Tôi mới là ân nhân cứu mạng của nam chính

 
Chương 16: Đến lúc giành lại công bằng cho Niệm Niệm
 
Bất kỳ cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo máu chó nào cũng có một chàng nam phụ thâm tình đứng đằng sau nữ chính, lặng lẽ hi sinh vì cô, say đắm chờ đợi cô. Chỉ tiếc rằng nữ chính chưa bao giờ quay lại nhìn anh ấy lấy một lần.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt như ngấm ngầm chịu đựng của người đàn ông làm Thu Danh Duy khẳng định rằng nhất định anh chàng này chính là nam phụ thâm tình trong truyền thuyết.
 
Mặc dù từ giữa truyện đổ lại anh ấy ít đất diễn, giữa truyện về sau thì cô bỏ dở không đọc nữa nhưng chỉ vài nét bút ít ỏi cũng cho cô ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Cháu đích tôn nhà họ Cố - chồng chưa cưới được ba Thu tự mình chọn ra cho nguyên chủ, là con nhà tài phiệt hoàn hảo về mọi mặt.
 
Giờ mới thấy mắt nhìn của thế hệ trước quả là đau đớn.
 
Ngoại hình và khí chất của tên trước mặt bỏ xa Lục Cảnh Thâm mười tám con phố cơ mà? Cô thật lòng muốn hỏi nữ chính rốt cuộc người chồng chưa cưới này không ngon ở chỗ nào vậy?
 
Tiếng chim vỗ cánh ngoài biển khơi xa xôi vọng đến phá vỡ bầu không khí im phăng phắc giữa hai người.
 
Thu Danh Duy lấy lại bình tĩnh, tiến hai bước về phía anh chàng nọ rồi thoải mái chào hỏi: "Anh tìm em à?"
 
"Đúng vậy, anh tìm em." Cố Trì đáp rất thẳng thắn, vừa vui mừng vừa chưa hết bàng hoàng khi thấy cô vẫn còn lành lặn đứng trước mặt mình.
 
Nghĩ đến chuyện cô giấu nhẹm bệnh nan y của cô, chịu đựng nỗi sợ hãi và đau đớn một mình, Cố Trì kìm lòng không đặng đỏ hoe mắt, hơi thở dần trở nên nặng nề cũng có phần nghẹn ngào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Xảy ra chuyện lớn như vậy sao lại không nói với anh?"
 
Thu Danh Duy tưởng anh ấy đang nhắc đến chuyện mình và Lục Cảnh Thâm ly hôn nên nét mặt đầy tự nhiên: "Có phải chuyện lớn gì đâu, đi nói khắp nơi làm gì cho mệt."
 
"Không phải chuyện lớn?" Cảm xúc Cố Trì tưởng chừng sắp vỡ òa, anh ấy vô thức cao giọng lên, giọng ngày một run rẩy hơn: "Sao em chẳng biết quan tâm tới cơ thể mình thế hả? Bị bệnh mà còn lén tới đây một mình, có biết anh lo cho em chừng nào không?"
 
Câu chất vấn của anh ấy làm Thu Danh Duy sững sờ: "Anh... Biết ư?"
 
Lúc cô xuyên không tới đây, nguyên chủ vẫn chưa kể chuyện mắc bệnh nan y với ai nên đương nhiên cô cũng không có ai để nói cùng, sao Cố Trì biết được?
 
Thấy phản ứng đó của cô, con tim Cố Trì lạnh ngắt: "Vậy ra... Nếu anh không hỏi thì em định cứ giấu mãi đúng không?"
 
Anh ấy buồn bã cười: "Trong mắt em, anh chỉ là kẻ râu ria thôi mà nhỉ?"
 
Câu này rất chi là khó trả lời, Thu Danh Duy chưa một mảnh tình vắt vai hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào. Cô rất có thiện cảm với anh nam phụ này nên khi thấy đôi mắt đỏ hoe của anh chàng, lòng cô cũng nghẹn lại theo.
 
Nếu cô là tác giả, cô nhất định sẽ viết Lục Cảnh Thâm chết để nam phụ tuyệt vời này lên chức, happy ending với nữ chính.
 

Chỉ tiếc rằng cô không phải.
 
Cô chỉ là cô hồn trời xui đất khiến đi tới thế giới này, lại còn chiếm đoạt thân xác của người con gái anh ấy yêu...
 
Bởi vậy, đối mặt với nam phụ thâm tình này, cô thấy vô cùng áy náy.
 
"Đương nhiên là không rồi!" Thu Danh Duy cẩn thận trả lời: "Chỉ là em thấy em có thể một mình đối mặt với chuyện này thì tội gì phải gây rắc rối cho người khác thôi."
 
Cố Trì không biết nên nói gì mới phải.
 
Trông cô yếu ớt là thế nhưng lại luôn để lộ sự kiên cường ngoài dự đoán của anh ấy, hoặc có lẽ chẳng qua là vì anh ấy không phải người mà cô muốn dựa vào mà thôi...
 
"Xin lỗi, anh không thể để em đối mặt với chuyện đó một mình được." Cố Trì nhìn cô thật lâu, lộ vẻ cứng rắn hiếm có trước mặt cô: "Nếu em không muốn trở về thành phố Bái thì anh sẽ ở đây với em."
 
Nam phụ thâm tình quả là nam phụ thâm tình, luôn xuất hiện vào thời khắc nữ chính cần nhất. Nhưng tiếc thay, Thu Danh Duy không thể nhận lòng tốt ấy.
 
Người anh ấy yêu là Thu Niệm ngây thơ, tốt bụng, không hiểu sự đời trong quá khứ chứ không phải cô. Không có lý do gì để cô chiếm đoạt thân xác của nguyên chủ rồi còn hưởng nguyên sự dịu dàng không thuộc về mình.
 
Chưa kể, nhiều nhất ba tháng nữa cô sẽ rời khỏi trần gian, trao niềm hy vọng cho anh ấy mà không biết suy nghĩ thì sau này sẽ chỉ khiến người ta tuyệt vọng hơn thôi.
 
Cố Trì là một nhân vật cô đánh giá cao trong cuốn tiểu thuyết, anh ấy xứng đáng nhận được một kết cục tốt hơn mà không phải ở đây với cô, như thế chỉ tổ tốn thời gian, lãng phí tình cảm của anh ấy mà thôi.
 
Thế nên cô cũng đã có quyết định, từ chối ý tốt của Cố Trì: "Em ở thành phố Nhạc một mình vẫn sống tốt mà, chưa đến mức như đèn treo trước gió, cũng không cần ai chăm sóc đâu."
 
Bây giờ cô không có người thân, mặc dù chưa bệnh nặng đến mức cần có người chăm lo trong sinh hoạt nhưng vẫn cần một sự an ủi nhất định về mặt tâm lý.
 
Cố Trì cố chấp: "Anh ở đây với em."
 
Thu Danh Duy thở dài trong bụng.
 
Cớ sao lúc trước không làm thế? Giá như anh ấy cũng từ chối cương quyết như thế lúc nguyên chủ đòi hủy bỏ hôn ước thì có lẽ Lục Cảnh Thâm đã không có chỗ xía vào rồi. Chẳng qua đây không phải chuyện anh ấy có thể kiểm soát được, dù gì toàn bộ tình tiết của câu chuyện cũng do tác giả quyết định mà.
 
"Em rất biết ơn sự quan tâm anh dành cho em, nhưng em thật sự không cần đâu."
 
Anh ấy bị cô chê đến thế này luôn ư? Cô thà oằn mình chống chọi với bệnh tật một mình cũng không chịu chấp nhận tấm lòng của anh ấy, dù chỉ một chút...
 
Cố Trì nhắm nghiền mắt, cảm giác cay đắng không tên ngập tràn cả cuống họng.
 
Anh ấy biết có vài lời nếu nói ra sẽ làm tổn thương cô song cuối cùng vẫn không tài nào nhịn nổi, trầm giọng hỏi: "Em vẫn còn nhớ Lục Cảnh Thâm sao?"
 

Cố Trì thật sự chẳng hiểu nổi, rốt cuộc tên đàn ông đó có điểm nào xứng đáng được nhận tình yêu của cô?
 
"Anh ta hoàn toàn không hay biết em bị bệnh, đã thể vừa ép em ly hôn đã muốn kết hôn với người phụ nữ kia! Ngày cưới ngay vào tháng sau! Thế thì làm gì có chuyện anh ta để ý tới sống chết của em chứ!"
 
Những lời này thốt lên chứa đựng muôn vàn cảm xúc trĩu nặng, Cố Trì nhìn cô đầy buồn bã, giữa lồng ngực chứa chan bao nỗi xót xa: "Niệm Niệm à, anh ta không đáng đâu, đừng ngốc nghếch chờ anh ta nữa..."
 
Theo kinh nghiệm có được sau khi bị tình tiết truyện thâm độc vùi dập, Thu Danh Duy biết nam chính của bộ truyện này cặn bã nhường nào nên không hề bất ngờ khi nghe câu nói ấy. Cô giơ tay lên, bình tĩnh vỗ tay rồi nói với vẻ chân thành: "Cuối cùng đ* và chó cũng thành người nhà, đáng mừng biết mấy!"
 
Cố Trì ngây ra như phỗng trước phản ứng ngoài dự đoán của cô. Anh ấy nhìn chằm chằm vào mắt cô hòng tìm cho ra chút đau đớn được ẩn giấu trong đó, tiếc rằng chẳng tìm được gì, thậm chí còn nhận ra sự hả hê vì được toại nguyện.
 
"Niệm Niệm?" Anh nghi ngờ mình đã nhìn nhầm.
 
Thu Danh Duy càng cười tươi hơn, chầm chậm cất lời: "Chưa gì em đã sắp tặng được món quà đắt tiền trị giá năm mươi triệu mà em đã chuẩn bị rồi, thật tốt quá!"
 
Có khi nào cô đau khổ quá hóa điên rồi không? Lại còn chi hẳn năm mươi triệu làm quà đính hôn cho gã chồng trước khốn nạn và kẻ thứ ba cơ chứ?!
 
Cố Trì không đành lòng: "Niệm Niệm! Em đừng tự hành hạ bản thân như thế nữa được không!"
 
"Hành hạ?" Thu Danh Duy bật cười, đôi môi đỏ thắm đẹp tuyệt trần dưới ánh mặt trời: "Cái từ này cũng hay phết."
 
Cố Trì đau lòng tột cùng: "Niệm Niệm!"
 
Thu Danh Duy ra hiệu cho anh ấy bình tĩnh lại: "Đúng là hành hạ thật, nhưng người bị hành hạ là Lục Cảnh Thâm và Nghê San chứ không phải em."
 
Cố Trì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
 
Kế hoạch trong đầu dần hoàn thiện, Thu Danh Duy không cười nữa, trịnh trọng thốt từng lời từng chữ: "Em có thể nhờ anh giúp em một chuyện được không?"
 
*
 
Tháng sáu chấm dứt bằng một đêm mưa.
 
Cơn mưa làm mờ nhòa đèn đóm các ngôi nhà.
 
Nghê San ngồi một mình trước bàn trang điểm bên cửa sổ, ngắm nghía chiếc váy cưới mình đang mặc rồi lại ngoảnh sang nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
 
Ngày mai cô ta sẽ kết hôn với Lục Cảnh Thâm, từ nay về sau, cô ta sẽ là người vợ được anh cưới hỏi đàng hoàng, là mợ Lục danh xứng với thực.
 

Cuối cùng mưu kế lập ra từ vụ tai nạn xe cộ một năm trước cũng có kết quả, đáng lý ra Nghê San nên vui mừng mới phải, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cô ta lại thấy hơi bất an.
 
Sao lại mưa thế không biết, bực mình quá!
 
Nghê San đứng dậy kéo rèm cửa sổ dày cộm, nặng trịch lại để bản thân không nghĩ ngợi lung tung nữa, sau đó thay váy cưới chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi. Vào ngày mai, cô ta phải chào đón giây phút hạnh phúc nhất trong đời của một người phụ nữ với trạng thái tốt nhất.
 
...
 
Lúc này, tại văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Thu Thị.
 
Lục Cảnh Thâm đứng một mình trước cửa sổ sát đất, ánh đèn phía sau hắt tới, rải một vầng sáng trắng mà lạnh lẽo lên kính cửa sổ.
 
Thuốc lá lặng lẽ cháy trên tay anh ta.
 
Lục Cảnh Thâm thẫn thờ nhìn bóng đêm mịt mùng thật lâu mới cúi đầu ngậm đầu lọc, rít một hơi thật mạnh. Khói thuốc lướt qua mặt, che đi gương mặt đầy mỏi mệt. Hoàn toàn không phải dáng vẻ nên có của một chú rể.
 
"Ngày đó, bà chủ... à cô Thu Niệm nhờ người đưa đơn ly hôn tới rồi đi ngay, không để lại tin tức gì ạ."
 
"Người ở biệt thự Phong Lam nói ngài Cố có ghé thăm hai lần, lần thứ hai vừa đi ra khỏi phòng ngủ của cô Thu Niệm đã sốt vó vội vàng ra về, chắc là đang tìm ai đấy ạ."
 
Anh biết mình không nên quan tâm đến chuyện của Thu Niệm nữa, nhưng vào hôm đó, sau khi Cố Trì rời đi, anh vẫn hỏi tình hình với thư ký song chỉ hỏi sơ thôi chứ không cố gắng moi ra tung tích của Thu Niệm bằng được.
 
Dù gì với thủ đoạn của chồng chưa cưới Cố Trì, cô có trốn đến chân trời góc biển cũng tìm ra được, thế thì sao phải chen vào đi hóng chuyện làm gì? Huống chi, Thu Niệm sống hay chết đều chẳng liên quan gì tới anh, anh đã sắp trở thành chồng của Nghê San, suốt cuộc đời còn lại sẽ chỉ yêu thương nhung nhớ một mình cô ấy.
 
Ngày mai anh sẽ tuyên thệ với người phụ nữ mình yêu trước mặt cha xứ, kết thành vợ chồng thực thụ. Đã đến lúc này rồi còn nghĩ tới chuyện không liên quan, người không liên quan làm gì?
 
Cười khẩy một cách chế giễu, Lục Cảnh Thâm nhắm mắt lại, nỗi ưu tư khó diễn tả thành lời trong lòng biến mất theo làn khói trắng bên khóe môi trong đêm.
 
...
 
Cũng dưới bầu trời đêm ấy, trước một cánh cửa sổ khác.
 
Cố Trì lặng thinh nhìn chiếc thẻ USB trên bàn, bên trong chứa đựng đoạn video theo dõi và bản ghi âm là món quà sẽ tặng cho hai người Lục Cảnh Thâm vào ngày mai.
 
Anh ấy biết Niệm Niệm của mình không thể nào nói dối được, chính cô là người đã cứu Lục Cảnh Thâm trong vụ tai nạn xe cộ hồi đó!
 
Nghĩ đến chuyện Nghệ San bịa ra lời nói dối thật đường hoàng ở tiệm váy cưới hôm ấy, Cố Trì không kìm được cười khẩy.
 
Đã đến lúc vạch trần bộ mặt thật của kẻ ác, giành lại công bằng cho Niệm Niệm rồi.
 
Đây là điều duy nhất anh ấy có thể làm vì cô.
 
*
 
Sau một đêm được cơn mưa như trút nước gột rửa, hôm sau trời quang đãng cao vời vợi, quả là một ngày đẹp trời.
 
Đoàn xe hoa do một loạt xe sang cao cấp chở chú rể và và cô dâu nối đuôi nhau lái tới nhà thờ lớn của thành phố Bái.

 
Con đường lát đá dẫn tới cổng nhà thờ được trải một chiếc thảm mềm mại, trên thảm cỏ được dày công tu bổ ở hai bên được tô điểm bằng những đóa hoa hồng trắng đầy thuần khiết, gió thổi đến đưa mùi thơm lãng mạn đi khắp nơi.
 
Những chiếc ghế dài được xếp theo hình cung ở hai bên nhà thờ đã kín chỗ, đều là các nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh của thành phố Bái, trong số đó có nhiều người từng tham dự hôn lễ của Lục Cảnh Thâm và Thu Niệm cách đây một năm. Người làm ăn ấy mà, toàn là cao thủ gặp dịp thì chơi, sau khi chủ tịch tiền nhiệm của Thu Thị qua đời, Lục Cảnh Thâm lên tiếp quản tập đoàn, ai còn quan tâm tới thiên kim nhà họ Thu đã mất đi chỗ dựa? Ai không sốt sắng đi sang chỗ Nghê San để nịnh nọt phu nhân tổng giám đốc được yêu chiều thực sự này?
 
Lúc Cố Trì đến nơi, Lục Cảnh Thâm và Nghê San đang đón khách trước cửa, cả hai người đều nở nụ cười trên môi, tỏ ra mặn nồng, tương kính như tân.
 
Anh ấy nháy mắt với trợ lý đang đi ở đằng sau, anh ta hiểu ý, nhanh chóng dẫn người đi làm chuyện được giao.
 
Cố Trì chống mắt lên xem hai người này có còn cười nổi khi lát nữa bị phát đoạn video theo dõi và ghi âm ngay trước mặt tất cả khách mời không!
 
Lục Cảnh Thâm đang trò chuyện với phó tổng giám đốc bên đối tác thì tình cờ ngước mắt lên, thấy Cố Trì đang từ tốn đi sang bên này. Nụ cười lập tức tắt lịm, anh ta nhìn anh với gương mặt tối tăm.
 
Thấy vậy, Nghê San cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Trì thì mặt mày trắng bệch, bồn chồn cắn môi không ngừng.
 
Anh ta tới đây làm gì? Lẽ nào muốn trút giận cho Thu Niệm, bày trò phá phách trong hôn lễ của cô ta và Lục Cảnh Thâm?
 
Mặt cô dâu và chú rể bỗng nhiên biến sắc làm bầu không khí vốn đang tưng bừng cũng ngưng trệ thôi.
 
Các vị khách mời cả trong nhà thờ lẫn ngoài cửa đều nhìn theo tầm mắt của Lục Cảnh Thâm, vẻ mặt cũng trở nên kỳ lạ khi thấy người vừa xuất hiện là Cố Trì.
 
Cháu đích tôn nhà họ Cô từng bị tổng giám đốc Lục cướp vợ sắp cưới, chẳng nhẽ hôm nay anh cũng muốn cướp cô dâu của tổng giám đốc Lục để trả lại mối thù cướp vợ lúc trước? Bởi nhìn thế nào nét mặt anh cũng trông không giống như tới đây để chúc mừng.
 
Giữa tiếng xôn xao khe khẽ, Cố Trì tiến lại gần cửa nhà thờ.
 
Anh ấy liếc gương mặt đầy căng thẳng của Nghê San rồi quay sang nhìn về phía Lục Cảnh Thâm, cất tiếng: "Tổng giám đốc Lục, chúc mừng anh đã được như ý muốn."
 
Tâm trạng Lục Cảnh Thâm khá không vui vì Cố Trì đến đây trong khi vốn chẳng được mời, nhưng anh ta cũng không muốn phá hỏng lễ kết hôn mà Nghê San đã mong đợi bấy lâu nay vì mình nên kìm chế cảm xúc lại, khách sáo đáp: "Cảm ơn, nhưng chỗ ngồi và tiệc hôm nay đều đã được sắp xếp trước, e rằng không thể thết đãi anh Cố đây được rồi, xin thứ lỗi vì đã chuẩn bị không chu đáo."
 
"Không sao đâu tổng giám đốc Lục." Cố Trì chẳng buồn quan tâm, anh ấy buông thõng hai tay, đứng tại chỗ, hờ hững thốt một câu đầy ẩn ý: "Hôm nay tôi tới đây chỉ vì muốn tặng một món quà, tặng xong sẽ đi ngay."
 
Đương nhiên Lục Cảnh Thâm không ngu ngốc đến mức tin anh tới để tặng quà thật, nghĩ thôi cũng biết thứ gọi là "món quà" này nhất định sẽ rùm beng lên chừng nà.
 
Sợ Cố Trì phá hoại hôn lễ mong ước của mình, Nghê San thấp giọng cầu xin với khuôn mặt tái nhợt: "Anh Cố, tôi biết anh ghét tôi vì Niệm Niệm, nhưng người mà Cảnh Thâm vốn định cưới vào một năm trước chính là tôi, chẳng qua là do Niệm Niệm không chấp nhận được nên cô dâu mới bị đổi người thôi. Bây giờ rõ ràng cô ấy thấy dưa hái xanh không ngọt nên đồng ý vứt bỏ cuộc hôn nhân không có tình cảm này, cuối cùng tôi và Cảnh Thâm cũng đến được với nhau. Tôi xin anh, dù anh muốn trút giận cho cô ấy cũng đừng chọn hôm nay được không? Tôi xin hai người..."
 
Lời lẽ của cô ta làm khách mời nghe mà cảm thán.
 
Phải, ai trong giới thượng lưu thành phố Bái đều biết ban đầu là Thu Niệm chủ động theo đuổi Lục Cảnh Thâm, chỉ tiếc rằng biến cả Thu Thị thành sính lễ cũng không thể có được trái tim của anh ta. Phải biết rằng, Nghê San có ơn cứu mạng với Lục Cảnh Thâm! Là người phụ nữ được anh ta yêu thương cưng chiều bằng cả con tim! Dù có làm gì đi chăng nữa thì cũng không tài nào phá vỡ được tình cảm của hai người. Nếu biết trước cuối cùng bản thân chỉ có thể ly dị trong ê chề thì sao cô lại phải làm kẻ ác gậy đánh uyên ương chứ? Tài sản và thể diện của nhà họ Thu đều bị cô vứt hết rồi!
 
Nếu không xem video theo dõi gốc, không biết rõ Thu Niệm chẳng phải hạng người đem chuyện này ra nói dối, chắc chắn Cố Trì cũng đã bị kỹ năng diễn xuất cao siêu của Nghê San đánh lừa.
 
Anh ấy khẽ mỉm cười, không nói nhiều nữa.
 
Bởi lẽ, người mà anh ấy bố trí trong này đã chiếu video theo dõi lên trên sân khấu nhà thờ. Kịch hay sắp sửa mở màn rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui