Tối "Manh" Xuyên Qua

Tĩnh Huyền
Phong mang theo Cổ Tiếu Tiếu một đường xuôi Nam, hướng nơi xa nhất ở phương
nam Điệp quốc đi đến, bọn họ một đường nói cười vui vẻ, vừa đi vừa ngoạn,
đương nhiên, chuyện tranh cãi náo loạn là không thể tránh được, kỳ thật, ầm ỹ
lớn ầm ỹ nhỏ đều do Cổ Tiếu Tiếu quyết định bởi một ý niệm, nàng nghĩ đến
tình cảnh”không nơi nương tựa” của mình, liền quyết định tạm thời buông tha
Tĩnh Huyền Phong một con đường.

Mà hai người
sớm thay y phục mộc mạc hàng ngày, mặc dù Tĩnh Huyền Phong thường xuyên ở trong
lơ đãng trưng lên tư thế Vương gia, nhưng một thân giả dạng hiệp khách cuối
cùng cũng che giấu được vài phần cao ngạo không ai bì nổi, hơn nữa hắn bên
cạnh có thể sai sử chỉ có một mình tiểu manh nhi, cho nên cơ bản là Tĩnh
Huyền Phong chiếu cố Cổ Tiếu Tiếu.

Bọn họ giống
như dân chúng tầm thường đi đến đâu liền ăn đến thế, cảm thấy cái gì ăn ngon hảo
ngoạn liền mua một đống lớn. Còn chưa đi quá xa đã đem xe ngựa nho nhỏ chất
tràn đầy. Lại nói, người cổ đại cũng là chú ý tới văn vật cổ xưa, khi thấy
kiến trúc hoặc vật điêu khắc xinh đẹp, Tĩnh Huyền Phong liền dùng vài câu
thuyết minh ít ỏi nói cho Cổ Tiếu Tiếu nghe, tuy rằng không thể kể lại
sinh động chuyên nghiệp giống như hướng dẫn viên du lịch, nhưng Cổ Tiếu
Tiếu cũng coi như đã được thưởng thức.

“Nếu có thể
mãi mãi như vậy, có bao nhiêu hảo a” Cổ Tiếu Tiếu ôm cánh tay Tĩnh Huyền
Phong, nhẹ thở dài.

“Ngươi luôn
tham lam như vậy”

“Nữ nhân
chính là lòng tham a, cho nên mới muốn ngươi mỗi ngày yêu ta nhiều thêm một
ít!”

“Ai, không
thể nhiều hơn được đâu”

Cổ Tiếu
Tiếu ngẩn ra, rồi lại cười tủm tỉm gật đầu, “Cũng đúng, ta đã chiếm hết
toàn bộ tâm của ngươi rồi mà, hắc hắc…”

“…” Một
chút cũng không rụt rè.

Tĩnh Huyền
Phong không khỏi nhìn phong cảnh xa xa thanh sơn chim bói cá như cũ xinh đẹp
tựa bức hoạ cuộn tròn, lại nhìn nhìn tiểu manh nhi một đôi mắt ảm đạm không
ánh sáng, mặc dù nàng mỗi ngày đều ra vẻ không sao cả hi hi ha ha, nhưng Tĩnh
Huyền Phong trong lòng biết rõ ràng, nàng là cỡ nào khát khao ánh sáng.

Một cái tay
nhỏ bé sờ soạng đến trên trán Tĩnh Huyền Phong, tựa hồ đang giúp hắn lau mồ
hôi, Tĩnh Huyền Phong chậm rãi rút về suy nghĩ, ánh mắt dừng ở trên cần cổ
trắng nõn của nàng, “Mặt trời chói chang như vậy, ngươi vì sao phơi nắng lại
không đen?”

“Oa, ngươi
thực ác độc a Tĩnh Huyền Phong, ta đã vừa mù lại còn không có ngực, ngươi
cư nhiên còn hy vọng ta phơi nắng thành dân Châu Phi?”

“Dân Châu
Phi, là người như thế nào?”

“Châu Phi

là một quốc gia, nơi đó đều là người da đen, dân chúng làn da vừa đen lại
dầy, nhưng răng nanh cực trắng, nếu buổi tối nhìn thấy người da đen, ngươi
sẽ nghĩ đến một loạt răng nanh ở trong không trung di động…”

Tĩnh Huyền
Phong có hứng thú mở to mắt, “Châu Phi ở phương hướng nào?”

“Ngươi hỏi
cái này làm gì?”

“Tất nhiên
là dẫn binh đến công chiếm”

“…” Hộc
máu, Tĩnh Huyền Phong so với Thành Cát Tư Hãn còn hung hăng hơn.

“Ngươi có
phải không đánh giặc cả người liền không được tự nhiên hay không?”

“Mục đích
của chiến tranh chính là thống nhất “

“Còn cuộc
sống yên ổn đâu, ngươi thực làm ta mất hứng” Cổ Tiếu Tiếu vừa nghĩ đến
Tĩnh Huyền Phong sớm hay muộn cũng sẽ trở về chiến trường liền không yên bất
an, chiến tranh sẽ có đổ máu, tử vong, nàng cũng không không muốn sau vài
năm xuyên qua liền nghe được tin dữ người nào đó còn trẻ mà đã chết.

Tĩnh Huyền
Phong thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, mới lấy khửu tay huých nhẹ,
“Đói bụng không?”

Cổ Tiếu
Tiếu bĩu môi trên diện rộng lắc lắc đầu, đuôi ngựa vô tình đảo qua mặt Tĩnh
Huyền Phong.

Tĩnh Huyền
Phong ha ha cười, một ngụm cắn lên túm tóc phiêu phiêu của nàng, Cổ Tiếu
Tiếu nhất thời “A a a” đổ về phía sau, tức giận xoay qua, không có hảo ý mệnh
lệnh nói, “Audi, buông miệng!”

Tĩnh Huyền
Phong nhớ rõ đây là tên con chó của nàng, hắn liền khoanh tay đem Cổ Tiếu
Tiếu ấn nằm ở tấm ván gỗ trên xe ngựa, há mồm to cắn lên da thịt mềm mại
trên khuôn mặt nàng, “Lâu lâu không đánh liền sinh hư, bây giờ ngay tại chỗ
phán tử hình!”

Cổ Tiếu
Tiếu nhe răng trợn mắt ngao ngao kêu to, ra sức đẩy cằm Tĩnh Huyền Phong, “A
a… quái thú cắn mặt tái xuất giang hồ …”

Tĩnh Huyền
Phong một tay giữ ở bên sườn nàng, di chuyển môi, trong mắt cười xấu xa, hung
hăng hôn nàng, hít thở không thông làm Cổ Tiếu Tiếu giãy dụa có vẻ thực phí
công, nàng cảm thấy đầu lưỡi từng trận run lên, mâu thuẫn loạn đánh lên lưng
Tĩnh Huyền Phong, thằng nhãi này mỗi lần chọc phiền chính mình sẽ có bộ dạng
ái muội này, lại nói, vừa ngược thân vừa ngược tâm… Nàng tột cùng phải đợi
đến năm nào tháng nào mới có thể làm chủ một lần a.

“Ngươi nơi
này hình như có thêm chút thịt” Tĩnh Huyền Phong nhàn đến vô sự bình luận một
câu.

“Phải

không? …” Cổ Tiếu Tiếu không tự chủ được tự sờ sờ ngực mình, nhất thời xua
đi khó chịu vui vẻ rạo rực, “Đúng vậy, ta còn chưa tới thời kỳ phát dục
đâu, quả thật còn có thời gian phát triển, oa… Nói không chừng ngày nào đó
lại biến thành đại ngực lớn a, hắc hắc…”

“Việc này
cũng đáng cho ngươi cao hứng thành như vậy?”

“Nữ nhân
thôi, trừ bỏ muốn giảm béo chính là muốn nâng ngực, ta đương nhiên không muốn
làm cái loại vừa nhìn đã khiến người khác muốn phạm tội nhưng cũng
phải ra dáng nữ nhân” Cổ Tiếu Tiếu thoải mái đem lòng bàn tay Tĩnh Huyền
Phong đặt ở trên ngực, “Ngươi không biết là lớn một chút sẽ có xúc cảm
hơn sao?”

“…” Hắn cho
rằng đều giống nhau đi? Hoặc là nói hắn chưa bao giờ chạm qua thân thể nữ tử
khác, còn ra vẻ thật sự thở dài, “Không cảm giác, như vậy tốt lắm, đợi hôm nào
ta tìm thử nữ nhân khác xem qua một chút “

“Ngươi dám
ngươi dám! Có tin ta thiến ngươi luôn không? !”

Tĩnh Huyền
Phong mím môi cười, “Ngươi cũng thật bá đạo, có nam nhân nào không phải là
bảy phòng tám thiếp”

Cổ Tiếu
Tiếu nhất thời kiềm trụ hai vai Tĩnh Huyền Phong mãnh liệt lay động, “Ngươi đến
tột cùng có yêu ta hay không, nếu có trong đầu sao có thể có loại tà niệm
này! Ngươi nếu muốn thú tiểu lão bà trước tiên liền hưu ta, ta cũng không
muốn cùng nữ nhân khác chung một phu”

Tĩnh Huyền
Phong thấy nàng thật sự nóng nảy, ôm thắt lưng của nàng ngồi ở trên đùi mình,
khẽ hôn cái trán, ” đùa giỡn với ngươi đâu “

Cổ Tiếu
Tiếu hai tay chống nạnh chất vấn nói, “Ngươi thành thật trả lời đi Tĩnh Huyền
Phong, ngươi có thể chung thủy với ta cả đời hay không! ?”

“Có thể “

“Nếu thay
lòng đổi dạ đâu? !”

“Đem tim
móc ra tặng cho ngươi “

“Nói cho
tới cùng, ngươi kỳ thật một chút cũng không cần ta” Cổ Tiếu Tiếu bĩu môi
trong lòng thực khó chịu.

Tĩnh Huyền
Phong vén mấy sợi tóc của nàng ra sau tai, trịnh trọng nghiêm túc nói, “khi
ngươi cùng Tây Bằng Đinh Luân ôm nhau, ta chỉ muốn bầm thây vạn đoạn hắn, còn
lúc ngươi chuyện trò vui vẻ với Nhiễm Nhượng Hà, ta liền nghĩ chém đứt
đầu hắn, đến khi biết ngươi lẻ loi một mình đi Tử Điền thành thuyết phục phản
tặc, ta chỉ cảm thấy ảo não, vì sao không ở bên cạnh ngươi, từ ‘Để ý’ này,
cũng không nhất thiết phải treo ở ngoài miệng “


“…” Cổ
Tiếu Tiếu tiêu hóa hồi lâu, nhất thời lửa giận tắt hẳn, lại thẹn thùng mân
mím môi… Sớm nói rõ ràng như vậy, nàng không phải liền kiên định sao? Ô mặt,
thực nóng thực nóng, nhiều ngượng ngùng a, hắc hắc.

Yêu thượng
tam hoàng tử cổ đại là bất ngờ với Cổ Tiếu Tiếu, mà nàng vẫn cho rằng
người cổ đại cùng người hiện đại nhất định không thể vượt qua sự khác nhau,
nhưng “Yêu” loại cảm giác này giống như không tự chủ được, vô luận ngàn năm
trăm kiếp vô hạn luân hồi, thích chính là thích, một khi thích liền hy vọng giữ
lấy, giữ lấy sẽ không nguyện cùng bất luận kẻ nào chia xẻ, cái gọi là, chân ái
mặc kệ tất cả quả không sai.

Cổ Tiếu
Tiếu bỗng nhiên thắc mắc nhướn mi, “Hai ta ai thích người kia trước?”

“Đương
nhiên là ngươi trước”

“Nói bậy
nói bậy, ngươi lại không thành thật” Cổ Tiếu Tiếu chu miệng ấn xuống đôi
môi hắn, bắt buộc nói, “Nhanh chút đi, nói mau ta mị lực bắn ra bốn phía, không
chỗ nào địch nổi!”

Tĩnh Huyền
Phong cười mà không nói, ra vẻ tâm không cam tình không nguyện gật gật đầu.

Bỗng nhiên,
Cổ Tiếu Tiếu cũng không biết thế nào lại khựng lại, nước mắt bắt đầu
xoành xoạch rơi xuống, “Ta mù như vậy, ngươi cho dù ở trước mặt mặt yêu
đương vụng trộm, ta cũng không thể bắt được kẻ thông dâm ở trên giường, ô ô…”

Tĩnh Huyền
Phong quả thật cảm thấy bất đắc dĩ, hắn thật muốn nói cho nàng, chính mình vô
tâm vô tình đi tìm ba lấy bốn, nhưng tựa hồ cũng có thể thể hiểu được tâm
tình của nàng, bởi vì hai mắt mù tất nhiên sẽ thiếu đi một phần tự tin, bất
giác mất đi cảm giác an toàn. Hắn thong thả vươn tay, lau đi nước mắt…”Tĩnh
huyền phong kiếp này quyết không phụ tiểu manh nhi, thẳng đến đầu bạc răng
long, toàn tâm toàn ý “

Cổ Tiếu
Tiếu gắt gao ôm hắn, cảm động rối tinh rối mù, “Ngươi đừng để ý ta, ta đây là
động kinh nhất thời phát tác”

“Từ khi cưới
ngươi, đời này mấy câu nói buồn nôn, ta chỉ cho một mình ngươi nghe”

Cổ Tiếu
Tiếu nín khóc mỉm cười, nghĩ đến tam hoàng tử tâm cao khí ngạo, thế này
cũng đã đủ làm khó hắn .

Tĩnh Huyền
Phong dở khóc dở cười vỗ vỗ lưng nàng, chỉ thấy một con bướm nhỏ màu vàng dừng
ở trên đỉnh đầu Cổ Tiếu Tiếu, hắn không khỏi nhìn về phía biển hoa ở trước
mắt… Sắc thái tiên diễm ngàn vạn con bướm ở trong bụi hoa đang bay múa, giống
như một đóa đóa hoa huyền ảo mềm mại ở trên trời xanh, suối nước róc rách
thanh thúy theo nhịp, đẹp không sao tả xiết giống như ở trên trời, hắn dương
môi cười, “Chúng ta đã đến nơi rồi, Nam Điệp quốc “

Cổ Tiếu
Tiếu mâu trung cả kinh, theo bản năng quay về phía trước, mặc dù không nhìn
thấy hết thảy trước mắt, nhưng tâm tình của nàng cũng là bồn chồn không yên
, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Tĩnh Huyền Phong càng ngày càng đáng yêu,
nàng về sau càng không chủ kiến .

Tĩnh Huyền
Phong đi xuống xe ngựa, lôi kéo Cổ Tiếu Tiếu bước chậm đến gần bụi hoa,
hương hoa thanh nhã thấm vào ruột gan, mà con bướm tựa hồ cũng không sợ người,
dừng ở trên đầu vai bọn họ nghỉ chân, Cổ Tiếu Tiếu không tự chủ được xòe
tay, một cánh bướm nhỏ màu tím tức khắc nhẹ nhàng hạ xuống, Cổ Tiếu Tiếu cảm
thấy trong lòng bàn tay ngứa ngứa, khóe miệng giơ lên hết sức, nhất thời đem
năm ngón tay đang mở gắt gao nắm lại, con bướm nhỏ trong lòng bàn tay nhẹ
giãy dụa làm nàng nhảy nhót không thôi, “Ha ha ha, bắt được!”


“…” Tĩnh
Huyền Phong nhìn chăm chú cánh bướm lộ ra qua kẽ tay, khóe miệng không khỏi
khẽ nhếch, nhẹ bài khai tay nàng thả ra tiểu sinh mệnh đang hấp hối, chỉ thấy
con bướm nhỏ màu tím chậm rì rì xoay xoay vỗ cánh thoát khỏi miệng hổ…”Ta
phát hiện ngươi còn rất khuyết thiếu thiện lương”

“Vạn nhất
ta bắt được là Lương Sơn bá thì sao, hắc hắc…” Cổ Tiếu Tiếu một chút cũng
không biết hổ thẹn, bởi vì nàng cho rằng mấy thứ đáng yêu gì đó hẳn là nên
được nàng nuôi dưỡng.

“Kia Chúc
Anh Đài phải biến thành diều hâu tìm ngươi trả thù “

Oa! Hóa ra
hắn cũng biết!

“Chuyện
tình yêu của bọn họ thật đẹp nha, hóa bướm a hóa bướm”

Tĩnh Huyền
Phong cũng chỉ muốn làm uyên ương không làm tiên, chuyện xưa dù đẹp
nhưng cũng không thoát khỏi kết cục tử vong, hắn khinh thường hừ một cái, “Một
người chết, một người nằm bên mộ phần khóc, kẻ thì bị sét đánh, Diêm Vương
thuận tiện nhận thêm người “

“…” Cổ
Tiếu Tiếu nghĩ lại nghĩ, nếu chưa thấy qua Diêm Vương có lẽ sẽ phản bác
ngôn luận của Tĩnh Huyền Phong, nhưng tiểu Diêm Vương này… Quả thật là một cái
tiểu ác ma thú vị phá hư không ít.

Nhớ tới
Diêm Vương, Cổ Tiếu Tiếu không khỏi ngẩn ngơ, nàng trước khi mù nam nhân
cuối cùng nhìn thấy chính là tiểu Diêm Vương, mái tóc dài đen tuyền rũ trên
vai, tướng mạo yêu mị giống hồ ly, cũng rất có khí chất, khoa trương nhất là,
mặc trang phục đều là ứng quý tân phẩm, tám phần là thường xuyên lên nhân gian
mua sắm.

Cổ Tiếu
Tiếu miên man suy nghĩ cau mày… Tưởng tượng bộ dáng tiểu Diêm Vương gọi điện
thoại: nhĩ hảo, ta muốn đặt một bộ tây trang Armani, cám ơn, địa chỉ là âm tào
địa phủ tầng mười tám, đúng rồi… Các ngươi nhận chuyển khoản sao?

Ha ha ha ——
trong gió hỗn độn nhân viên bán hàng miệng sùi bọt mép——

Khi Cổ
Tiếu Tiếu động kinh, Tĩnh Huyền Phong đều dùng ánh mắt xem quái vật nhìn
chăm chú nàng, “Nghĩ đến chuyện gì? Lại cười gian trá đến như thế “

“Không có
việc gì, ha ha…” Cổ Tiếu Tiếu ôm cánh tay Tĩnh Huyền Phong cười đến ngửa tới
ngửa lui, “Đợi chúng ta có một ngày xuống mồ, ngươi nhớ rõ phải nói với Diêm
Vương muốn xuyên qua đến năm 2009 tìm Cổ Tiếu Tiếu, ta sẽ nhiệt tình chiêu
đãi ngươi , ha ha —— “

“Này loạn
thất bát tao cái gì, ngươi có thể bình thường chút được không?”

Cổ Tiếu
Tiếu cố nén cười gật gật đầu, “Tĩnh Huyền Phong, ta chờ ngươi đến tìm “

Tĩnh Huyền
Phong lạnh lẽo liếc nàng một cái, “Đi, bổn vương chắc chắn đi tìm ngươi, đến
lúc đó chớ nói không nhớ rõ bổn vương là ai “

Cổ Tiếu
Tiếu đương nhiên hiểu được hắn đang nghĩ chính mình thần kinh thác loạn, nhưng
vừa nghĩ đến Tĩnh Huyền Phong nếu xuyên qua đến hiện đại, nàng liền nhịn
không được cuồng tiếu không ngừng… Lại nói, ở hiện đại trên đường cái tất cả
muội muội đều là quần bó, váy ngắn, Tĩnh Huyền Phong đến lúc đó sẽ chỉ xuất
hiện một loại khả năng rống: còn ra thể thống gì! Còn thể thống gì! Đều kéo ra
ngoài chém cho bổn vương! … Kéo đến vô số muội muội xúm vào xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận