn tránh, nhưng lại không nỡ chia tay giây phút thân mật này, vì vậy anh khàn giọng hỏi: "Em... em đang làm gì vậy?"
 
Thu Danh Duy không biết tâm tư nhỏ của cậu bé ngây thơ kia, sau khi liên tục trở tay thăm dò nhiều lần cũng không thể xác nhận anh có bị sốt hay không, vì vậy dứt khoát gạt tóc trước trán anh lên và áp trán của mình lên đó.
 

Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau.
 
Bạc Nguyên Triệt cảm thấy mọi thứ xung quanh đều bị đẩy xa, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập như trống trận dần dần khuếch đại rất chói tai bên tai.
 
“Có hơi nóng.” Thu Danh Duy buông anh ra, nói: “Để tôi đo nhiệt độ cho cậu thử xem.”
 
“Không cần đâu!” Bạc Nguyên Triệt kéo cô lại: “Không sốt.”
 
"Vậy tại sao lại nóng như vậy?"
 
Anh bị câu hỏi này làm cho choáng ngợp, Bạc Nguyên Triệt hàm hồ nói rằng thời tiết quá ngột ngạt để lấy lệ cho qua, bằng không anh cũng đâu thể nói rằng đó là vì nghĩ đến đêm nay sẽ ở cùng phòng với cô cả đêm, đúng không?
 
Thu Danh Duy không yên tâm nên đã lấy nhiệt kế ra đo cho anh, thấy nhiệt độ cơ thể anh vẫn bình thường mới bỏ cuộc.
 
"Vậy cậu uống thêm nước đi, tôi vặn điều hòa xuống một độ."
 
Sau khi làm xong tất cả những việc này, Thu Danh Duy lại nhặt đồ vệ sinh cá nhân lên đi vào phòng tắm.
 
Dù sao cũng là bệnh viện, có cao cấp đến đâu cũng không bằng ở nhà, phòng tắm chỉ có một lớp cửa kính mỏng, động tĩnh bên trong có thể nghe thấy rõ mười mươi.
 
Trong suốt năm phút ròng rã, Bạc Nguyên Triệt cứng người trên giường bệnh, lắng nghe tiếng nước trong phòng tắm, để mặc cho vết đỏ trên mặt lan từng tấc từng tấc xuống cổ, rồi đến ngực… Và cuối cùng đỏ bừng hoàn toàn.
 
“Mẹ kiếp!” Anh thấp giọng chửi một câu.
 
Đêm nay phải ngủ thế nào đây?
 
Mười phút sau, Thu Danh Duy mặc quần áo sạch sẽ bước ra khỏi phòng tắm, liếc nhìn lớp thạch cao nặng nề trên chân của Bạc Nguyên Triệt, gạt bỏ ý định để anh tắm, quay người đi rót một chậu nước, vừa làm ướt khăn vừa đi đến bên giường, mí mắt cũng không hề nhướng lấy cái nào đã nói: "Cởi quần áo ra."
 
Bạc Nguyên Triệt đang suy nghĩ lung tung, nghe thấy lời này thì mạch máu muốn phun ra, tim đập loạn xạ, suýt nữa thì chết ngay tại chỗ, nuốt nước miếng không dám nhìn cô, lắp bắp nhắc nhở: “Chuyện này, đây là bệnh viện…"
 
Thu Danh Duy nghi ngờ liếc nhìn anh.
 
Đôi mắt của người đàn ông lấp lóe, khuôn mặt anh đỏ bừng trông có vẻ  rất khả nghi.
 
Bây giờ cô cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân vì sao vừa rồi hai má anh đỏ bừng rồi! Dám chắc là đang tưởng tượng ra một đống chuyện nhảm nhí đồi trụy rồi!
 
Đã nằm trong bệnh viện mà vẫn còn dư thời gian nghĩ về những thứ đó!
 
Thu Danh Duy cũng không khách khí nữa, dùng sức véo lấy tai anh. Bạc Nguyên Triệt đau đớn, ấm ức tủi thân nhìn cô: "Sao em lại véo anh?"
 
Thu Danh Duy hừ cười: "Cậu tự hiểu."
 
Bạc Nguyên Triệt cúi đầu, nhỏ giọng chỉ ra: "Là em bảo anh cởi... cởi quần áo..."
 
"Thật ngại quá, tôi không có hứng thú với người bị bệnh." Thu Danh Duy tàn nhẫn trùm khăn lên đầu anh, tức giận nói: "Tự lau người đi!"
 
Bạc Nguyên Triệt: "..."
 
Sau khi phản ứng lại, anh có cảm giác như mình đã bỏ lỡ mười tỷ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận