Tôi mới là ân nhân cứu mạng của nam chính

 
Chương 13: Cậu có thể gọi tôi là chị Duy
 
Bờ cát, cầu gỗ, xe đạp.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông chở người phụ nữ chạy xuyên qua ánh nắng lúc ba giờ chiều, nghênh đón gió biển thổi tới, hơi thở lãng mạn tỏa ra khắp nơi.
 
Một hình ảnh mang đầy trái tim thiếu nữ như vậy hiện lên trong tâm trí Thu Danh Duy.
 
Nghĩ đến dáng vẻ mình ngồi sau yên xe đạp, nũng nịu cầm vạt áo Bạc Nguyên Triệt, cô ngay lập tức cảm thấy vô cùng bất ổn.
 
Thế nên cô lắc đầu: "Thôi vậy, lần khác có cơ hội lại đạp sau cũng được."
 
Bạc Nguyên Triệt buông tay ra, nghe theo lời cô.
 
Bà chủ lại ở bên cạnh khuyên bảo: "Em gái à, em đừng ngại ngùng! Để bạn trai em chở em đi hóng gió một vòng nhé? Lại đây! Cậu nhóc, cầm chìa khóa này, hôm nay tặng miễn phí cho hai người một tiếng đồng hồ luôn!"
 
Bạc Nguyên Triệt giải thích: "Tôi không phải..."
 
Câu tiếp theo còn chưa thốt ra, bà chủ đã để lộ một nụ cười đầy yêu thương: "Cậu muốn nói rằng cậu không phải bạn trai cô ấy hả? Ôi chao, bây giờ không phải thì đi một vòng chẳng phải sẽ thành phải rồi sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bạc Nguyên Triệt: "..."
 
"Đàn ông đàn ang có gì mà xấu hổ chứ? Như vậy là không theo đuổi được con gái nhà người ta đâu nhé!" Bà chủ nói xong bèn nhét cái chìa khóa vào tay anh rồi ngồi về ghế xem TV tiếp.
 
Bạc Nguyên Triệt xấu hổ nhìn về phía Thu Danh Duy, muốn hỏi cô làm sao bây giờ.
 
Thu Danh Duy im lặng cười cười, cầm lấy chìa khóa trong tay anh rồi đi ra khỏi cửa hàng trước.
 
Bạc Nguyên Triệt khó hiểu theo sát phía sau, bỗng thấy cô đi về phía cái xe đạp cuối cùng kia, xoay người mở khóa.
 
"Vậy tôi..." Anh nhìn nhìn xung quanh, thấy một cái ghế dài gần đó bèn rất tự giác nói: "Vậy tôi qua bên kia chờ cô nhé."

 
"Chờ cái gì?" Thu Danh Duy vỗ vỗ yên sau xe đạp: "Lên đi, tôi chở cậu."
 
Bạc Nguyên Triệt: ???
 
Mấy phút sau.
 
Bạc Nguyên Triệt cuộn mình sau cái yên nhỏ hẹp của chiếc xe đạp, nhìn cô gái phía trước nhàn nhã giẫm chân đạp, vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh.
 
Hình như có chỗ nào đó không phù hợp lắm thì phải?
 
Chắc chắn là không có gì đó sai sai hả?
 
Sau một thoáng ngỡ ngàng, anh chần chừ hỏi: "Cô có mệt không? Hay là chúng ta đổi chỗ chút nhé?"
 
"Không cần đâu." Thu Danh Duy hơi hơi nghiêng đầu, cái đuôi ngựa tự nhiên phất qua mũi anh: "Cậu cứ ngoan ngoãn ngồi đó ngắm biển hóng gió là được rồi."
 
"Thế... Được rồi..."
 
Thế là ba tiếng đồng hồ sau đó, Bạc Nguyên Triệt cứ như học sinh tiểu học im lặng ngồi sau yên xe đạp, nhìn ngắm phong cảnh bờ biển xung quanh năm lần.
 
Cũng không hiểu vì sao từ khi gặp nhau đến giờ anh vẫn luôn bị người phụ nữ này dắt mũi đi, không có chút sức phản kháng nào... Hay nói đúng hơn là ngay cả suy nghĩ muốn phản kháng anh cũng không có.
 
Anh sờ sờ chóp mũi.
 
Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn lắm...
 
*
 
Bên kia, đám người Tô Ngạn đang lúng ta lúng túng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn và đồ uống dùng cho bữa tối ở nhà Bạc Nguyên Triệt.
 
Quý Ninh đặt bàn nướng lên bàn rồi hỏi với vẻ hơi lo lắng: "Có phải ăn thịt nướng ở nhà hơi khó coi không nhỉ?"
 
Tô Ngạn khéo léo bày đồ ăn ra rồi mím chặt khóe miệng nói: "Khó coi thì khó coi chứ, người ta có tới ăn cơm đâu mà lo! Bạc Nguyên Triệt mới là đồ ăn của cô ta, hiểu không?"

 
Một nghệ sĩ đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn buồn cười: "Tô Ngạn, cậu vẫn còn nghi ngờ người ta là một ả cặn bã lừa đảo à?"
 
"Không phải nghi ngờ mà là chắc chắn cô ta là thế! Chắc chắn luôn!" Biểu cảm của Tô Ngạn thật sự cau có: "Cũng không biết Bạc Nguyên Triệt dính bùa mê thuốc lú gì mà bình thường thì đầu óc tỉnh táo, hễ thấy cô ta lại cứ như mắt mù mất não vậy, còn hỏi tôi người ta muốn gì ở cậu ấy nữa chứ? Mẹ nó chứ! Đáp án đơn giản thế mà còn phải hỏi? Cô ta thèm khát cái thân cậu ấy chứ gì nữa!"
 
Tiếng cười vang lên khắp phòng bếp.
 
Tô Ngạn mắng: "Còn cười nữa! Sau khi kết thúc hợp đồng Bạc Nguyên Triệt chính là trụ cột của mọi người đấy nhé. Nếu cậu ấy mà bị hãm hại, bị lừa lọc xảy ra chuyện gì, tôi xem mấy người còn cười nổi nữa không!"
 
"Nào có nghiêm trọng như cậu nói chứ? Lỡ may phú bà kia chỉ đơn giản là thích Nguyên Triệt nhà chúng ta thì sao? Còn không cho cô ấy vung tiền như rác mua nụ cười của Nguyên Triệt nữa à?"
 
"Đúng thế! Ít nhiều gì cũng có cô ấy nên chúng ta mới có thể thuận lợi hủy hợp đồng với công ty. Hay là anh vẫn muốn tiếp tục bị Minh Toa Toa làm phiền?"
 
"A Ngạn à, em thấy anh suy nghĩ thái quá rồi đó...! Anh Nguyên Triệt đâu có dễ bị lừa như vậy đâu? Sự cảnh giác của anh ấy còn mạnh hơn cả chúng em nữa mà."
 
Sự cảnh giác của Bạc Nguyên Triệt đúng là mạnh thật, nhưng mà nó hoàn toàn mất hiệu lực trước người phụ nữ kia rồi. Thế nên Tô Ngạn mới phải lo lắng.
 
Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường rồi nghiêm mặt nói: "Mời người mà đi hơn ba tiếng đồng hồ, cũng không biết đang làm cái gì nữa."
 
Quý Ninh lấy di động ra: "Để em gọi điện thoại cho anh Nguyên Triệt."
 
"Không cần đâu." Tô Ngạn ngăn cậu ta lại: "Tôi đã nhắn cho cậu ấy hơn mười tin rồi, cậu ấy không hề nhắn lại một tin nào, điện thoại thì mới đổ chuông được hai giây đã tắt cái rụp, cứ như tôi đang quấy rầy chuyện tốt của cậu ấy vậy! Hừ!"
 
Quý Ninh gãi gãi mặt, trong chốc lát không biết nên nói gì cho phải, đành an ủi anh ta: "Chúng ta khoan hãy đoán già đoán non, cô ấy sẽ đến ngay thôi mà, tiếp xúc một lát là biết ngay cô ấy là loại người gì liền. Có lẽ không phải như anh nghĩ đâu."
 
Tô Ngạn hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục rửa đồ ăn.
 
...
 
Nửa tiếng sau.
 
Ngoài sảnh căn nhà truyền tới tiếng tra chìa khóa vào lỗ.

 
Tất cả mọi người trong phòng đều nín thở quay phắt về phía cửa nhìn.
 
Một tiếng "lạch cạch" vang lên, khóa mở, theo sự mở rộng từ từ của cửa nhà, trái tim mọi người cũng bị nhấc lên cao. Mấy ánh mắt tập trung chờ đợi để xem chân dung của phú bà.
 
Bạc Nguyên Triệt chưa nhận ra mình đang bị vây xem. Sau khi vào cửa, anh tìm một đôi dép lê sợi đay mới tinh trong tủ giày ra rồi xoay người đặt trước mặt Thu Danh Duy, sau đó nói với giọng điệu dịu dàng: "Dép mới mua, cô yên tâm đi đi."
 
Thu Danh Duy cởi đôi giày cao gót có quai trên chân mình ra, lúc ngẩng đầu lên thì thấy một đám người đang trợn mắt há hốc mồm đứng trong phòng khách. Cô bèn dừng động tác lại rồi nghiêng đầu chào một tiếng: "Ặc... Chào mọi người?"
 
Bạc Nguyên Triệt quay phắt đầu lại, nhìn thấy mấy tên ngốc đứng sững ở giữa nhà đang há miệng to đến nỗi có thể nhét quả trứng vào.
 
Có hai điều khiến mọi người ngạc nhiên.
 
Đầu tiên là đã quen biết lâu vậy rồi nhưng chưa ai từng thấy Bạc Nguyên Triệt cẩn thận, nhiệt tình, mềm mỏng với người khác như vậy bao giờ. Quả nhiên là đối xử với người có ân không giống đối xử với mấy đứa hèn diêm dúa bọn họ nhỉ?
 
Thứ hai là vẻ đẹp của Thu Danh Duy nằm ngoài dự đoán của mọi người. Ngay cả người được cả giới giải trí công nhận là người đẹp nhất cũng không đẹp bằng cô.
 
Mẹ ơi! Thằng khốn Bạc Nguyên Triệt này may mắn cỡ nào vậy?
 
Phú bà xinh đẹp ai mà không yêu chứ? Cho dù trước đó Bạc Nguyên Triệt không đánh tiếng trước thì mọi người cũng sẽ nhiệt tình hoan nghênh Thu Danh Duy. Chỉ có Tô Ngạn là còn nghiêm mặt lại, nhìn về phía Thu Danh Duy bằng ánh mắt cảnh giác và chăm chú.
 
Quý Ninh kéo kéo tay áo cậu ta rồi nói nhỏ: "Được rồi, anh đừng có xụ cái mặt ra nữa! Em cảm thấy chị gái nhỏ này cũng không tồi. Không phải cái loại phú bà đồng bóng trước kia chúng ta nghĩ đâu."
 
"Mấy người phụ nữ cặn bã lừa đảo ai mà chẳng khiến người ta ưa thích." Tô Ngạn không cho là đúng, bỏ lại mấy lời này rồi xoay người đi vào phòng ăn.
 
Mọi người trong phòng lục tục ngồi xuống.
 
Khai tiệc, nướng đồ ăn, mùi thịt nướng nhanh chóng tỏa ra trong không gian.
 
Thu Danh Duy được sắp xếp ngồi bàn trên. Bạc Nguyên Triệt vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên tay trái cô. Vị trí còn trống bên tay phải lại bị Tô Ngạn chiếm lấy. Hai người đàn ông đối mặt nhau, một người cười một người mặt lạnh, đối lập vô cùng rõ ràng.
 
Biết rõ Tô Ngạn vẫn luôn có thuyết âm mưu với Thu Danh Duy, lo lắng cậu ta sẽ phá tan bầu không khí này nên Bạc Nguyên Triệt vội vàng nháy mắt với cậu ta một cái.
 
Tô Ngạn làm như không thấy. Cậu ta mở hai lon bia lạnh, đưa một lon cho Thu Danh Duy rồi thử lên tiếng: "Cảm ơn tổng giám đốc Thu bận rộn nhưng vẫn dành thời gian đến ăn bữa cơm."
 
"Cảm ơn." Thu Danh Duy nhận lấy lon bia rồi sửa lại cho đúng: "Không cần gọi tôi là tổng giám đốc Thu đâu. Cậu có thể gọi tôi là..."
 
"Tiểu Duy phải không?" Thấy biểu cảm trên mặt cô, Tô Ngạn giải thích: "A Triệt đã nói cho chúng tôi biết tên của cô rồi. Chỉ là tôi cảm thấy gọi cô là Tiểu Duy thì không phù hợp lắm."
 

Cái giọng điệu quái gở này vừa nghe đã biết đang muốn gây sự!
 
Bạc Nguyên Triệt có nháy mắt cũng vô dụng nên chuẩn bị lên tiếng ngăn cản. Anh vừa mở miệng ra đã nghe Thu Danh Duy đáp:
 
"Đúng là không phù hợp lắm."
 
Bạc Nguyên Triệt vội vàng đánh giá vẻ mặt cô, thấy cô vẫn giữa khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra chút cảm xúc gì, khí chất uy nghiêm khiến người khác vô thức nín thở, chờ đợi những lời tiếp theo của cô.
 
Thu Danh Duy chọc chọc bọt trên lon bia, tạm dừng vài giây rồi lúc này mới mỉm cười nói với Tô Ngạn: "Cậu có thể gọi tôi là... chị Duy."
 
Một tiếng "chị" khiến ai cao ai thấp nhìn vào biết ngay.
 
Ánh mắt Tô Ngạn lập lòe.
 
Người phụ nữ trước mặt này trông còn nhỏ hơn cả cậu ta, bảo cậu ta gọi chị á? Chẳng phải đang ra oai thì là gì?
 
Cậu ta còn chưa nói gì, Quý Ninh bên cạnh đã trợn tròn mắt ngạc nhiên hỏi: "Chị, chị Duy? Đánh liều hỏi chị một câu năm nay chị bao nhiêu tuổi rồi ạ? Trông chị còn nhỏ hơn Tô Ngạn nữa..."
 
Thu Danh Duy nháy mắt với cậu ta: "Bạn nhỏ à, có biết rằng không được tùy tiện hỏi tuổi phụ nữ không?"
 
Khóe môi cô tùy ý cong lên lại khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
 
Mặt Quý Ninh lập tức đỏ bừng, cúi đầu nhỏ giọng than thở: "Em đã trưởng thành rồi mà..." Chỉ là ngoại hình trông có vẻ còn nhỏ mà thôi.
 
Xưng hô là gì không liên quan gì đến tuổi tác, mà là phải nhìn vào địa vị cùng khí chất của một người. Mà Thu Danh Duy từ đầu đến giờ chưa từng nằm ở thế yếu.
 
Cô có thể cảm nhận được thái độ thù địch của Tô Ngạn. Nếu đối phương ra tay làm khó trước thì tất nhiên cô cũng sẽ không khách khí.
 
Không khí trở nên căng thẳng.
 
Mãi đến khi...
 
Bạc Nguyên Triệt hắng giọng rồi hơi đỏ mặt gọi tiếng đầu tiên: "Chị Duy."
 
Tô Ngạn: "..."
 
Mẹ! Tên đồng đội heo này hết thuốc chữa rồi!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui