Tối "Manh" Xuyên Qua

Tĩnh Huyền
Phong huyết khí bừng bừng xông vào Tây điện, tuyệt đối là gặp phật sát phật,
thần chắn sát thần, Tây điện cao ba tầng, mà mỗi một tầng dọc theo hai bên
hành lang có ít nhất hơn một trăm cửa, hắn đã không thể chú ý đến tôn nghiêm
cao quý, vội vàng hoảng hốt mở từng gian phòng cẩn thận tìm kiếm, thậm
chí ngay cả dưới sàn, trong tủ gỗ đều không buông tha.

Hai canh giờ
ở trong yên lặng dày vò mà qua

Đợi khi
Tĩnh Huyền Phong thở hổn hển đi lên chỗ cao nhất, cũng là lúc sức cùng lực
kiệt ngồi xuống bên ván cửa… Muốn nói mệt cũng không hẳn là thực mệt, chính
là trong lòng không yên, đây là gian phòng cuối cùng của Tây điện, nếu tiểu
manh nhi như trước không ở đây… Hắn nên đi nơi nào tìm?

Tĩnh Huyền
Phong lần đầu tiên sinh ra một loại ý niệm e ngại trong đầu, hắn trầm trầm khí
đứng lên, đẩy cửa phòng lại phát hiện đã bị khóa … Nô tài Caramen tránh ở
góc tường không dám lộ diện, trong tay lạnh run cầm chặt chìa khóa ——

Cùng lúc
đó, Độc Thấm Tâm đã biết chuyện Tĩnh Huyền Phong đánh thẳng về phía trước, đại
náo hoàng cung tìm Trấn Nam Vương phi, nàng tự biết tai vạ đến nơi, thần trí
không yên hướng nhà giam đi đến, lại bị Nhiễm Nhượng Hà ôm lấy bả vai, Độc Thấm
Tâm khóc không ra nước mắt ngẩng đầu, “Lẽ nào Đông Thấm Quốc hàng trăm năm,
cuối cùng lại bị hủy trong tay ta? …”

Nhiễm
Nhượng Hà khẽ hôn lên trán nàng một chút, định liệu trước nói, “Có bổn vương
ở đây, còn cần nữ nhân ra mặt giải quyết sao?”

Nhiễm
Nhượng Hà ngẩn người, sau lại ngượng ngùng cúi đầu, loại cảm giác được nam
nhân bảo hộ này, thật tốt.

Nhiễm
Nhượng Hà dắt tay nàng đi ra khỏi nhà giam, ý vị thâm trường cười, “Hai người
bọn họ thật lâu không gặp nhau, chúng ta đừng đi quấy rầy “

Độc Thấm
Tâm như trút được gánh nặng ứng thanh, “Nghe lời ngươi “

Nhiễm
Nhượng Hà vừa lòng đem nàng ôm vào lòng chậm rãi đi trước, “Tìm không thấy
thì tốt, còn nếu thực bị Trấn Nam vương tìm được, ta ngược lại đối với tình
cảnh của Trấn Nam Vương phi cảm thấy lo lắng nga…”

“Lời này
có ý gì?”

Nhiễm
Nhượng Hà dương dương tự đắc ngẩng đầu lên, “Vì tham sống mà giận, mà
ngươi đối ta là từ hận sinh yêu, ha ha “

Độc Thấm
Tâm thấy thị vệ bốn phía mím môi nghẹn cười, xấu hổ bỏ cổ tay hắn ra bước
nhanh rời đi… Còn Nhiễm Nhượng Hà thì đuổi sát không rời, khóe miệng vẫn

tràn đầy tươi cười.

Đứng ở
trước cửa, Tĩnh Huyền Phong có lẽ là thật không còn khí lực, cư nhiên đẩy vài
cái cũng không thể mở ra, hắn không kiên nhẫn đạp lên ván cửa, “Tiểu manh
nhi ngươi có ở bên trong hay không mau nói a! —— “

“Ở đâu ở
đâu…” Cổ Tiếu Tiếu bên tai có thể nghe được âm thanh gõ cửa thùng thùng, nghĩ
đến đang ở trong mộng cùng trò chuyện với Tĩnh Huyền Phong, nên có điểm luyến
tiếc tỉnh lại, nàng ôm lấy góc chăn cọ cọ, “Đừng gác điện thoại, lại nói
tiếp đi…”

Tĩnh Huyền
Phong tay nâng kiếm định bổ về phía then cửa kia, bỗng nhiên có một tiếng
vang bính bính đát đát nhảy đến bên chân, hắn vừa cúi đầu liền thấy… Cư nhiên
là chìa khóa, Tĩnh Huyền Phong tức khắc ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm
thanh… Chỉ thấy góc tường lộ ra một chút vải áo run rẩy, hắn nhặt lên chìa
khóa tra vào, “Ca” một tiếng mở ra ——

Khi hắn đẩy
cửa ra liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc trên giường… Đầu tiên là
kiên định thở hắt ra, theo sau mâu trung một đoàn lửa giận hừng hực dấy lên,
Tĩnh Huyền Phong gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, còn Cổ Tiếu
Tiếu giờ phút này còn hồn nhiên không biết, cư nhiên chảy nước miếng ngủ say
sưa…

Hắn hai ba
bước đã tiến vào cửa, nhìn xuống nữ nhân thản nhiên một thân giả dạng nô bộc
nằm ở trên giường cảm thấy cực kì xấu hổ, hắn trăm nghĩ cũng không thể
hiểu nổi, này là tiểu manh nhi dùng chất liệu gì để chế thành? Ra vẻ
khất cái, hãn! Cùng nàng không hề quan hệ.

Tĩnh Huyền
Phong kiềm chế không được lửa giận, một phen tiến lên nhấc đai lưng của nàng
lên khỏi giường, Cổ Tiếu Tiếu kêu “Oa” một tiếng! … Đầu chúi xuống
phía dưới, nhưng vẫn không mở mắt, lại nói, người bình thường nếu như vậy
đều đã tỉnh mộng, còn nàng thì chỉ đơn giản là cảm thấy nhẹ nhàng hoặc
thậm chí là không có cảm giác, còn mơ mơ màng màng, theo bản năng đạp
đạp chân… lại đạp đạp… Còn ở giữa không trung…

“Hừ! Ngủ
được như ngươi vậy thật đúng là khó khăn” Tĩnh Huyền Phong mâu trung xẹt qua một
tia bất đắc dĩ ý cười, hắn đối với nàng này thần kinh thô to lại cảm thấy khiếp
sợ… Bất quá, Tĩnh Huyền Phong vẫn làm theo dự tính như trước phải hảo
hảo dạy dỗ, hắn đột nhiên lắc lắc đai lưng của nàng, đe dọa nói, “Giả ngu
sung lăng cũng vô dụng, mau nhìn xem ta là ai”

Cổ Tiếu
Tiếu giống như bao tải lắc lư ở giữa không trung, nhu nhu mí mắt đánh cái
ngáp, tựa hồ không quá tin tưởng vào lỗ tai mình, sau lại sờ sờ bàn tay to
trên đai lưng, nhất thời nhếch miệng cười to, vui sướng vặn vẹo, “Là Tĩnh Huyền
Phong, Tĩnh Huyền Phong! Thật là ngươi xuất hiện sao? ! Mau tới ôm một cái ——”
(dễ thương >.

Nàng vươn
hai tay ra ở trong không khí huơ loạn, lại phát hiện Tĩnh Huyền Phong một tiếng
cũng chưa nói, vẫn như trước không nhúc nhích cầm lấy chính mình, Cổ Tiếu

Tiếu trong lòng vang lên “Lộp bộp”… chuyện nàng một mình rời khỏi Vân thành…
chột dạ ha ha ngây ngô cười, “Thân ái, ngươi có phải thấy ta ngàn dặm… vạn dặm
xa xôi tới tìm ngươi, nên mới kích động nói không lên lời hay không? Đừng như
vậy, bình tĩnh…”

Tĩnh Huyền
Phong thấy nàng còn có tâm tình nói giỡn, căn bản chưa nghĩ tới việc này
thực có nguy cơ mất mạng! Hắn phẫn nộ tức giận đến sôi lên, nhất thời ngồi ở
bên giường, đem Cổ Tiếu Tiếu như con gà con sắp chết đặt lên trên đùi úp
mặt xuống gối… Cổ Tiếu Tiếu hít vào một ngụm khí lạnh, tư thế này nàng
đã trải qua quá vô số lần, nói, lão cha mỗi khi đánh nàng đều là dùng tư thế
này a, Cổ Tiếu Tiếu thấy đại sự không ổn, vội che mông khóc kêu trời kêu
đất đến khàn cả giọng, “Ta là thê tử của ngươi, không được dùng gia bạo ,
ô ô —— “

“Không đánh
ngươi một lần sao để cho ngươi nhớ lâu? Ngươi coi lời nói của bổn vương là
gió thoảng bên tai sao? !” Tĩnh Huyền Phong giơ tay lên định hung hăng hạ xuống…
Nhưng khi tiếp xúc với mông “Tội nhân” thì chỉ là vỗ nhẹ một chút, nhưng Cổ
Tiếu Tiếu đã ngẩng đầu lên, “A!” Một tiếng thê lương kêu thảm thiết, động
tĩnh này chưa kịp tan liền tận lực bồi tiếp một trận bão tố gào khóc, “Ông
trời a! Mạng của ta hảo khổ oa, lão gia hành hung thê tử, có bao nhiêu khổ
hình đều dùng hết, da tróc thịt bong, vô cùng thê thảm! Ô ô, lão thiên gia
ngươi dẫn ta đi thôi, oa ô ô, không sống không sống, ngươi đánh chết ta đi…”

“…” Tĩnh
Huyền Phong nhìn chăm chú nàng khoa trương dãy dụa đòi tìm cái chết, không
khỏi hơi hơi nhíu mi, lại không rõ cho nên nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay,
hắn không dùng sức a, hay là chính mình đã dùng sức mà không biết?

Cổ Tiếu
Tiếu cảm giác khóc lớn hình như rất hữu hiệu, mượn cơ hội ôm mông ngồi
dậy, tiếp tục nước mắt rơi như mưa chạy qua chỗ khác, sau khi đạt được một
đoạn khoảng cách an toàn, nàng hơi hơi kiễng chân lên, năm ngón tay vươn ra
phía trước, run rẩy giãy dụa trong không khí, toàn bộ tạo hình tựa như người
vô tội bị hãm hại máu me đầy thân, như cô hồn dã quỷ hàm oan đòi công
đạo, “Ta chết thực thảm a… Ai tới ngăn lại bạo quân không chuyện ác nào
không làm này a, ta oan…”

“Câm miệng!”
Tĩnh Huyền Phong không thể nhịn được nữa ra lệnh một tiếng, Cổ Tiếu Tiếu nhất
thời bả vai co rụt lại vội vàng ngậm miệng, hình như nàng diễn có điểm quá,
nhập vai quá nhanh không kịp khống chế thôi…

Cổ Tiếu
Tiếu phát hiện hắn lại không nói lời nào, thoắt cái đổi mặt, ra vẻ tội
nghiệp quay đầu, trong ai oán mang theo vài phần vô tội, “Ta biết sai rồi,
nhưng còn không phải là vì người ta rất nhớ ngươi hay sao…”

“…” Tĩnh
Huyền Phong thấy nàng vui vẻ đã nguôi giận hơn phân nửa, hắn bất đắc dĩ thở
dài, đứng dậy lại gần Cổ Tiếu Tiếu, Cổ Tiếu Tiếu nghe được tiếng bước
chân”Tội ác” đang tiến tới, không tự chủ được ngồi sụp xuống đất bảo hộ “bộ
vị trọng điểm”, nuốt nuốt nước miếng cọ cọ phía sau, “Chỉ tiểu hài tử mới bị
đánh đòn, ngươi đây là vũ nhục người khác…”


Tĩnh Huyền
Phong không khỏi ngẩn ra, hắn thầm nghĩ đến mông thịt có đánh cũng không
đau, những cái khác cũng không kịp nghĩ nhiều, cau mày khom người ôm lấy Cổ
Tiếu Tiếu, chỉ thấy nàng hai mắt đẫm lệ thực ủy khuất, không xác định nói,
“Thực sự đau như vậy?”

“Ừ! Đều bị
đánh thành nở hoa, ô ô…” Cổ Tiếu Tiếu vì tránh lại bị hắn “Hành hung”, một
bên nhu mông một bên nhe răng trợn mắt mồm to thở dốc, giống y như bệnh nhân bệnh
tình nguy kịch.

Tĩnh Huyền
Phong bán tín bán nghi đem nàng đặt ở trên giường, tùy tay kéo đai lưng của
nàng xuống cởi quần coi… Cổ Tiếu Tiếu thất kinh túm lưng quần nhảy khỏi
giường, giận sôi nói, “Ngươi thật sự là lưu manh còn muốn tái phạm! Thoát quần
người ta cũng không lên tiếng báo trước?”

Tĩnh Huyền
Phong không thèm để ý tới, túm lấy đùi Cổ Tiếu Tiếu kéo đến trước người,
một tay đè lại thắt lưng của nàng một tay thuận lợi kéo quần xuống, Cổ Tiếu
Tiếu cảm thấy mông lạnh lẽo không có gì che chắn, hai tay vội vàng ôm lại,
Tĩnh Huyền Phong dễ dàng kéo ra” vật trở ngại ” … Phát hiện cái mông da thịt
chỉ là nhợt nhạt đỏ lên, dường như là do nàng ở trên mặt đất cọ đến cọ đi
nên mới hơi phiến hồng, đợi sau khi xác định không có việc gì, Tĩnh Huyền
Phong mới buông lỏng tay thả nàng, hai tay hoàn ngực tựa tiếu phi tiếu, “Vì trốn
tránh bị phạt, ngươi thật đúng là có thể làm ầm ĩ”

Cổ Tiếu
Tiếu kéo lấy lưng quần rộng thùng thình thành một túm, mặt uốn éo nói
lảng sang chuyện khác, “Phu thê người ta gặp mặt đều là ôm nhau hoặc là
tình tình tứ tứ, ngươi sao không học theo người ta?”

“Người ta
cùng bổn vương có quan hệ gì đâu? Ngươi một mình ra khỏi phủ còn dám nói?”
Tĩnh Huyền Phong đúng lý hợp tình ngẩng đầu nói, “Thân là Trấn Nam Vương
phi, xem ngươi ăn mặc thành ra cái dạng gì? Sam y rách rưới, thật sự là mất
hết mặt mũi bổn vương”

“…” Cổ
Tiếu Tiếu theo bản năng sờ sờ quần áo, vừa nghe thấy Tĩnh Huyền Phong lại
bắt đầu thuyết giáo, nàng nhất thời ngã chỏng vó nằm ở trên giường giả vờ hôn
mê… Tĩnh Huyền Phong thấy nàng lại chơi trò đóng kịch, hừ nhẹ một tiếng bắt
lấy cổ tay nàng kéo dậy, tiếp tục nghiêm trang khảo vấn, “Ngươi mù thành như
vậy nhất định không có khả năng một mình đến được tận đây, đồng phạm ở nơi
nào?”

Cổ Tiếu
Tiếu hiểu biết tính cách Tĩnh Huyền Phong, hắn bình thường chính là rất
thích tiết mục giết gà dọa khỉ kích thích người chơi, nàng đương nhiên không
thể bán đứng hai huynh đệ Đại Ngưu, Tiểu Ngưu, nghĩ vậy, nàng xương cốt mềm
nhũn ngã ở trên người Tĩnh Huyền Phong, “Ta nhưng là thiên tân vạn khổ, trèo
non lội suối tới tìm ngươi, sợ ngươi gặp chuyện không may đến ngủ cũng không
ngon, ngươi không thể nói vài câu an ủi sao…”

Tĩnh Huyền
Phong nhướn mi, nhớ tới một màn vừa rồi ngủ lay thế nào cũng không tỉnh,
không dám gật bừa nghi ngờ nói, “Ngủ không ngon? Nói lời này thực nghiêm trọng,
bổn vương vừa kêu, ngươi giống như người bất tỉnh nhân sự”

“Đó là bởi
vì! … Ta rốt cục sắp nhìn thấy Vương gia mong nhớ ngày đêm a, trong lòng an tâm
mới như vậy …” Cổ Tiếu Tiếu mặt dày mày dạn cứng miệng chống đỡ, nàng thuận
thế ôm lấy bả vai Tĩnh Huyền Phong, “Nói chuyện đứng đắn đi, giải dược lấy
được chưa?”

Tĩnh Huyền

Phong khóe miệng cứng đờ, gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng, “Bổn vương luôn dặn
ngươi không được phép đến Đông Thấm Quốc, nhưng ngươi vẫn đến đây, đừng ỷ vào
chính mình vận khí tốt liền tùy ý tiêu xài, trời xanh sẽ không mãi chiếu cố
ngươi như vậy đâu” nhất là khi nàng ở cùng với hắn, một kẻ sớm đã
bỏ xuống sống chết, lại nguy cơ tràn ngập tứ phía, một khắc không thể
nhàn.

Cổ Tiếu
Tiếu nghe ra hắn không muốn đáp lời chuyện giải dược, liền ôm lấy hai má
hắn nghiêm túc hỏi, “Có phải Độc Thấm Tâm làm khó dễ ngươi hay không? Hay là
nàng nói ra điều kiện quá phận? Ba thợ đánh giày gộp lại thành Gia Cát Lượng,
thông minh của ta có thể sánh bằng ba thợ đánh giày, ngươi mau nói cho ta”

Tĩnh Huyền
Phong nhìn chăm chú biểu tình nghiêm túc trên mặt nàng một lát, thất thanh cười,
“Sớm hay muộn ngươi cũng sẽ biết được, ta lười lặp lại”

Cổ Tiếu
Tiếu nhiều chuyện như vậy lại không nghe được tin tức nhỏ lẻ nào, trong
lòng kêu một tiếng khó chịu, “Ngươi không nói chính là không tín nhiệm năng lực
làm việc của ta, kỳ thật ta là nhân tài, làm Trạng Nguyên cũng đưpực… Đã nói
…”

Tĩnh Huyền
Phong khinh thường nhếch khóe miệng, “Ngươi cho Trạng Nguyên chỉ dựa vào
chút thông minh là có thể làm? Nói lời này cũng không sợ sái quai hàm” hắn
trong lúc vô tình liếc qua, phát hiện Cổ Tiếu Tiếu sờ soạng tìm đai lưng
phân tán, Tĩnh Huyền Phong ên lặng xem xem, thấy nàng khi đụng đến lại vụng
trộm túm túm về phía sau…

Mà Cổ Tiếu
Tiếu rõ ràng đã đụng tới mảnh vải lại bị rớt ra, nàng lại lần mò về phía
trước, Tĩnh Huyền Phong lặng lẽ kéo theo đai lưng ở trước đầu ngón tay nàng
kéo ra xa, thẳng đến khi đầu Cổ Tiếu Tiếu va vào ngực hắn một cái, hắn mới
nhịn không được cười to ra tiếng, “Xem ngươi thực ngốc, này một mảnh vải
cũng tìm không thấy”

“…” Cổ
Tiếu Tiếu ngẩng cổ đập mạnh vào ngực hắn, “Ngươi lại có ý khi dễ người
mù sao?”

“Chính là
ý tứ này” Tĩnh Huyền Phong ha ha cười, ôm lấy thắt lưng của nàng đặt ở trên
đùi, Cổ Tiếu Tiếu phẫn hận xoay đến xoay đi loạn giãy dụa, lại thấy có một
bàn tay to tham nhập vào cổ áo mình, còn chưa kịp ngăn lại đã bị bắt lấy bộ
ngực, Cổ Tiếu Tiếu khó có thể tin ngẩng đầu, có người nào như vậy hay không
a? Một chút cảm tình còn chưa có nổi lên, đã đột ngột tập kích rồi sao,
“Ta cũng có chút tổn hại mặt mũi hoàng gia của ngài, nhưng ngài cũng đừng
chiếm tiện nghi của ta được không?”

“Từng có mà
sửa chi, thiện rất lớn yên” Tĩnh Huyền Phong câu được câu không ứng thanh, nâng
nàng lên ngồi ở trên đùi mình, hai tay tham nhập vào vạt áo xoa nắn tấm
lưng… Mấy câu tình cảm buồn nôn hắn quả thật nói không nên lời, nhưng nhung
nhớ đã nuốt hết toàn bộ tâm tư của hắn, vẫn cho rằng loại thân thiết gọn
gàng vô cùng dứt khoát này, nàng hẳn là sẽ cảm nhận được hết.

… Mà Cổ
Tiếu Tiếu chỉ biết là hắn chẳng phân biệt được thời gian địa điểm sự việc chỉ
muốn đùa giỡn lưu manh, vừa muốn mở miệng đã bị đôi môi cực nóng che lại lời
nói, lưỡi nóng bá đạo ở trong khoang miệng nàng chạy loạn, nàng buông tha
cho giãy dụa, không tự chủ được đón ý hùa theo triền miên… Nhớ môi hôn của hắn,
tuy rằng không đủ ôn nhu, nhưng vẫn làm cho tim mình đập thình thịch.

Giờ phút
này, nhìn thấy Tĩnh Huyền Phong có thể chạy có thể mắng có thể đùa giỡn lưu
manh, nàng còn có cái gì cần phải lo lắng đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận