Tối "Manh" Xuyên Qua

Đợi Tĩnh
Huyền Phong cùng Cổ Tiếu Tiếu đi đến trước cửa lớn của hoàng cung, lại gặp
đám thủ vệ vừa rồi hoài nghi thân phận bọn họ. Trong đó có một người tất cung tất
kính tiếp nhận ngọc bội đại biểu cho thân phận vương tộc của Điệp vương, lại
nói lệnh bài cùng Điệp vương không thể tách rời, suy nghĩ đầu tiên chính là quốc
vương liệu có phải đã bị hãm hại?

Tĩnh Huyền
Phong đứng lặng một bên bất động thanh sắc, lại chậm chạp không lấy ra quan ấn,
ra vẻ có hứng thú xem xét, mà Cổ Tiếu Tiếu nghe được bốn phía thị vệ nói nhỏ
là không thể để cho đi, nàng không kiên nhẫn chỉ chỉ vào tròng mắt chính mình,
“Chúng ta từ đầu đến chân có chỗ nào giống người xấu nha? Hay là năng lực phân
biệt của các vị so với ta còn kém?”

“Vì sao hai
vị lại không cùng Điệp vương trở về?”

Không chờ Cổ
Tiếu Tiếu giải thích, từ trong cửa cung đã phát ra một đạo âm thanh nghi vấn
khó có thể tin——

“Trấn Nam
Vương? …” Vương tử Điệp Luyến Mạn (hắc hắc, là bướm yêu cây cỏ đấy) vừa muốn ra
ngoài liền nghe được âm thanh ồn ào ngoài cửa cung, hắn từng cùng Tĩnh Huyền
Phong gặp mặt một lần. Sau khi xác định người tới đúng là Tĩnh Huyền Phong xong
liền tức khắc xuống ngựa, hai ba bước ra khỏi cửa cung sợ hãi rụt rè quỳ xuống
hành đại lễ, “Cung nghênh Trấn Nam Vương “

Lời này vừa
nói ra, thị vệ canh cửa đều bị thất kinh, lại nói bọn họ vừa rồi cả gan không
những để cho Trấn Nam Vương ở trong truyền thuyết khiến người ta vừa nghe tin
đã sợ mất mật phải chờ đợi mà còn tra hỏi, nhất thời đồng loạt quỳ xuống thỉnh
tội.

Tĩnh Huyền
Phong đối với người này có vài phần ấn tượng, nhưng lại không có thiện cảm.

Điệp Luyến
Mạn lau lau mồ hôi trên trán, hoàn toàn đánh mất khí thế gặp chuyện không sợ
hãi mà một vị hoàng tử vốn nên có, hắn ăn nói khép nép khom người dẫn đường, “Mời
Trấn Nam Vương theo thần vào cung…”

Cổ Tiếu
Tiếu đương nhiên không biết ai tới dẫn đường, chỉ là hướng Tĩnh Huyền Phong mị
mị cười, “Rốt cục cũng có hạ nhân biết mặt hàng, hì hì”

Tĩnh Huyền
Phong vội vàng ho một tiếng cảnh cáo Cổ Tiếu Tiếu câm miệng, Điệp Luyến Mạn
nghe được rõ ràng hết thảy, nhưng hắn tựa hồ cũng không thèm để ý, còn làm vẻ mặt
ôn hoà cười nhẹ, “Vị phu nhân xinh đẹp này, chính là Trấn Nam Vương phi nổi tiếng
đi? Ha ha “

“Ta ta ta,
nổi tiếng? …” Cổ Tiếu Tiếu không hiểu ra sao vội hỏi lại.

“Ân, Trấn
Nam Vương phi vì ngăn cản chiến tranh hết sức căng thẳng, liền đến Bắc Duyên Quốc
giải hòa, sớm đã trở thành giai thoại lưu truyền”

“…” Cổ
Tiếu Tiếu nghe xong lời này càng choáng váng, ai mù quáng bịa đặt bẻ cong sự
thật vậy a? ! … Ô mặt, thực biến thành màu đỏ a .


Tĩnh Huyền
Phong mỉm cười như có như không liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ thấy Cổ Tiếu
Tiếu trong chốc lát xấu hổ cúi đầu, sau đó lại mím môi cười trộm, hoàn toàn đắm
chìm ở trong không khí tán dương.

Cổ Tiếu
Tiếu nghe lời hay không đủ, vươn đầu nhướn vai đi tìm tới thanh âm “Động lòng
người” kia, “Còn khen ta cái gì, nói nhanh lên…”

Điệp Luyến
Mạn nguyên bản là khách sáo nói một câu, liền vội vàng ngẩng đầu nghĩ nghĩ,
“Còn có ngài sau khi Trấn Nam Vương ra ngoài, liều mình bảo vệ Tử Điền thành,
chuyện diệt trừ tham quan cũng được dân chúng kính nể mà truyền lưu “

Cổ Tiếu
Tiếu quả thực cười tươi so với hoa loa kèn còn sáng lạn hơn, cố làm ra vẻ hoàn
toàn xứng đáng gật gật đầu, “Đều là chuyện thuộc bổn phận của bản phi, càn gì
nói đến, hắc hắc…”

Điệp Luyến
Mạn đón ý nói hùa cười, sau đó lại hướng Tĩnh Huyền Phong hành lễ, “Xin hỏi Trấn
Nam Vương là vì gặp Điệp Quốc Vương mà đến sao?”

“Coi như vậy
đi” Tĩnh Huyền Phong thuận miệng đáp lời, “Bổn vương chỉ ở lại Nam Điệp Quốc
ba, năm ngày, không cần báo cho chư vị quan viên biết”

“Ân, thỉnh
Trấn Nam Vương cùng Trấn Nam Vương phi ngồi ở phòng chờ, thần liền lệnh phòng bếp
chuẩn bị bữa”

Cổ Tiếu
Tiếu thích nghe lời nói ôn nhu thong thả của người này, tựa hồ khiến cho người
ta cảm thấy một loại thoải mái giống như gió xuân thổi lướt qua mặt, kỳ thật,
chủ yếu là người ta khen làm cho nàng lâng lâng, mau mau nhớ kỹ tên rồi còn tìm
hắn nói chuyện phiếm, “Ngươi tên là gì nha, thanh âm thực ấm áp “

Điệp Luyến
Mạn nghe nói Trấn Nam Vương phi là vị manh nữ, hôm nay vừa thấy quả nhiên đồn
đãi là thật, “Gọi thần Điệp Luyến Mạn liền được”

“Điệp Luyến
Mạn? …” Tên thực nữ tính, bất quá rất thích hợp với loại người tao nhã như thế
này.

“Điệp Luyến
Mạn là con của Điệp Vương ” Tĩnh Huyền Phong không sớm nói rõ thân phận người
này, chính là muốn xem tư thế tiểu manh nhi khi muốn bắt người ta hầu hạ chính
mình.

“A? Thất lễ
thất lễ” Cổ Tiếu Tiếu cúi đầu xin lỗi, “Vậy ngươi chính là con của sư phụ ta,
ta nên gọi ngươi là… Điệp sư huynh?”

Điệp Luyến
Mạn nghe thấy có chút hỗn loạn, nhưng giờ phút này cũng không tiện hỏi nhiều, hắn
nhẹ giọng cười, “Trấn Nam Vương phi muốn gọi thần là gì, đều có thể”

Thật sự là
vương tử dễ nói chuyện a, Tĩnh Huyền Phong còn nói người ta không ngẩng đầu lên
được, không có chủ kiến gì, đều là thành kiến! Chẳng lẽ cứ phải đánh đánh giết
giết mới là nam nhân sao? Theo nàng xem xét, Điệp Luyến Mạn chính là người nhã
nhặn một chút kiểu cách nhà quan đều không có.


Đợi sau khi
Điệp Luyến Mạn tự mình đưa hai người dẫn vào phòng chờ trong hoàng cung xong mới
lệnh thị nữ đi chuẩn bị đồ đạc, phòng khách, nói hai ba câu đã sắp xếp ổn thỏa
hết thảy cho mấy ngày bọn họ ở lại này, thấy thế nào cũng đều giống một vị quản
gia tốt hết sức tận tâm.

Cổ Tiếu
Tiếu nghe thấy Điệp Luyến Mạn trưng cầu ý kiến của Tĩnh Huyền Phong, hỏi hai
người bọn họ có muốn đi du ngoạn đến một nơi danh thắng tên là “Điệp tiên cốc”
hay không, Cổ Tiếu Tiếu không đợi Tĩnh Huyền Phong lo lắng liền giành trước
đáp ứng, mà hắn căn bản đi nơi nào cũng không sao cả, chỉ cần tiểu manh nhi vui
vẻ liền được.

“Điệp sư
huynh, ngươi nói cái Điệp tiên cốc kia, có phải đầy khắp núi đồi đều là con bướm
hay không?”

Điệp Luyến
Mạn đáy mắt xẹt qua một tia thương cảm, không khỏi hơi hơi thở dài, “Trước kia
quả thật có hàng ngàn loại bướm bay múa, hiện giờ, chỉ còn có mấy trăm loại
thông thường sống ở đây, có chút tiếc nuối “

“Số còn lại
đi đâu chơi?”

“Một tháng
trước, rất nhiều loại bướm trong một đêm đột ngột di chuyển rời đi, đến nay
không rõ nguyên do, việc này làm cho con dân Nam Điệp thực sự hoảng loạn “

Cổ Tiếu
Tiếu ngẩng đầu, thân là người của thế kỉ hai mươi mốt khoa học, hẳn là nên
nghiêm túc suy nghĩ lo lắng vấn đề này, lại nói côn trùng đối với biến hóa của
trời đất cực kì mẫn cảm, loại chuyện bỗng nhiên thành quần kết đội rời đi này
chắc chắn cổ quái… Chẳng lẽ là thiên tai sắp buông xuống nhân gian sao?

“Các ngươi
thời tiết dạo này có biến hóa gì lớn sao?”

Điệp Luyến
Mạn không khỏi ngẩn ra, “Một tháng nay, một giọt mưa cũng không thấy “

“Đúng rồi,
chính là nạn hạn hán!” Cổ Tiếu Tiếu định liệu trước vỗ tay hào hứng khẳng định,
“Đừng ngồi chờ ông trời mưa nữa, mau mau đào ao, hoặc là mở mương máng kênh đào
dẫn nước từ trên thượng nguồn về cấp cứu”

“Nam Điệp
Quốc vốn mưa rất nhiều, chưa bao giờ gặp qua tình hình hạn hán, Trấn Nam Vương
phi lời này có căn cứ gì sao?”

Cổ Tiếu
Tiếu chỉ lên trên trời, “Tin tưởng khoa học, tin tưởng thiên nhiên biến đổi thất
thường, đây là chân lý! Đương nhiên, ngươi khẳng định không rõ ta đang nói cái
gì, kỳ thật ta cũng không hiểu lắm, coi như là lời tiên đoán của bản phi đi “

Tĩnh Huyền
Phong cũng có hứng thú nghe xong trong chốc lát, “Ngươi muốn nói, đàn bướm di
chuyển cùng tình hình hạn hán sắp gặp phải có liên quan?”


Cổ Tiếu
Tiếu giơ lên ngón tay cái, quả nhiên Tĩnh Huyền Phong tính giác ngộ cao, nàng
không keo kiệt chút nào lại tán thưởng thêm, “Vương gia, ngươi càng ngày càng
hiểu ta, thần giao cách cảm chính là dùng để chỉ hai ta, hắc hắc…”

Tĩnh Huyền
Phong nghe lời này xong liền cảm thấy tổn hại chính mình một ít, hắn bình tĩnh
nhìn về phía Điệp Luyến Mạn, “Vương phi nói ra không thể tin hoàn toàn, nhưng
phòng ngừa trước cũng là nên làm”

Điệp Luyến
Mạn trầm tư một lát, Trấn Nam Vương phi đã được thế nhân lưu truyền là nữ tử
không có chuyện gì không làm được, hơn nữa một vị manh nữ nếu không có chỗ hơn
người nhất định sẽ không thể gả cho Trấn Nam Vương, hắn một bộ dáng không làm
chủ được tỏ vẻ ôn tồn, “Thần nhất định sẽ đem lời tiên đoán của Trấn Nam Vương
phi chuyển lên Điệp Quốc Vương”

Cổ Tiếu
Tiếu bỗng nhiên buồn bã nhíu mi chu miệng lên, “Vậy phải làm sao bây giờ, cho
dù trên đời có chí tôn lan điệp cũng khẳng định đã đi trốn thiên tai rồi “

“Vương phi
vừa rồi là đề cập tới chí tôn lan điệp? …” Điệp Luyến Mạn lại càng không rõ việc
hai người bọn hắn vì sao mà đến, cư nhiên đối đề tài “Chí tôn lan điệp” bổn quốc
cấm đàm luận cũng hiểu biết.

“Điệp
huynh! Ngươi là người địa phương, gặp qua chí tôn lan điệp sao?”

Điệp Luyến
Mạn hàm hồ cúi mặt, “Này… Thần không biết chuyện gì về chí tôn lan điệp cả…”

Cổ Tiếu
Tiếu rõ ràng cảm thấy Điệp Luyến Mạn biết gì đó, nàng vốn buồn bực chuyện trợn
mắt nói dối như vậy, nên khó chịu nhíu mi, “Vì sao các ngươi đều không dám nhắc
tới chí tôn lan điệp đâu? Yêu vương ở trong luân hồi tìm kiếm hồn phách người
yêu, đây là một chuyện tình yêu xưa thật đẹp a, thực không thể hiểu được các
ngươi, con bướm kia toàn thân màu lam râu trắng bạc, siêu xinh siêu đẹp…”

Điệp Luyến
Mạn càng cảm thấy rung động mở to mắt, “Ngài đã tận mắt nhìn thấy chí tôn lan
điệp? Ngài không sợ bị nguyền…”

Cổ Tiếu
Tiếu một bộ hung thần ác sát đập bàn trừng mắt độc ác nói, “Nguyền rủa phải
không? Sợ có ích gì sao, nên đến cũng sẽ tránh không kịp, ta hiện tại liền muốn
biết trên thế gian này có chí tôn lan điệp hay không! Trả lời!”

Điệp Luyến
Mạn giãy dụa hồi lâu, đối mặt với Trấn Nam Vương phi “Nghiêm hình bức cung” có
chút chịu không nổi, “Có thì có, bất quá…”

“Có thể tìm
ra ở nơi nào ” Tĩnh Huyền Phong tức khắc đánh gãy, nếu thực sự có loại bướm chí
tôn lan điệp này, hắn cũng sẽ không cần phiền người bên ngoài hỗ trợ.

Điệp Luyến
Mạn tất nhiên không dám lừa gạt Tĩnh Huyền Phong, hắn vừa nhớ lại vừa nói, “Thần
từng nghe Điệp vương nói… hắn khi còn nhỏ, ở trong Điệp tiên cốc chơi đùa vô ý
lạc đường, từng đánh bậy đánh bạ đi vào một chỗ ẩn nấp rộng rãi trong động,
kinh ngạc thấy một con bướm màu lam có ánh sáng màu bạc bao quang hiện lên ở
trước mắt, nhưng khi Điệp vương đi tìm kiếm con bướm màu lam kia, lại không hề
thấy nữa, lúc ấy hắn nghĩ chính mình sinh ra ảo giác, rồi sau đó… cũng không
nói qua nguyên nhân, nhưng lại kết luận con bướm kia chính là hồn ma của chí
tôn lan điệp trong truyền thuyết”

Cổ Tiếu
Tiếu phấn khởi nhảy lên, “Điệp huynh! Hiện tại liền mang chúng ta đi tìm con
bướm kia đi?” Cổ Tiếu Tiếu nói chuyện không đâu, hy vọng chí tôn lan điệp là
có được ma lực của yêu vương chuyển thế, như vậy liền có thể khôi phục thị lực,
ha ha ha.

Điệp Luyến

Mạn khó xử đáp lại, “Thần muốn nói trọng điểm như thế này… Điệp vương đã sai
người đem cửa động đó trong Điệp tiên cốc sở bịt kín lại rồi, còn cấm không cho
kẻ nào mở ra nữa”

“A? …” Cổ
Tiếu Tiếu vò đầu bứt tai vô vọng thở dài, “Tin dữ a tin dữ, này thật giống
như vừa mới biết được trúng năm trăm vạn, lại phát hiện xổ số đã đánh mất, chuyện
như vậy làm người ta khó có thể chấp nhận… Ô ô…”

Tĩnh Huyền
Phong vỗ vỗ mu bàn tay Cổ Tiếu Tiếu, ý bảo nàng an tâm một chút chớ náo loạn,
Cổ Tiếu Tiếu nắm tay Tĩnh Huyền Phong lên để ở bên mặt cọ lại cọ, “Chẳng lẽ
chúng ta thực không có duyên gặp mặt sao, ô ô…”

“Công phu
không phụ lòng người, đừng quên bổn vương là người thế nào” Tĩnh Huyền Phong lớn
tiếng đã biểu lộ rõ thái độ, chỉ cần nơi hắn muốn đi, ai cũng không ngăn được.

Điệp Luyến
Mạn tự nhiên nghe ra ý tứ, hắn không yên bất an đứng dậy hành lễ, “Thỉnh Trấn
Nam Vương cân nhắc cẩn thận đi, nếu không thần không thể cùng Điệp vương bẩm
báo “

Tĩnh Huyền
Phong liếc mắt nhìn Điệp Luyến Mạn một cái, lơ đãng nói, “Bổn vương tự có chừng
mực, vương tử không cần lo lắng, cứ đi làm việc đi”

“Ân…” Điệp
Luyến Mạn trên trán đẫm mồ hôi, tâm thần không yên lui khỏi phòng. Hắn giống
như đi trên miếng băng mỏng vượt qua hai mươi lăm năm, Điệp quốc vương nếu biết
việc này chắc chắn sẽ giận dữ, lại vì nhất thời lanh mồm lanh miệng mà dẫn đến
tai hoạ.

Tĩnh Huyền
Phong nhìn chăm chú bóng dáng thong thả rời đi của Điệp Luyến Mạn, bất đắc dĩ
thở dài, “Tuy là con của Điệp Cánh Phu, nhưng lại không theo kịp bước của phụ
thân, chậc chậc, uổng phí a “

Cổ Tiếu
Tiếu chưa từng thấy Tĩnh Huyền Phong nhìn ai không vừa mắt như vậy, nàng nhướn
người về phía trước, kỳ quái nói, “Ta nói, người ta đã làm gì chọc giận ngươi
sao? Có phải người ta bộ dạng đẹp hơn so với ngươi, tâm liền sinh ghen tị hay
không a…”

Tĩnh Huyền
Phong khinh thường hừ một cái, “Ngươi đây là suy nghĩ nữ nhi tầm thường, bổn
vương là vì dân sinh ngày sau của Nam Điệp Quốc mà lo lắng, nếu đem Nam Điệp Quốc
giao phó vào trong tay người này vừa nghĩ liền không chịu nổi”

Cổ Tiếu
Tiếu ngoảnh mặt đi, “A a uy, còn lo chuyện quốc dân đại sự, sư phụ ta trừ bỏ
này nhi tử độc nhất này chẳng lẽ không còn ai khác?”

“Chỉ có một
người này “

“Phải
không… Nói chuyện phiếm còn có thể, nhưng nếu để cho Điệp huynh này làm quốc
vương quả thật có chút miễn cưỡng ai…” Cổ Tiếu Tiếu làm ra vẻ thở dài, bỗng
nhiên hiểu được chút chuyện, “Sư phụ ta còn chưa có chết đâu, ngươi sao có thể
liền rủa hắn a!”

Tĩnh Huyền
Phong có chút suy tư nhướn mày, “Đúng rồi, ngươi còn nhớ rõ mẫu thân của Độc Thấm
Tâm tên là gì sao?”

Cổ Tiếu
Tiếu nhất thời nhấc tay báo cáo, “Nhớ rõ! Độc Thủ Thần Ni! Gì gì đó đó —— “

“…” Tĩnh
Huyền Phong khóe miệng giật giật, còn gì gì đó đó, thật muốn một gậy đập bẹp
nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận