Tối "Manh" Xuyên Qua

Dưới ánh
trăng yên ắng, Tĩnh Huyền Phong dắt tay Cổ Tiếu Tiếu đi dạo ở trong hoa
viên, nhưng Tĩnh Huyền Phong một câu cũng chưa nói, mà Cổ Tiếu Tiếu lại
không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ có thể im lặng đi theo, không khỏi
bĩu môi đoán, chẳng lẽ bởi vì nàng giúp Nhiễm Nhượng Hà chữa bệnh nên tức giận?

Hừ… Tiểu tử
này nắm được nhược điểm của nàng, có thể đánh nàng mắng nàng, nhưng cũng
không thể không để ý nàng, nàng thừa nhận chính mình có chút tùy tiện.

“Soái ca,
đang nghĩ đến cái gì a?” Cổ Tiếu Tiếu bám cả người vào tay hắn lười
nhác lê bước.

“Ân? …”
Tĩnh Huyền Phong có chút suy tư nghiêng đầu… Hắn mới vừa rồi rời đi, chính là
nhận được mật hàm của phụ hoàng gửi từ kinh thành, phụ hoàng cùng bốn thị vệ
đại nội cải trang đi tuần, tự mình thể nghiệm và quan sát dân tình các nơi, hôm
nay bắt đầu xuất phát, điểm đến cuối cùng quả nhiên là Vân thành.

Theo sơ
đoán của Tĩnh Huyền Phong, phụ hoàng cho dù vừa vi hành vừa du sơn ngoạn
thủy, chậm nhất một tháng nữa cũng sẽ tới chỗ này, hắn giờ phút này lo lắng
bản thân còn đang mang kịch độc chưa có thuốc giải, nếu phụ hoàng biết được
việc này chắc chắn lòng nóng như lửa đốt.

Thậm chí
sẽ trách cứ tiểu manh nhi thân là ngự y lại không thể chăm sóc mình chu
đáo, huống chi hắn đã té xỉu hơn mười lần, tựa hồ cũng không duy trì được
bao lâu nữa, phải tức khắc khởi hành đi Đông Thấm Quốc tìm thuốc giải, bất
quá, vì tránh cho quân tâm dao động, hắn nhất định phải bí mật rời khỏi
Vân thành, nhưng năm vạn tinh binh biết giao phó cho ai?

Hắn lo
trước nghĩ sau vẫn không tìm ra được người thích hợp, mặc dù quân sư biết
rõ tình hình trong quân doanh, nhưng Trấn Nam Vương vô cớ biến mất chắc chắn
ở trong quân đội không thể tránh khỏi việc truyền ra mấy lời đồn đãi chuyện
nhảm, một khi xử lí không tốt, hậu quả thực khó gánh vác.

Tĩnh Huyền
Phong ánh mắt ngưng trọng nhìn chăm chú gương mặt Cổ Tiếu Tiếu, trọng yếu nhất
là tiểu manh nhi, hắn lại không yên lòng, “Bổn vương phải rời đi mấy ngày,
ngươi đừng chạy loạn khắp nơi, nếu như ham chơi chuồn ra khỏi vương phủ xảy
ra sai lầm gì, bổn vương tuyệt đối sẽ không cứu ngươi “

“A a a…
Ngươi người này nói chuyện sao lại không chừa ra lối thoát a… Hắc hắc…” Cổ
Tiếu Tiếu khinh thường chu miệng, ôm cánh tay hắn lắc qua lắc lại, “Ngươi
muốn đi Đông Thấm Quốc sao? Mang ta cùng đi đi”

Tĩnh Huyền
Phong nhẹ giọng cười, hắn làm sao lại nguyện ý rời đi một mình đâu? Nhẹ
nhàng ôm nàng vào lòng, vừa đi chầm chậm vừa dặn dò nói, “Ngươi đừng làm
loạn, Đông Thấm Quốc nhà nào cũng nuôi mấy loại độc vật, ngươi thành thành
thật thật ở trong vương phủ đợi là tốt rồi, nếu hết thảy thuận lợi, ta khoảng

mười ngày sẽ quay trở về thôi”

Cổ Tiếu
Tiếu buồn bã ỉu xìu dựa ở trên vai hắn, “Ta cầu xin ngươi đừng coi ta như tiểu
hài tử được không? Nếu dễ dàng cho ngươi giải dược thì cũng đã không hại
ngươi , nghe nói nữ vương Đông Thấm Quốc thực yêu diễm, ngươi có thể xuân tâm
nhộn nhạo cùng người ta chạy trốn hay không a…”

Tĩnh Huyền
Phong ngẩn ra, “Tây Bằng Đinh Luân nói với ngươi?”

“Hắn cũng
không có nhiều chuyện như vậy, là Nhiễm Nhượng Hà suốt ngày lải nhải, hắn
đối với nữ vương Đông Thấm Quốc thèm nhỏ dãi đã lâu” Cổ Tiếu Tiếu hai tay
sau khi ôm lấy cổ Tĩnh Huyền Phong, lại thuận tay vuốt vuốt tóc mai bên má
hắn, “Nam nhân vì sao lại muốn để tóc dài?”

Cổ Tiếu
Tiếu lúc hỏi, trước mắt đồng thời cũng xuất hiện hình ảnh một đại nam
nhân cao lớn, ngồi ở trước gương đồng chậm rãi chải tóc dài, có lẽ khóe miệng
còn lộ vẻ tươi cười, hình ảnh kia… Nôn! (ai nói thế, lúc HongLim chải đầu
cho anh Hoàng đế, hình ảnh ấy có bao nhiêu mĩ, tỉ sao hiểu, còn đẹp
hơn cả tranh a~~~)

Tĩnh Huyền
Phong mặt mũi nhăn nhó nháy mắt mấy cái, “Cũng có người không để”

“Phải
không? Cũng có tóc ngắn sao?” Cổ Tiếu Tiếu lại cân nhắc, nguyên lai là do
mình kiến thức nông cạn.

“Hòa thượng
một sợi tóc cũng không có, vậy đủ ngắn đi “

“…” Cổ
Tiếu Tiếu liếc mắt xem thường, lại quay về vấn đề cũ, “Ta hỏi ngươi, nếu
nữ vương kia thật sự muốn ngươi, ngươi có thể thủ thân như ngọc sao?”

“Ta ba năm
trước đây khi đánh hạ Vân thành đã gặp qua Độc Thấm Tâm, nếu có ý nghĩ đó
cần gì phải đợi đến hôm nay?” Tĩnh Huyền Phong không kiên nhẫn trả lời, lại
giơ lên khóe miệng, tâm tình tự nhiên lại tốt lên, “Lời này nghe như là ngươi
sợ bổn vương không cần ngươi nữa?”

Cổ Tiếu
Tiếu quay đầu qua một bên hừ lạnh, “Nam nhân đều là như vậy, chiếm được sẽ
không quý trọng, có mới nới cũ, còn không phải vậy sao”

Tĩnh Huyền
Phong nhướn mi, không có hảo ý hỏi ngược lại, “Nga? Bổn vương chiếm được vật
gì?”

Cổ Tiếu
Tiếu biết hắn đang cố ý làm khó nàng, lớn mật nói thẳng, “Đương nhiên là
thân thể băng thanh ngọc khiết, trắng noãn không tì vết của ta!”


Tĩnh Huyền
Phong bật cười, càn quấy phản bác nói, “Lời này cũng phải xét đến cả hai
mặt, thân thể ta nguyên bản cũng tính là không nhiễm một hạt bụi nào,
ngươi có được ta sao lại không tính là chiếm tiện nghi ?”

“…” Cổ
Tiếu Tiếu trợn mắt há mồm mở lớn miệng, loại sự tình này như thế nào đều là nữ
nhân chịu thiệt đi? Nàng vẫn không hiểu một chuyện, vì sao nam nhân hoa tâm
làm loạn phóng đãng không kềm chế được lại kêu phong lưu, còn nữ nhân đa
tình một chút liền bị khinh bỉ, phỉ nhổ mấy ngàn năm, quan điểm mọi người
có thể đối nữ nhân công bằng một chút hay không a?

“Da mặt của
ngươi cũng đặc biệt dày quá đi? Là da bò tót xuất khẩu?” Nàng nắm lấy
mấy sợi tóc của Tĩnh Huyền Phong hung hăng giật mạnh xuống, phẫn hận nói,
“Ta còn không nhìn thấy ngươi có bộ dạng như thế nào? Nhưng lại bị ngươi
xem từ trong ra ngoài, này có thể tính là công bằng sao?”

Tĩnh Huyền
Phong cười mà không nói, khẽ hôn lên má nàng một chút… Nàng nếu thật có thể
khôi phục thị lực, liền có thể dùng cặp mắt to trong veo như nước kia nhìn hắn,
càng hy vọng nàng chỉ có thể nhìn thấy một mình hắn, dù tức giận hay vui
vẻ hoặc suy tư, nằm mơ đều chỉ nhìn hắn, bất quá, cuộc sống hòan mĩ như
thế tựa hồ có chút không thực.

Cổ Tiếu
Tiếu hiểu được hắn vì sao không nói lời nào, bởi vì không thể trả lời, nàng
thực sự tiếc nuối chu miệng lên, “Ta thật hy vọng có một ngày như vậy, ta
cũng có thể lôi kéo ngươi đi khắp nơi, hoặc, ngươi sẽ cưỡi ngựa mang theo ta
trèo đèo lội suối, ngón tay chỉ ra xa nơi ta có thể nhìn thấy rõ ràng, cho dù
chỉ là một phút cũng tốt, ta muốn nhìn thấy ngươi, ô ô…”

Tĩnh Huyền
Phong thấy nàng khó chịu rơi nước mắt, ôm lưng nàng nhẹ nhàng vuốt ve, “Nhân
sinh luôn luôn có khuyết điểm, lão thiên gia đối với mỗi người đều là công bằng,
cho ngươi nhưng cũng đồng thời lấy đi của ngươi thứ tương tự, ngươi tuy
rằng không nhìn thấy, nhưng lại luôn lạc quan không sợ hãi thứ gì, còn
được người khác đặc biệt quan tâm, cũng không cần phải đi học tứ thư ngũ
kinh, cầm kỳ thư họa buồn tẻ chán nản, ta mặc dù là tam hoàng tử, nhưng khi
mọi người đang hâm mộ địa vị cùng vinh quang của ta, thì ta lại đang từng
ngày mất đi tuổi thơ vui vẻ khoái hoạt, không ngừng ép buộc chính mình
phải trở nên ngày càng mạnh mẽ, vất vả trả giá không ai bì nổi…”

Hắn nhợt nhạt
cười, “Ngươi xem ngươi có nhiều khả năng như vậy, dễ dàng bắt lấy tâm của
tam hoàng tử ta làm tù binh, ngươi muốn đi nơi nào ta sẽ dẫn ngươi đi, ta có thể
đem những gì chứng kiến trước mắt nói hết cho ngươi, muốn ánh mắt làm gì
đâu?”

Cổ Tiếu
Tiếu nghe vậy trong lòng chợt cảm thấy thực ấm áp, khống chế không được

lại khóc lớn lên… Chỉ vì nàng hiểu, hắn tôn nghiêm cao quý hơn hết thảy
mọi người, lại có thể nói ra nhưng lời giản dị rõ ràng như vậy, điều này
thực đã làm khó hắn, thậm chí làm người ta cảm động toàn thân run rẩy…

Tĩnh Huyền
Phong thấy nàng càng khóc lớn hơn, hiển nhiên chính mình vẫn không biết an ủi
người khác, “Chớ khóc a, nếu không ngươi đánh ta vài cái cho hết giận?”

“Ngươi đối
ta tốt như vậy, ta sao lại đánh ngươi…” Cổ Tiếu Tiếu gắt gao ôm hắn, trăm mối
cảm xúc ngổn ngang khóc nức nở nói, “sau khi xuyên qua, biết mình trở thành
người mù ta thật muốn đâm đầu chết cho rồi, thân thể này một chút luyến
tiếc đều không có, quyết định gả cho ngươi chỉ vì ghê tởm ngươi, nghĩ ngươi đường
đường là tam hoàng tử lại có lão bà là người mù, nhất định sẽ bị người
ta chỉ trỏ, nó liền trở thành lạc thú duy nhất để ta tiếp tục sống, mà
ngươi một đường khi dễ ta, càng khiến ý niệm trả thù trong ta thêm kiên định,
nhưng, không biết từ khi nào, ta lại có thói quen đấu võ mồm với ngươi, quen
có ngươi ở bên cạnh lải nhải lẩm bẩm thuyết giáo, nghe ngươi gọi ta là tiểu
manh nhi, nghĩ như thế nào đi nữa, vẫn là ngươi ngược đãi ta, thế nhưng ta lại
cảm thấy cuộc sống thật sự rất vui vẻ, ngươi nói người như thế có phải là đồ
ngốc hay không? Ô ô… Ta cảm thấy có thể gả cho ngươi thật sự rất may mắn, ô
ô…”

Tĩnh Huyền
Phong nghe xong nửa ngày cũng không thấy một lời hay, phát sầu nói, “Sao lại
nói ta giống hệt người xấu tội ác tày trời? Ngươi xác định là may mắn sao?”

Cổ Tiếu
Tiếu mím môi cười ngọt ngào… Đương nhiên, còn có một chuyện quan trọng nhất
nàng chưa nói, mỗi lần Tĩnh Huyền Phong khi dễ nàng, cuối cùng lại kiên trì
đi dỗ dành nàng, đây là chỗ đáng yêu ngốc ngốc của hắn.

Nàng cười
mà không đáp, hai tay dịu dàng vuốt ve gương mặt Tĩnh Huyền Phong, nếu không
nhìn thấy, nàng liền nhắm chặt hai mắt, ở trong đầu hình dung tướng mạo hắn…
Dưới cằm vuông vức hoàn mỹ, lông mi thô dày, mũi cao thẳng, đôi mắt hình
như cũng không nhỏ, môi rất mỏng… Khi tay nàng đụng đến xương gò má hắn, liền
mở mắt ra, “Ách? Ngươi trên mặt có một vết sẹo?”

Tĩnh Huyền
Phong dương môi cười, nắm tay nàng lên chạy từ huyệt thái dương đến phía dưới
xương gò má, “Ta khi mười sáu tuổi lần đầu đảm đương chức vị chủ soái, lúc ấy
còn trẻ nông nổi chưa xem xét kĩ tình hình đã liều mạng đối đầu
với quân địch, mặc dù may mắn thắng lợi, nhưng lại hy sinh một nửa binh lính,
cuối cùng sau trận hỗn chiến chỉ lưu lại vết sẹo này, nguyên bản có thể
xóa đi, nhưng lương tâm ‘Tự trách’ cũng không xóa được”

“Nga, trách
không được Tây Bằng Đinh Luân nói ngươi ở phương diện dụng binh đánh giặc rất
có tính nhẫn nại, bố cục cũng rất kín đáo, nguyên lai là như vậy…”

Tĩnh Huyền
Phong nhìu mày hờn giận nói, “Các ngươi tán gẫu thực nhiều chuyện”

“…” Cổ
Tiếu Tiếu thật muốn cắn đứt đầu lưỡi cho rồi, nàng cư nhiên lại phá hư
không khí, nhất thời lắc mạnh đầu phủ nhận, “Chỉ nói qua có mấy câu mà thôi,
ta cùng hắn thực không quen, hơn nữa mười câu có đến chín câu rưỡi là nói
về ngươi!”

Tĩnh Huyền
Phong hoàn toàn không tin truy vấn nói, “Nga, nửa câu còn lại kia là tán gẫu
chuyện gì?”


“…” Tĩnh
Huyền Phong đặc điểm lớn nhất chính là đem đường bọc ngoài viên đạn, sau đó sẽ
thẳng thừng bắn vào nạn nhân, làm người sao lại cứ muốn phân cao thấp
như vậy a!

Nhắc tới lời
này, Tĩnh Huyền Phong mới nhớ tới Tây Bằng Đinh Luân cùng Nhiễm Nhượng Hà còn
đang ở trong phủ làm khách, hắn nếu đi hơn mười ngày, có thể nào yên tâm để
cho tiểu manh nhi ở bên hai con sói bụng dạ khó lường đâu?

“Ngươi còn
muốn giúp Nhiễm Nhượng Hà châm cứu mấy lần nữa? Đại khái còn cần mấy
ngày?”

“Mười hai
lần nữa, bốn ngày “

Tĩnh Huyền
Phong có chút suy tư ứng thanh, “Không thể ở trong một ngày liền châm cứu luôn
mười hai lần sao?”

Cổ Tiếu
Tiếu vẻ mặt hắc tuyến, “Ngươi nói bậy cái gì đó, kỳ thật phải là chia ra
mười hai ngày trị liệu, ta đã tận lực rút ngắn thời gian lắm rồi, ta hy vọng
hắn có thể cùng ngươi đi Đông Thấm Quốc một chuyến, dù sao hắn cùng nữ vương
Đông Thấm Quốc cũng có quen biết, người quen cũng dễ nói hơn”

“Ân? !”
Tĩnh Huyền Phong căn bản không thèm suy nghĩ đây là một phen hảo ý của nàng,
lại còn hờn giận đùng đùng quát, “Hay là ngươi muốn cùng Tây Bằng Đinh
Luân ở một chỗ? Ngươi muốn tạo phản a!”

“…” Cổ
Tiếu Tiếu lười giải thích, liền trợn trắng mắt té xỉu ở trên vai hắn, “Ta mệt
nhọc, chúng ta đi ngủ đi “

Tĩnh Huyền
Phong thấy nàng trốn tránh vấn đề, căm tức đẩy nàng ra, không buông tha tiếp tục
khảo vấn, “Hôm nay giải thích không rõ cũng đừng hòng đi ngủ “

“Ta…” Cổ
Tiếu Tiếu giống như không có xương cốt nằm úp sấp ở trên người hắn, thì
thầm bên tai, “Chỉ yêu ngươi “

“…” Lời này
vừa nói ra, Tĩnh Huyền Phong vừa nghe toàn thân giống như bị sét đánh trúng
tê dại một chút, khóe miệng cứng ngắc hơi hơi nhếch lên, nhưng vẫn nghĩ một đằng
nói một lẻo cứng rắn nói, “Qua loa cho xong sao”

Cổ Tiếu
Tiếu nghe ngữ khí của hắn có chút dịu đi liền biết người nào đó trong lòng
thực thích, nàng miễn cưỡng ôm lấy thắt lưng của hắn, “Tâm của ta thực
nhổ, chỉ có thể chứa đựng một người nam nhân, huống chi, thê tử của ngươi
cũng không phải là tiên nữ hạ phàm, có lẽ người ta chỉ là thương hại ta là
người mù, ngươi cho tới bây giờ chưa hề thương hại ta, còn thường xuyên đem
thống khổ của người khác thành khoái hoạt của mình, người so với người ta
a…”

Tĩnh Huyền
Phong nhẹ giọng cười, “Vì sao phải thương hại ngươi? Ngươi là thê tử của ta,
ta có thể cho ngươi thứ khác chứ không nhàm chán như vậy ” nói xong, hắn
kéo Cổ Tiếu Tiếu đi về phía tẩm cung, dưới ánh trăng yên tĩnh, bàn tay to
kéo tay nhỏ bé, thân mật khăng khít.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận