Tối "Manh" Xuyên Qua

Tĩnh Huyền
Phong kéo Cổ Tiếu Tiếu đến cạnh cây hoa tử đằng thực to, Cổ Tiếu Tiếu
sờ sờ thử độ mềm mại của dây hoa tử đằng, lại kéo kéo thử thử độ co giãn,
vừa lòng gật gật đầu, kéo kéo ống quần Tĩnh Huyền Phong, phân phó nói, “Ngồi
xuống nghỉ ngơi đi, ta lập tức làm xong “

Tĩnh Huyền
Phong cho tới bây giờ vẫn còn không hiểu trong não nhỏ của nàng đang nghĩ
ra chủ ý kì quái gì, yên lặng xem xét ngồi xuống chờ đợi “Kỳ tích” phát
sinh… Chỉ thấy Cổ Tiếu Tiếu hái một dây hoa tử đằng màu tím nho nhỏ xuống,
sau khi độ dài liền nắm lên quấn thành hai vòng tròn, đầu còn lại dần
dần quấn quanh hai vòng tròn đó, cuối cùng hình thành vòng nhỏ vừa
đút lọt cổ tay… Cổ Tiếu Tiếu đo đo đếm đếm thử độ lớn nhỏ, cảm thấy
vừa ý liền đặt ở bên chân, tự mình vui vẻ mỉm cười một chút, ngay sau
đó lại làm tiếp vòng tròn khác…

Tĩnh Huyền
Phong trầm mặc không lên tiếng ngồi ở một bên, nhìn chăm chú động tác kỳ
quái thuần thục trong tay nàng, mười ngón tay nhỏ dài nhanh nhẹn quay quanh
vòng hoa, đôi môi mân mím vẻ mặt trầm ổn, mà khuôn mặt tinh xảo của nàng ở
dưới ánh mặt trời lại có vẻ phá lệ nhu hòa… Tĩnh Huyền Phong nhìn ngắm có
chút nhập thần, tựa hồ lần đầu phát hiện tiểu manh nhi cũng có một mặt tinh tế
kiên nhẫn như thế, không khỏi giơ tay sờ sờ má nàng, “Ngươi rốt cục cũng giống
một nữ nhân…”

“…” Cổ
Tiếu Tiếu khóe miệng khẽ nhếch, tức khắc né tránh ngón tay của hắn,
“Lúc khác liền tán gẫu nói chuyện phiếm, bây giờ không cần tán gẫu ngoan
ngoãn ngồi một bên!”

Tĩnh Huyền
Phong không cho là đúng cười, tiện tay nhặt lên một dây hoa tử đằng, học bộ
dáng của nàng tuốt xuống những bông hoa nhỏ, nhưng tay nam nhân chính là
vụng về, loay hoay có chút loạn, hắn nghiêm túc một lát, tự thấy mình
làm cũng không tệ lắm, vui vẻ đặt vào trong tay nàng, “Ngươi đến tột cùng
muốn làm mấy thứ này để làm gì?”

Cổ Tiếu
Tiếu sờ sờ tàn phẩm không đủ trơn nhẵn trong tay, vì không muốn đả kích tinh
thần tích cực của Tĩnh Huyền Phong nên lén lút làm lại một lần nữa, nàng ra vẻ
thần bí cười hắc hắc, “Nóng vội không ăn được đậu hủ nóng, chốc nữa ngươi sẽ
biết thôi” nàng lại trái lương tâm huých nhẹ bả vai Tĩnh Huyền Phong khen ngợi
nói, “Ngươi học này nọ thực mau nha, làm ra cũng không tệ a…”

Tĩnh Huyền
Phong thu được khen ngợi ngoài ý muốn, gật đầu không thẹn dương môi cười,
“Đương nhiên a, còn không nhìn xem ta là ai a…” Hắn đắc ý vênh váo lại nhặt
lên một dây hoa tử đằng khác bắt đầu tuốt, nhưng sau khi chuẩn bị cho tốt
liền giao cho Cổ Tiếu Tiếu, lại loay hoay cuộn thành vòng tròn, nhưng
chỉ chốc lát sau! …


Một cái
“Vòng tròn” hình vuông ngang nhiên xuất thế, hắn nhăn mi lại trái nhìn phải
ngắm liền cảm thấy có điểm không được tự nhiên… Đều là làm bằng tay đơn
giản nhưng thật ra lại không giống nhau, hắn tiện tay đưa cho Cổ Tiếu
Tiếu kiểm tra thành phẩm, không thực sự mong chờ nói, “Cũng không được
tròn lắm “

Cổ Tiếu
Tiếu cười tủm tỉm sờ thứ ở trong tay, cư nhiên chạm được bốn góc, nháy mắt
hóa đá… Quả thật không tròn, là thực vuông! Nàng trong ngoài bất nhất nói,
“Thiên tư thông minh từ này chẳng lẽ là dành cho ngươi sao? Hoàn hảo hoàn hảo,
ngươi lần đầu tiên làm thực rất tốt lắm, trước lạ sau quen thôi, ngươi nghỉ
ngơi đi, loại việc nặng này vẫn là nên để cho ta”

Tĩnh Huyền
Phong vẫn là tự mình hiểu lấy, nhưng ai lại không thích được khen a, hắn ha
ha cười, “Miệng có mật đường sao?”

Cổ Tiếu
Tiếu chỉ là cho rằng chính mình hẳn là nên có trách nhiệm đối với lần “Phá
sản ” này, nếu không phải nàng cố tình phô bày giàu sang cũng sẽ không đẩy
Tĩnh Huyền Phong rơi vào thế khó xử, hắn chính là thân nhi tử của Hoàng Thượng
a, từ khi nào phải chịu ủy khuất vì việc vung tay tiêu bạc a…

Nàng nâng đầu
chu miệng lên, cử chỉ này là ý bảo vốn do Tĩnh Huyền Phong, Tĩnh Huyền Phong
mất tự nhiên nhìn quanh bốn phía, thừa dịp bốn bề vắng lặng liền vội vàng hôn
lên môi nàng một chút, Cổ Tiếu Tiếu liếm liếm môi đưa lên tươi cười ngọt
ngào, “Thân ái chính là thông minh, năng lực lĩnh ngộ cũng là nhiều đến kinh
người oa…”

Tĩnh Huyền
Phong trong lòng rất vừa ý, nhưng sự thật tàn khốc nói cho hắn có chút cổ
quái, hắn quay đầu nhìn chăm chú nàng hồi lâu, cảm thấy nàng thật sự là bình
thường đến không bình thường, “Ngươi sao lại nói chuyện nhiều mờ ám như
vậy?”

“Nào có a,
là ta loạn mua này nọ mới hại ngươi đói bụng, một chút áy náy nho nhỏ mà thôi


Nói đến
cơm, Tĩnh Huyền Phong thật đúng là cảm thấy hơi đói, hắn nhìn về phía một quán
ăn vặt cách đó không xa, một cỗ khói trắng nóng hôi hổi từ trong nồi hấp
toát ra… Hắn chưa bao giờ ăn qua quán ven đường, nghĩ rằng hẳn là đồ ăn đi?
…”Ngươi đói sao?”

Cổ Tiếu
Tiếu xoa xoa bụng, khẩu thị tâm phi kiên định nói, “Một chút cũng không đói “


Tuy tiểu
manh nhi liều chết chống đỡ, nhưng Tĩnh Huyền Phong vẫn có thể nhìn ra nàng
đang đói bụng, “Chờ ta một chút” hắn vừa muốn đứng lên, một cái tay nhỏ bé lại
nhất thời bắt lấy ống quần hắn, Cổ Tiếu Tiếu tâm thần không yên khuyên, “Ăn
ít một ngụm cũng không chết được, ngươi trăm ngàn lần đừng đi cướp bóc a —— “

“…” Hắn sao
không nghĩ tới, biện pháp này kiếm tiền quả thật rất nhanh.

Tĩnh Huyền
Phong sang sảng cười gỡ tay nàng, đi đến quán ăn vặt kia, chủ hàng thấy
khách nhân tới cửa, nhiệt tình mở ra nắp nồi hấp, “Ngài muốn mấy cái bánh
bao? Có chay, có thịt “

Tĩnh Huyền
Phong nhìn bánh bao trắng nóng hôi hổi cảm giác cũng không tệ lắm, sờ sờ cái
mũi mất tự nhiên nói, “Bán thế nào?”

“Bánh bao
thịt vừa hấp nóng, một văn tiền một cái “

Tĩnh Huyền
Phong nghĩ nghĩ, từ trên lưng tháo xuống một khối ngọc bội thật tốt, mà khối
ngọc bội này chính là lễ vật khi hắn sinh nhật mười sáu tuổi, phụ hoàng đã
lệnh thợ thủ công nổi danh nhất kinh thành điêu khắc ra…” khối ngọc bội này đổi
của lấy bánh bao của ngươi có được không?”

Lão bản
bán bánh chưa nhìn thấy bao giờ sao có thể biết, hắn tiếp nhận ngọc bội
nghiêm túc nhìn ngắm, sau đó liền trả lại cho Tĩnh Huyền Phong, ngốc ngốc
cười, “Ta cũng không phân ra là thật hay là giả, ngài vẫn là nên đưa tiền đồng
đi, chỉ có một văn mà thôi “

Giờ này khắc
này, Tĩnh Huyền Phong rốt cục cũng cảm nhận được như thế nào gọi là một văn
tiền đánh bại anh hùng hảo hán, hắn ngoái đầu lại nhìn tiểu manh nhi đứng
ngồi không yên, theo bản năng sờ sờ quần áo, trong tay một chút, cư nhiên đụng
đến một đồng tiền, hắn dương môi cười đưa cho lão bản bán bánh bao, lão bản
coi như thiện lương, tức khắc chọn lấy một cái bánh bao lớn nhất đưa cho Tĩnh
Huyền Phong, “Cảm thấy ăn ngon lần sau lại đến “

Tĩnh Huyền
Phong tiếp nhận túi giấy ấm áp, lần đầu buông xuống dáng vẻ tôn quý, chân
thành nói, “Cảm tạ “

… Mà Cổ

Tiếu Tiếu đứng ở tại chỗ cúi mặt lắc đầu một mình lo lắng suông, đến
khi một cỗ hương khí bay tới bên mũi, nàng nước miếng thiếu chút nữa chảy ra,
khẩn cấp tiếp nhận túi giấy, chất vấn, “Ngươi sao lại có bạc?”

Tĩnh Huyền
Phong trước tiên ngồi xuống, rồi mới dùng một tay kéo nàng ngồi theo, “Ăn
đi, còn nói nhiều như vậy “

Cổ Tiếu
Tiếu vươn tay lau khóe miệng, cầm bánh bao nóng hầm hập hít hà cái mũi
ngửi ngửi, lại thỏa mãn thật sâu hít vào, “Oa… Thực thơm nha…”

Tĩnh Huyền
Phong cười mà không nói, nâng tay nàng, đem bánh bao đặt tại bên miệng nàng, “Đừng
đùa nữa, rất nhanh liền nguội”

Cổ Tiếu
Tiếu nhu thuận gật gật đầu, há mồm to vừa định cắn xuống, bỗng nhiên thu nhỏ
lại cắn một chút lên bánh bao, nàng không xác định dò hỏi, “Ngươi đang ăn
sao?”

“Vô nghĩa,
bánh bao trong tay ngươi kia chính là do ta ăn không vô nên đưa lại”

“…” Cổ
Tiếu Tiếu khóe miệng giật giật, cư nhiên cho nàng ăn cơm thừa canh cặn, cầm
thú!

Khi nàng tức
giận lại định mở lớn miệng thì… Không biết vì sao, lại cảm thấy như có một
đôi ánh mắt rực lửa đang rình coi bánh bao của nàng… Tĩnh Huyền Phong bình
thường ăn đều là sơn trân hải vị, làm sao có thể ăn đồ ăn bình thường của
dân chúng? Mỗi khi nàng ăn quán ven đường đều bị Tĩnh Huyền Phong phỉ nhổ, nói
cái gì không vệ sinh không dinh dưỡng, hơn nữa trên người hắn căn bản không có
tiền, bánh bao này không biết chừng là đi trộm được… Ai, anh danh một thời
lại bị hủy bởi bánh bao…

Nghĩ vậy,
Cổ Tiếu Tiếu nhất mồm to cắn đứt một miếng bánh bao, ngay sau đó lại
nhướn người qua Tĩnh Huyền Phong miệng đối miệng, Tĩnh Huyền Phong ngẩn người,
cảm thấy có thứ gì đó mềm mại nhét vào trong miệng mình, hắn nhanh nhíu
mi lắc mình lui về phía sau, Cổ Tiếu Tiếu liền theo phương hướng của hắn
chết cũng không buông miệng, thẳng đến khi Tĩnh Huyền Phong nằm thẳng trên mặt
cỏ tránh cũng không thể tránh, mới bất đắc dĩ nhận lấy… Cổ Tiếu Tiếu ghé
vào trên người hắn, lớn tiếng cảnh cáo nói, “Đây là đút yêu, ngươi cũng không
thể nhổ ra a! —— “

“…” Hắn hiểu
được dụng ý của tiểu manh nhi, tuy rằng cảm thấy rất ghê tởm, nhưng tinh tế nhấm
nuốt lại có một phen ấm áp khác. (ôi mẹ ơi đọc truyện khác tình cảnh
nài có bao nhiêu ngọt ngào, thì truyện nài nó lại nói nà ghê tởm,
đúng là giết chết phong tình mak)

… Cái gọi
là, hoạn nạn gặp chân tình, Tĩnh Huyền Phong bỗng nhiên tự hỏi một vấn đề, nếu
hắn lúc trước thú một nữ tử cũng không phải là tiểu manh nhi thích ứng trong
mọi tình cảnh, cái gọi là nữ tử tiểu thư khuê các kia liệu có thể cùng hắn đồng
cam cộng khổ như vậy sao? … Tĩnh Huyền Phong mâu trung xẹt qua một tia ôn nhu,

có lẽ nếu đổi thành nữ tử khác, hắn cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi vì nàng
đi tới Nam Điệp Quốc.

Cổ Tiếu
Tiếu ngồi ở trên đùi Tĩnh Huyền Phong, tận lực thu nhỏ lại phạm vi khoang miệng
cắn thêm một miếng nhỏ, ăn ăn lại nhăn mi, rồi sau đó mới đưa đến bên miệng
Tĩnh Huyền Phong, ra vẻ thực khó nuốt xuống nói, “Hảo khó ăn a, ngươi giúp ta
ăn đi “

Tĩnh Huyền
Phong trong mắt mỉm cười, đột nhiên cầm lấy bánh bao làm động tác huơ huơ
trên không nói, “Không ăn ném “

“A? Ai ai đừng
đừng a, ta ăn ta ăn ——” Cổ Tiếu Tiếu la tới tê thanh liệt phế giống như muốn
ngăn ai đó đang nhảy sông tự vẫn, Tĩnh Huyền Phong khóe mắt cười thành hình
bán nguyệt, “Ai nha, ngươi không nói sớm, đã ném rồi”

Cổ Tiếu
Tiếu mất hết can đảm cúi đầu, ” bánh bao đáng thương, ô ô…” Còn có nàng chịu
đói nữa.

Tĩnh huyền
phong nhỏ giọng vô tức đem nửa bánh bao đưa đến bên miệng nàng, tặc tặc cười,
“Có muốn lại tiếp tục đút yêu nữa hay không?”

Cổ Tiếu
Tiếu nghển cổ ngửi ngửi, hiển nhiên lại bị đùa giỡn, nàng vì hờn dỗi mà
quay đầu qua một bên, “Không hiếm lạ, chốc nữa ta có thể ăn thực nhiều thịt
cá, ngươi cũng đừng mở to mắt thèm thuồng a… Ngô ngô…” Không đợi nàng nói
xong đã bị bánh bao chiếm lĩnh hết mồm miệng ba hoa, Tĩnh Huyền Phong che miệng
nàng lại không buông tay, ra lệnh nói, “Nuốt “

“…” Cổ
Tiếu Tiếu bị bánh bao làm nghẹn tới khó thở, nàng nuốt cả miếng xuống
thẳng đến bụng, Tĩnh Huyền Phong thấy yết hầu nàng chuyển động mới vừa lòng
buông tay… Hắn cười đến thực vui vẻ, mặc dù trong người không có tiền, nhưng
vì sao lại tuyệt không cảm thấy khổ đâu?

Cổ Tiếu
Tiếu nhu nhu môi bị ấn đến phát đau, “Ta dùng phương pháp ôn nhu chim to
uy chim nhỏ, ngươi lại thô bạo đến như vậy, dã nhân dã nhân”

Tĩnh Huyền
Phong không thèm phủ nhận, cọ cọ ở bên má nàng, ngắt lời nói, “Ngươi còn
chưa nói kết mấy dây hoa tử đằng này xong dùng để làm gì”

Cổ Tiếu
Tiếu thiếu chút nữa đã quên chính sự, kinh hô một tiếng nhảy người lên, đi tìm
hai ba chục cái vòng ” đạo cụ lừa tiền ” xâu lại thành chuỗi, sau đó liền
ngẩng đầu lên cười đắc ý, “Mang ta đi đến náo nhiệt nhất nào, nơi nào
nhiều người nhất, làm cho ngươi hiểu biết một chút cái gì kêu vừa ra tay liền
ổn thỏa —— “

Tĩnh Huyền
Phong giờ phút này đã không còn muốn hỏi nàng định làm chuyện gì nữa, dù
sao, cũng tuyệt đối không phải là chuyện tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận