Tối "Manh" Xuyên Qua

Ánh trăng
soi trên mặt đất, dân chúng cảm thấy năm ngón tay đều vô lực mới từ
trong bóng đêm dần dần tán đi, Tĩnh Huyền Phong lần này thực sự chịu mệt nhọc,
không đợi Cổ Tiếu Tiếu mở miệng đã đem trang sức thu vào trong bao, hắn một
tay cầm đồ, một tay kia đem Cổ Tiếu Tiếu ôm vào trong ngực đi về khách
điếm, Cổ Tiếu Tiếu khăng khăng ôm lấy túi tiền, mắt lé hồ nghi nhìn về phía
Tĩnh Huyền Phong, “Tự nhiên ân cần, ngươi có phải muốn cướp bạc hay không?”

“Đúng vậy
đúng vậy, ta chính là đang tìm một góc không có người đi qua đâu” Tĩnh Huyền
Phong không đứng đắn đáp lại, đối với chuyện không ném trúng vẫn như trước
canh cánh trong lòng, liền nghiêm giọng truy vấn, “Ngươi thật không làm gì
mấy cái vòng sao?”

“Không, có”
Cổ Tiếu Tiếu đánh chết không thừa nhận, lại nói, nàng trừ bỏ lúc ban đầu cấp
“lão già kia” ba cái vòng bình thường ra, còn lại đều động tay động chân,
nguyên bản vòng hoa tử đằng đã không dễ ném, mà nàng lại làm thành một đầu
nhẹ, một đầu nặng mất đi cân bằng, mà cái lão nhân bảy mươi tuổi kia đừng
nhìn lão già như thế a, người ta thật ra là có luyện công phu.

Khi Tĩnh
Huyền Phong mua bánh bao, Cổ Tiếu Tiếu vì nhìn không thấy nên sốt ruột liền
kêu lung tung, một bên loạn hươ, lão giả thấy nàng lòng nóng như lửa đốt liền
đáp lời nói chuyện phiếm vài câu, Cổ Tiếu Tiếu lúc này liền quyết định để
cho lão giả hỗ trợ, mà thù lao chính là một chuỗi vòng cổ phỉ thúy, đợi khi kế
hoạch tà ác thành giao xong, lão giả liền tới trước phố xá sầm uất chờ đợi, sau
đó chính là một màn âm mưu “Lừa dối” chư vị vừa nhìn đến.

Bất quá,
nàng cũng sẽ không nói cho Trấn Nam vương “Cương trực công chính”, mượn cơ hội
này làm giảm nhuệ khí của hắn cũng tốt a, nếu không người thứ nhất vạch trần
nàng chính là ở ngay trước mắt a.

Tĩnh Huyền
Phong vừa đi vừa tự cười ngây ngô… Ai, so với tiểu manh nhi khéo léo, hắn tựa hồ
chỉ biết dụng binh đánh giặc.

“Cười cái
gì đâu? Có phải cảm thấy có thể lấy được ta thực sự may mắn hay không, hắc hắc…”

Tĩnh Huyền
Phong mâu trung xẹt qua một tia ảm đạm, “Bổn vương suy nghĩ, nếu ta thực sự
nghèo túng, khẳng định không sống được bằng ngươi hiện tại “

Cổ Tiếu
Tiếu ôm cổ hắn kéo xuống hôn một cái lên khuôn mặt, “Không thể nói như vậy,
trời sinh ngươi ra chính là có mệnh làm đại quan, nếu ngươi sinh ra ở dưới
chót tầng lớp xã hội thì sẽ lại có một bộ phương pháp sinh tồn, đều không phải
là ngươi làm không tốt, chính là không cần đi làm việc này, mặt khác, nếu để
cho ta mang binh đi đánh giặc cũng chính là ra chiến trường chịu chết mà thôi”

“Này tính
an ủi?”

“Đương

nhiên không phải, người sống không thể để cho nước tiểu nghẹn chết, cho dù
là ai bị bức đến bước đường cùng đều phải suy nghĩ tìm đường ra, ngươi
chính là có đường lui nên mới không có cảm giác gấp gáp như vậy ” Cổ Tiếu
Tiếu miễn cưỡng bám trên vai Tĩnh Huyền Phong, “Ngươi ở trong lòng ta là tuyệt
nhất, lúc trước vô luận vì cái nguyên nhân gì, ngươi nguyện ý thú một người mù
làm lão bà, cưới xong còn không yên, một lần lại một lần bị an nguy của ta
làm cho phí công phí sức, thiệt tình đối đãi tốt với ta chỉ có ngươi…”

Tĩnh Huyền
Phong khóe miệng cứng đờ… Vì sao mấy lời nói ngọt ngào này lại ẩn ẩn mang
theo thương cảm, cẩn thận nghĩ đến, danh hiệu “Trấn Nam Vương phi” chưa từng
mang đến cho nàng một lát an bình, có lẽ, tiểu manh nhi đang dùng tươi cười che
dấu nội tâm phiền muộn… Hắn đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, “Ta từng đáp ứng
ngươi một sự kiện còn nhớ rõ sao?”

“Ân? …
Ngươi đáp ứng qua rất nhiều việc, chính là không thực hiện “

Tĩnh Huyền
Phong nhẹ giọng cười, “Đợi sau khi an ổn Vân thành, ta sẽ dẫn ngươi về kinh
sống, không đến khi vạn bất đắc dĩ… Bổn vương tuyệt không tự mình ra chiến trận


Người cổ đại
tin tưởng rằng chết ở trên chiến trường mới thực xem như nam nhi, Cổ Tiếu
Tiếu vì những lời này đã nghĩ rất khó qua, giờ phút này, tảng đá lớn trong
lòng cuối cùng cũng rơi xuống, có lẽ Tĩnh Huyền Phong câu hứa hẹn này không thể
hoàn toàn thực hiện được, dù sao hắn mặt trên còn có Hoàng Thượng, có khi
thân bất do kỷ không thể tránh được, nhưng con ngựa hoang thoát cương này cũng
có một ngày lại quyết tâm sống an ổn đi? … Nàng vụng trộm mím môi cười, thẹn
thùng khát khao nói, “Đến lúc đó, chúng ta một nhà ba người hẳn là thực hạnh
phúc, hì hì…”

Tĩnh Huyền
Phong ngẩn ra, “Ba người?”

“Đúng rồi…
Ngươi ta, còn có đứa nhỏ… của chúng ta ” Cổ Tiếu Tiếu khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ
bừng giải thích.

“Ta biết,
hay là ngươi liền tính sinh một đứa nhỏ cho ta?”

Cổ Tiếu
Tiếu nắm góc áo, ra vẻ cố mà làm nói, “Kia sinh hai cái đi…”

“Hai cái?
!”

“…” Cổ
Tiếu Tiếu mí mắt trợn trừng, biểu tình xấu hổ vừa rồi nháy mắt biến mất,
nàng hầm hừ đập đập đầu vai Tĩnh Huyền Phong chất vấn nói, “Kia sinh vài cái
nha, ta cũng không phải heo mẹ! Hừ hừ —— “

Tĩnh Huyền
Phong ngẩng đầu nghĩ nghĩ, lúc này liền ra quyết định, “Bốn đi! Chuyện tốt

thành đôi “

“…” Choáng
váng, này còn nói thực chắc chắn nha?

Đợi đến
khi hai người chuyện trò vui vẻ đi bộ về khách sạn, đại bộ phận khách nhân
đều đã trở về phòng nghỉ ngơi, Tĩnh Huyền Phong nguyên bản ăn cơm tiêu chuẩn
thấp nhất là tám món một canh, nhưng vì bạc này chi ra cũng không dễ, hắn
đành gọi một chút đồ đủ để hai người có thể ăn no.

“Ôi uy …
Vương gia của chúng ta cũng sẽ tính kế sống ?” Cổ Tiếu Tiếu gõ chiếc đũa
khua vào bát.

“Vô nghĩa,
cũng không phải bạc của ta, còn nữa nói, mới tiêu có mười lạng”

“Của ta
chính là của ngươi, bất quá! … Của ngươi cũng liền là của ta” Cổ Tiếu Tiếu hắc
hắc vui vẻ, “Mười lạng đổi ngàn cân” kiếm lớn!

Tĩnh Huyền
Phong không cho là đúng cười, “Ngươi là từ đâu nghĩ ra chủ ý này nọ?”

Cổ Tiếu
Tiếu ngửa mặt lên trời cười dài, “Ta đã sớm nói qua a, ha ha… Sớm hay muộn
cũng có một ngày cho ngươi học hỏi qua thông minh tài trí của nữ thần xuyên
qua của thế kỷ hai mươi mốt, lúc này mở mắt đi?”

Tĩnh Huyền
Phong khinh thường hừ một cái, hai người tùy tính nói chuyện với nhau nháy mắt
rơi vào vòng lẩn quẩn, “Ta xem bất quá là đùa giỡn tiểu thông minh thôi, hơn nữa
ta đối dân gian xiếc ảo thuật không hiểu nhiều lắm, không đủ để chứng minh
ngươi là sau lưng giở trò quỷ “

Cổ Tiếu
Tiếu uể oải cắn cắn chiếc đũa, xem ra nàng rất khó chứng minh thời đại thần
kỳ chính mình đã trải qua, bất quá nói trở về, Tĩnh Huyền Phong nếu thực sự
tin, kia chẳng phải thành loạn sao, “Ngươi người này thực không tốt, khen
ta hai câu đã làm sao, mau mau khen ta đi…”

Tĩnh Huyền
Phong thấy nàng ăn vạ lại mong chờ khen ngợi, nhéo nhéo má nàng, “Thê tử
của ta thật là tài, trước chưa có ai, sau này lại càng không có “

Cổ Tiếu
Tiếu nhếch miệng cười, “Ta nhận thiện ý nói dối, hắc hắc…”

Đợi đến
khi đồ ăn nóng hầm hập xếp lên bàn, hai người sớm đã đói đến quên trời
đất: Cổ Tiếu Tiếu xoa xoa cái bụng căng tròn, Tĩnh Huyền Phong nhìn chăm
chú biểu tình thỏa mãn của nàng, không khỏi nhợt nhạt cười… Đây là lần đầu tiên

hắn ăn cơm rau dưa mà cảm thấy có hương vị.



Cổ Tiếu
Tiếu sau khi cơm no rượu say trở về phòng nằm, “Đúng rồi, chuyện chí tôn lan
điệp làm sao bây giờ? Theo dân bản xứ giảng, giống như nếu ai tán gẫu về chuyện
xưa chí tôn lan điệp sẽ gặp phải họa sát thân, chút tiền ấy của chúng ta cũng
không đủ mua chuyện xưa “

Tĩnh Huyền
Phong bây giờ đang suy nghĩ việc này, hắn tựa vào bên gối trầm tư một lát, “Nếu
là quốc vương Nam Điệp Quốc hạ mệnh lệnh, kia trực tiếp tìm hắn nói là xong “

“Quốc vương
Nam Điệp quốc, nam hay nữ ? Bao nhiêu tuổi?”

“Một vị
lão giả, ta lúc trước sau khi chiếm lĩnh Vân thành xong liền triệu tập tứ quốc
hội đàm, nhưng quốc vương Nam Điệp cáo ốm không tới, là con của hắn tham dự
thay” Tĩnh Huyền phong thở dài, “Nói đến việc này, con của quốc vương Nam Điệp
thực không hề có chủ kiến, chỉ biết một mặt phụ hoạ theo đuôi, đúng là không
bằng nữ quốc vương Độc Thấm Tâm khôn khéo cẩn thận “

“Ta thông
minh? Hay là Độc Thấm Tâm thông minh?” Cổ Tiếu Tiếu mở to một đôi mắt cá
chết, nàng tuy không thể so sánh khoản xinh đẹp.

Tĩnh Huyền
Phong ngẩn ra, còn thật sự nói, “Đương nhiên là nàng thông minh, cũng đủ…” khi
hai chữ “Ngoan độc” còn chưa nói xong, đã thấy Cổ Tiếu Tiếu dĩ nhiên mất hứng
quay đầu vào trong tường, vây chặt lấy chăn.

Tĩnh Huyền
Phong không rõ cho nên kéo kéo góc chăn, Cổ Tiếu Tiếu nhất thời giận dỗi đạp
lại hắn một cước, trước mặt nương tử đi khen nữ nhân khác cũng không sao,
chỉ là giả vờ giả vịt giãy dụa một chút thôi.

Tĩnh Huyền
Phong nhỏm dậy tựa vào bên tai nàng nhẹ nhàng thổi khí, “Mệt nhọc?”

Cổ Tiếu
Tiếu cũng không quay đầu lại, đẩy mặt hắn ra, “Đúng vậy, thỉnh bảo trì yên lặng


Tĩnh Huyền
Phong nghĩ đến nàng một ngày ồn ào thu xếp mệt nhọc tất nhiên mệt mỏi, cho nên
im ắng thổi tắt đèn dầu, rồi mới nhẹ tay nhẹ chân nằm ở bên gối… Nhắm
lại hai mí mắt nặng trịch, thổi quét hết mọi sự…

Cổ Tiếu
Tiếu tức giận đến rớt nước mắt, hắc! Liền không hỏi xem nguyên nhân nàng tức
giận a? Cũng không biết dỗ dành thê tử, cư nhiên liền mượn cơ hội ngủ, này
này này cầm thú không bằng thực giỏi a.

“Ô ô…” Cổ
Tiếu Tiếu giả khóc hai tiếng ý đồ khiến cho tên đồ tể giết lợn chú ý.

“Hô…” Tiếng
ngáy đáp lại thực rõ ràng.

“…” Này
thực không thể sống nổi mà, Cổ Tiếu Tiếu giương nanh múa vuốt ngồi dậy,
lúc này quyết định, nàng muốn trốn khỏi khách sạn, đem tiền đều mang đi, cho

tên vô lại Tĩnh Huyền Phong này đói chết đi! Nghĩ vậy… Nàng phù phù một chút
lại nằm xuống… giết trâu cũng không ai đánh thuế.

Tĩnh Huyền
Phong tập mãi thành thói quen đem nàng ôm vào trong lòng, bên môi hơi hơi phun
nhiệt khí thổi tới bên trán nàng, mà một bàn tay đã tham nhập vào trong vạt
áo loạn sờ, Cổ Tiếu Tiếu ủy khuất chu miệng lên, “Ô ô… Chiếm tiện nghi của
ta còn khen nữ nhân khác thông minh, ngươi thực không có tính người a”

… Tĩnh Huyền
Phong rốt cục hiểu được nàng vì sao lại đột nhiên trở mặt, chỉ ti hí mắt cười
xấu xa coi nàng bị ép buộc ——

Cổ Tiếu
Tiếu lựa xong một cái tư thế thoải mái, nhất thời như xác chết nằm ở trên
giường không nhúc nhích, nàng lại nghĩ ra một chiêu tốt lắm… Chờ Tĩnh Huyền
Phong sáng mai tỉnh lại, nàng liền giả vờ làm người thực vật hù dọa hắn,
hắc hắc…

Tĩnh Huyền
Phong thấy nàng làm ầm ĩ đủ, liền vươn tay kéo nàng lại gần hơn, lấy cằm
cọ cọ vào môi nàng, Cổ Tiếu Tiếu lắc lắc đầu ngả về phía sau tránh
đi, mộng dâm (nằm mộng xxoo :”>), xích lỏa, rốt cuộc chống cự!

Nàng thấy
có một bàn tay to đỡ ở dưới cổ mình, “Yêu thương nhung nhớ” gặp phải môi
Tĩnh Huyền Phong, Tĩnh Huyền Phong dùng đầu lưỡi liếm liếm cánh môi nàng, lòng
bàn tay không an phận ở trên ngực nàng chạy loạn, Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy
có cảm một đạo điện lưu xẹt thẳng qua não, xong rồi xong rồi! Bị câu dẫn … Làm
sao bây giờ? Nàng cũng muốn cự tuyệt gian tình một chút.

Bên tai
truyền đến âm thanh thì thào ẩn nhẫn của tiểu manh nhi, Tĩnh Huyền Phong dương
môi cười xoay lại ở trên người nàng, cúi người hàm trụ phiến môi mỏng… Cổ
Tiếu Tiếu vong tình đón ý nói hùa một trận, khi tay nhỏ đã không tự chủ được
thân nhập vào vạt áo Tĩnh Huyền Phong, nàng mới vội vàng kéo lại một tia rụt
rè cuối cùng, “Ngươi phải mất công dùng chút sắc này dụ ta, phiền cho ngươi
rồi!”

Tĩnh Huyền
Phong thất thanh cười, đầu ngón tay lọt vào giữa mái tóc đen tuyền dài
thướt của nàng, “Ngươi là thê tử của ta, cho dù có tiên nữ hạ phàm ta cũng
sẽ không thèm liếc mắt một cái “

“…” Cổ
Tiếu Tiếu thẹn thùng cắn cắn môi, sớm nói những lời này không phải xong việc
, ô mặt, chắc là rất đỏ rồi a…

“Ta đẹp mắt
không?” Cổ Tiếu Tiếu đắc ý vênh váo thảo luận.

“Đẹp mắt “

“Đẹp mắt
như thế nào?”

“Chưa đốt
đèn, thấy không rõ “

“…”

Cổ Tiếu
Tiếu ba đánh hai đạp đem Tĩnh Huyền Phong đá văng, mà lúc này đây! Tĩnh Huyền
Phong lại gian dâm như thế nào nàng cũng không thèm quan tâm nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận