Chương 12: Hai món đồ có thể đạp thẳng Nghê San xuống địa ngục
Trong phòng tổng thống của khách sạn Nhạc Tân, máy tính xách tay trên bàn đang phát một đoạn video giám sát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Theo thanh tiến độ càng ngày càng dài ra, biểu cảm trên mặt Thu Danh Duy cũng dần dần thay đổi.
Lúc trước khi đọc đến đoạn này trong tiểu thuyết, cô không có cảm giác gì quá nhiều. Dù sao thì đó cũng chỉ là những dòng chữ lạnh như băng nên không có sức ảnh hưởng lớn đến vậy. Nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy đoạn video giám sát như mình đã có mặt ở hiện trường, cô mới cảm nhận được sự chấn động.
Hơn nữa lúc nhìn thấy nguyên thân kéo Lục Cảnh Thâm ra ngoài để rồi bản thân mình bị chiếc xe đè, đau đớn không chịu nổi sức nặng của chiếc xe mà phát ra tiếng kêu thảm thiết, cô bắt đầu có cái nhìn mới với nhân vật nữ chính bị độc giả mắng là "Đồ ngu ngốc yêu đương mù quáng".
Trên đời này có rất nhiều kẻ vì tình yêu mà khóc lóc như mưa, vừa gào vừa làm ầm ĩ, nhưng người vì tình yêu mà bất chấp cả mạng sống thì đã ít càng ít thêm.
Thảo nào Lục Cảnh Thâm lại nhất quyết một lòng với Nghê San như vậy. Chính mắt nhìn thấy một cô gái vì cứu mình mà suýt nữa phải chết, ai mà không cảm động chứ? Đáng tiếc là trong cái video theo dõi mà anh ta được xem, ngay cả gương mặt của nữ chính cũng đã bị thay đổi!
Thu Danh Duy đột nhiên cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Vì một Nghê San hèn hạ đê tiện, vì một Lục Cảnh Thâm có mắt như mù, vì cái kẻ vứt bỏ lương tâm bên người mình bây giờ. Cả ba người bọn họ đều là lưỡi đao sắc bén làm tổn thương một cô gái vô tội.
Thanh tiến độ đi đến cuối, màn hình tối xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông mang lại sự bất ngờ kia chà xát tay rồi nịnh nọt hỏi: "Ba à! Ngài có hài lòng với độ nét cao của video giám sát trực tiếp bản gốc không?"
Thu Danh Duy nhìn ảnh ngược mờ mờ của bản thân, khóe môi chầm chậm nhếch thành một độ cong lạnh như băng, trong lòng cô đã có tính toán.
"Hài lòng chứ, sao lại không hài lòng được? Tôi vô cùng hài lòng."
Ba tiếng hài lòng liên tiếp khiến người đàn ông kia nở hoa trong lòng: "Vậy... Vậy năm nghìn vạn chúng ta đã thỏa thuận thì sao?"
"Yên tâm, sẽ không quên món tiền này của anh." Thu Danh Duy nói xong bèn lấy một tấm chi phiếu từ trong ví ra, đưa tới trước mặt anh ta.
Người đàn ông kia vội vàng thò tay ra nhận lấy.
Nhưng đúng lúc này, Thu Danh Duy lại thả tay ra khiến tấm chi phiếu trượt khỏi ngón tay mình, bay bay giữa không trung một lúc rồi cuối cùng rơi xuống tấm thảm xa hoa dưới chân cô.
Người đàn ông kia ngẩn người, không hiểu được ý của cô: "Ngài đây là..."
"Chẳng phải muốn tiền à?" Thu Danh Duy liếc nhìn tấm chi phiếu dưới mặt đất, vẻ mặt khinh thường như đang bố thí cho một tên ăn mày: "Quỳ xuống mà nhặt đi."
Có được hơn một trăm vạn từ Nghê San, sau đó lại dùng thủ đoạn kiếm thêm nên bây giờ anh ta cũng được xem như người có tiền rồi. Chẳng qua người có tiền cấp trăm vạn và người có tiền cấp nghìn vạn không thể nào so sánh với nhau được.
Thế nên mặc dù nhận ra hành động này của Thu Danh Duy có chứa ác ý và sự sỉ nhục rõ ràng nhưng anh ta vẫn vứt mặt mũi sang một bên rồi quỳ gối xuống.
Vốn dĩ tưởng vậy là xong việc, ai ngờ lúc anh ta sắp đụng được tới tấm chi phiếu kia thì một bàn chân lại bất ngờ giẫm lên nó.
Anh ta tức giận ngẩng đầu hỏi: "Cô có ý gì?"
"Anh!" Thu Danh Duy khoanh tay dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống dưới: "Sao nào, tiền tới tay rồi không gọi ba nữa à?"
Nếu đã có tiền rồi thì sao anh ta còn phải quỳ ở đây nữa? Người đàn ông kia nhịn nhục, nuốt cơn tức xuống rồi cười xòa: "Sao vậy được chứ! Tôi lỡ lời ấy mà! Lỡ lời thôi! Nhận được tiền rồi ngài vẫn là ba tôi!"
Thu Danh Duy nhướng mày nhìn anh ta, không tỏ thái độ gì.
Năm nghìn vạn còn đang nằm dưới chân cô đấy! Người đàn ông kia không muốn thất bại trong gang tấc nên tiếp tục tìm cách làm cô vui.
"Ba à! Ngài phải tin tưởng tôi chứ! Tôi kính trọng và tôn sùng ngài từ tận đáy lòng cơ!" Anh ta nói xong còn tự tát vào miệng mình một cái: "Vừa rồi là tôi sai, không nên lỡ miệng gọi sai. Xin ngài hãy bớt giận, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, ngài đừng so đo với tôi."
Thật đúng là một kẻ hèn hạ đê tiện vì tiền mà cái gì cũng có thể làm được!
Sự khinh thường dưới đáy mắt Thu Danh Duy lại càng hằn sâu. Cô mỉa mai: "Mấy cái bạt tai này cũng xuất phát từ đáy lòng anh à? Cũng nhẹ nhàng quá nhỉ."
Biểu cảm trên mặt người đàn ông đờ ra, bàn tay đang vả miệng cũng dừng giữa không trung. Sau khi chần chừ một lát bèn nâng tay lên cao hơn rồi tự tát thật mạnh xuống mặt mình.
Tiếng "bốp" vang dội và vô cùng rõ ràng trong căn phòng im ắng.
"Ba à, ngài xem xem như vậy đã đủ thành tâm chưa?" Người đàn ông kia đau đến nỗi nhe răng trợn mắt nhưng vẫn cứ cố gắng nở một nụ cười nịnh nọt khiến anh ta trông rất buồn cười.
Thu Danh Duy liếc nhìn năm ngón tay dần dần hiện lên trên khuôn mặt kia rồi hừ khẽ một tiếng: "Chỉ một cái vậy thôi hả?"
Còn đánh nữa à? Người đàn ông kia trố mắt, hoàn toàn không ngờ được rằng cô gái trông có vẻ nhu mì, dịu dàng trước mặt này thế mà lại tàn nhẫn như vậy!
Anh ta nhìn bàn tay đã tê dại của mình, suýt nữa thì không kiềm chế được mà đánh cô một trận.
Nhưng nghĩ lại thì đến tiếng ba mình cũng gọi rồi, quỳ cũng quỳ rồi, miệng cũng vả rồi, lúc này mà trở mặt chẳng phải đang kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?
Thế là anh ta khẽ cắn môi, nuốt hết tất cả cảm xúc vào bụng rồi tiếp tục trưng ra khuôn mặt tươi cười, trông cứ như thái giám thích nịnh bợ trong phim cung đấu vậy: "Ngài nói rất đúng! Một cái tát sao mà đủ được chứ? Tôi sẽ đánh đến khi ngài vừa lòng mới thôi."
Thu Danh Duy chống cằm lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, chờ anh ta biểu diễn.
Người đàn ông kia hít vài hơi thật sâu rồi lúc này mới giơ tay lên, tiếp tục vả vào mặt mình.
Từng tiếng "bốp bốp" không ngừng vang lên.
Thu Danh Duy bình chân như vại đứng tại chỗ nhìn gương mặt người đàn ông kia dần dần sưng tấy lên, cuối cùng hoàn toàn biến thành một cái đầu heo.
"Ba à, ngài đã nguôi giận chưa?" Người đàn ông kia chịu không nổi nữa, hai hàng máu mũi trào ra, ngẩng đầu đáng thương hỏi.
"Được rồi." Cuối cùng Thu Danh Duy cũng tha cho anh ta.
Anh ta như trút được gánh nặng, lau máu mũi trên mặt mình một chút rồi nhìn chằm chằm tấm chi phiếu dưới chân Thu Danh Duy, chần chừ hỏi: "Thế... Ba à, ngài có thể hơi nâng bàn chân ngọc ngà, quý giá của ngài lên một chút được không? Tôi sợ tay tôi sẽ làm dơ chân của ngài mất."
Thu Danh Duy nhấc chân lên, để lộ một tấm chi phiếu với hàng số dài.
Vẻ uể oải của người đàn ông kia nhanh chóng biến thành vui tươi hớn hở. Quả nhiên là một kẻ thấy tiền sáng mắt, ngay cả thể diện cũng chẳng cần!
Thu Danh Duy không nhìn nổi nữa nên xua tay ý bảo anh ta nhanh cút đi.
Người đàn ông kia vỗ vỗ mấy hạt bụi không tồn tại trên tấm chi phiếu rồi cẩn thận cất nó vào trong ngực mình, lúc này mới thỏa mãn rời đi.
Nhìn theo bóng dáng biến mất ở cửa, bên môi Thu Danh Duy hiện lên một nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn.
Anh ta sửa video giám sát ư? Hoàn toàn là đang thách thức quyền uy của cảnh sát. Gan cũng không hề nhỏ chút nào! Còn muốn nửa đời sau vinh hoa phú quý ngập trong vàng son ư? Người như thế xứng đáng được vượt qua quãng đời còn lại trong ngục tù!
Hiện giờ chính là giây phút tận hưởng cuối cùng của anh ta trước khi chết.
*
Thu Danh Duy lấy được đoạn video giám sát cảnh nguyên thân cứu Lục Cảnh Thâm, đồng thời cũng ghi lại đoạn ghi âm về giao dịch một năm trước.
Hai món đồ khác nhau này có thể đạp thẳng Nghê San xuống địa ngục.
Nhưng dùng như thế nào và dùng khi nào lại là một vấn đề cực kỳ đáng chú ý.
Đối với việc này, tạm thời Thu Danh Duy còn chưa nghĩ xong, thế nên cô cứ cất đoạn video giám sát và bản ghi âm kia đi cái đã, chuẩn bị đợi một cơ hội phù hợp rồi lại ra tay.
Mấy ngày sau đó, cô tiếp tục tắm nắng trên bờ cát, cuối cùng cũng có thể phơi làn da trắng nõn của nguyên thân thành màu mật ong gợi cảm. Hơn nữa cô còn cố tình tập luyện nên trông cả người không còn yếu ớt như trước nữa. Phần bụng cánh tay và đôi chân cũng lờ mờ hiện ra những đường cong xinh đẹp.
Có lẽ trước kia vẻ đẹp này sẽ thu hút không ít ánh nhìn của đàn ông, còn bây giờ thì cả phụ nữ cũng không thể cưỡng lại được trước vẻ đẹp này.
Người tới gần cô trừ nam giới hai mắt tỏa sáng ra thì cũng có không ít cô gái tuổi còn nhỏ hay ngại ngùng, thậm chí còn kéo được cả người tìm kiếm ngôi sao và đạo diễn nữa.
Nếu cô là một người khỏe mạnh thì thử sức mình với một lĩnh vực hoàn toàn mới cũng là điều không phải không thể. Vì dù sao cô cũng còn trẻ, còn cả quãng đời rất dài để trải nghiệm những điều lí thú khác. Nhưng đáng tiếc là cô không như thế.
Cô sắp chết rồi.
Cô đơn chết đi ở một thế giới xa lạ, nhìn ai cũng không quen này.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô khó tránh khỏi cảm thấy hơi mờ mịt.
Bây giờ cô có tiền tiêu không hết, có thể tiêu xài thoải mái. Đáng tiếc cũng chỉ còn tiền mà thôi. Không có người thân, không có bạn bè, cũng mất đi cơ hội thứ hai để theo đuổi giấc mơ...
Cô đang cúi đầu đi trên bờ biển thì đột nhiên ánh mặt trời trước mặt bị một bóng đen che mất. Cùng lúc đó, một bó hoa hướng dương vàng rực lọt vào tầm mắt.
Bó hoa được buộc bằng một dải ruy băng màu kem, dưới ánh mặt trời tổng vô cùng có sức sống.
Tầm mắt của cô di chuyển từ bàn tay hiện rõ khớp xương lên phía trên, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của chủ nhân...
Mặt mũi người đàn ông giấu hết dưới chiếc kính râm màu đen to tổ chảng, chỉ có thể nhìn thấy bộ phận từ mũi trở xuống. Chiếc cằm sắc sảo được cạo sạch sẽ, khi cười tươi, người ấy tràn đầy năng lượng, sức của tuổi trẻ.
Chỉ mỗi cái cằm đã khiến người khác cảm thấy vui tai vui mắt như vậy rồi, ngoài Bạc Nguyên Triệt ra thì còn ai vào đây nữa?
Thu Danh Duy nhận lấy bó hoa kia, chẳng hiểu sao tâm trạng lại tốt hơn rất nhiều.
"Cậu đang đợi tôi à?" Cô hỏi: "Sao không gọi tôi cho nhanh?"
"À, tôi muốn đến nói lại với cô mấy lời, không ngờ vừa xuống xe đã trùng hợp nhìn thấy cô." Bạc Nguyên Triệt nói xong thì dừng lại một chút sau đó giải thích chậm lại: "Hoa này... Là vừa rồi có một đứa bé xin tôi mua cho. Tôi thấy nó cũng chẳng dễ dàng gì nên đã mua một bó. Nếu cô không thích..."
"Tôi rất thích."
Thu Danh Duy cắt ngang lời anh rồi rút một đóa ra cài lên vành mũ của mình. Chiếc mũ rơm che nắng đơn giản bỗng có thêm một phong cách khác khiến vẻ đẹp của cô càng tỏa sáng hơn.
Mặc dù có kính râm che đi nhưng Bạc Nguyên Triệt vẫn liếc một cái rồi vội vàng quay đi chỗ khác, trong giọng có phần căng thẳng: "Vậy là tốt rồi."
"Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?" Thu Danh Duy hỏi: "Là muốn mời tôi ăn cơm hả?"
Bạc Nguyên Triệt gật đầu: "Ừ, tối nay cô có rảnh không?"
"Có." Thu Danh Duy đâm đâm đóa hoa tươi đẹp rồi cười nhắc: "Tôi đã nói rồi mà, tôi rảnh lắm."
Cô nói xong lại ngẩng đầu nhìn mặt trời rực rỡ treo lơ lửng trên đỉnh đầu: "Hình như bây giờ còn sớm quá thì phải?"
Không đợi Bạc Nguyên Triệt đáp lại, cô đã hỏi tiếp: "Lát nữa cậu có thời gian không?"
Bạc Nguyên Triệt: "Có, tôi đã đặc biệt dành nguyên ngày hôm nay để mời cô ăn cơm rồi."
"Thế thì vinh hạnh cho tôi quá." Cô vui vẻ cười cười rồi hướng tầm mắt ra xa: "Cậu có muốn đạp xe qua bên đó với tôi một lúc không? Đi một mình hơi nhàm chán."
Cô đang nói đến cây cầu bắc qua biển dành cho người đi bộ bằng gỗ rộng năm mét kia. Cầu uốn lượn kéo dài đến bến tàu, vô cùng phù hợp cho một chuyến đạp xe chậm rãi.
Vì mấy lần trước ra ngoài không chú ý đến việc che mình cho kín nên Bạc Nguyên Triệt đã bị đám người Tô Ngạn phê bình một trận rồi. Nếu hôm nay lại làm ra chuyện như đạp xe dưới ánh mắt của công chúng như thế không biết sẽ còn bị mắng thành cái dạng gì nữa.
Lý trí nói cho anh biết rằng hẳn là mình nên từ chối. Nhưng câu mà anh thẳng thắn thốt ra lại là: "Được."
Hai người sóng vai đi vào cửa hàng thuê xe.
Kết quả là được cho biết chỉ còn lại một chiếc xe đạp cuối cùng nữa thôi.
"Vì tránh sự cố va chạm nên cảnh sát khu này đã hạn chế số lượng xe đạp cho thuê rồi." Bà chủ xin lỗi rồi giải thích: "Hai người tới hơi muộn nên xe đều bị mượn đi hết rồi."
Thu Danh Duy hơi tiếc nuối, quay đầu định đi ra tìm niềm vui ở việc khác. Ai ngờ cô vừa xoay người, cổ tay đã bị người khác túm lại.
Cô lại quay đầu về, đối diện với cái kính râm to tổ chảng của Bạc Nguyên Triệt, trên đó đang hiện lên ảnh ngược với biểu cảm nghi ngờ của cô.
"Không đạp xe nữa à?" Anh hỏi.
"Chẳng phải chỉ còn một chiếc à? Đạp kiểu gì bây giờ?"
Bạc Nguyên Triệt túm tay cô thật chặt rồi im lặng vài giây, sau đó anh hơi mất tự nhiên nói: "Tôi có thể chở cô."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...