“Ngươi
không cóviệc cần làm sao?” Cổ Tiếu Tiếu cầm một mảnh dứa nhét vào trong miệng,
nàng chính là không rõ Tây Bằng Đinh Luân vì sao luôn rảnh như vậy, không phải
muốn đánh trận sao? Hắn không đi chuẩn bị tác chiến lại cùng nàng ngồi một chỗ
làm cái gì, chẳng lẽ là sợ nàng chạy?
Buổi
chiều dương quang ấm áp rơi trên hình dáng thâm thúy rõ ràng của Tây Bằng
Đinh Luân, hắn thản nhiên ngồi ở trên ghế, không chút để ý ăn hoa quả, “Im lặng,
ta đang tự hỏi “
“…” Cổ
Tiếu Tiếu nghe bọn thị nữ ở một bên đàm luận chuyện hôn phối hôm nay của Hồng
Hạnh , nàng nhịn không được nhiều chuyện nói, “Hồng Hạnh phải gả cho ai nha?
Suất (đẹp trai) hay không suất?”
Tây Bằng
Đinh Luân dừng một chút, trả lời, “Ân, anh tuấn cao lớn, ngươi còn nhớ cái tân
nương người Miêu kia không?”
Cổ Tiếu
Tiếu gật gật đầu, ném dứa nghiến răng nghiến lợi nói, “Đốt thành tro ta cũng
nhớ rõ nàng, hiện tại ngẫm lại, trách không được khi đó nàng còn cùng ta vừa
nói vừa cười, bởi chân chính bị cướp cũng không phải nàng!”
“…” Tây Bằng
Đinh Luân không cho là đúng cười, ngày ấy Cổ Tiếu Tiếu không để ý hình tượng
hô to cướp nhầm người, có lẽ giống như tiếng sét giữa trời quang, a…”Bổn
vương đem Hồng Hạnh gả cho thân đại ca của nàng kia , cũng là đại tướng đắc lực
của bổn vương “
“Nhưng là Hồng
Hạnh nàng… Vui sao?” Cổ Tiếu Tiếu muốn nói lại thôi che miệng lại, nếu Hồng Hạnh
chính mình chưa hướng Tây Bằng Đinh Luân thổ lộ, nàng lắm mồm cũng không tốt
lắm.
Tây Bằng
Đinh Luân chậm rãi khép lại trang sách, lại nhìn lên bầu trời đầy nắng, từ
từ nói, “Mỗi người đều nên có hạnh phúc cho riêng mình, bổn vương sẽ không
để cho nàng phí hoài quãng đời còn lại bên mình” hắn Cổ Tiếu Tiếu có
chút suy nghĩ hạ mắt, một lời hai ý nghĩa nói, “Nếu không thể cho người đó
cảm tình, thì hãy giúp người ấy tìm được ngọn nguồn hạnh phúc…”
Cổ Tiếu
Tiếu hiểu ý thở dài, xem ra Tây Bằng Đinh Luân biết Hồng Hạnh có tâm ý với hắn,
nếu không thể yêu thương nàng, giữ ở bên người chỉ có càng làm Hồng Hạnh thống
khổ, này miễn cưỡng cũng coi như một biện pháp tốt.
Nàng lầm bầm
lầu bầu cảm khái nói, “Vì sao những người yêu nhau, lại không thể thuận thuận
lợi lợi sống cùng một chỗ? Xem ra thế gian thực sự nhiều bất đắc dĩ như vậy
a…”
Tây Bằng
Đinh Luân mâu trung xẹt qua một tia ảm đạm… Quả thật có nhiều bất đắc dĩ lắm, hắn
yêu người đã trở thành thê tử của người khác.
“Ngươi hận
ta sao?”
Cổ Tiếu
Tiếu ngẩn ra, “Bây giờ còn chưa nói tới hận đi, bất quá ngươi nếu ở trên chiến
trường tổn thương, hoặc giết chết Tĩnh Huyền Phong, ta nghĩ ta nhất định sẽ
hận ngươi, hơn nữa ta còn không có quyền lợi tái giá, chỉ có thể cả đời sống
thủ tiết “
“A, bổn
vương nghĩ đến ngươi có bao nhiêu yêu Tĩnh Huyền Phong, xem ra ngươi vẫn là nữ
nhân không chịu được cô đơn “
Cổ Tiếu
Tiếu thề thốt phủ nhận nói, “Ta khi nào thì nói thương yêu hắn đến chết đi sống
lại ? Hôn nhân giữa chúng ta là do Hoàng Thượng nhất sương tình nguyện tác hợp
, ngay từ đầu vốn chính là ép duyên “
Tây Bằng
Đinh Luân vừa nghe lời này sợ run hồi lâu, trong lòng tựa hồ lại dấy lên một
tia hy vọng, hắn mỉm cười ngồi vào ghế bên cạnh Cổ Tiếu Tiếu, nửa thật
nửa giả nói, “Ngươi có thể gả cho ta, dù sao ta cũng danh chính ngôn thuận
cướp ngươi về”
“…” Cổ
Tiếu Tiếu khóe miệng vừa kéo, lời này nói , cướp lại vẫn còn là danh chính
ngôn thuận , nàng chán nản đẩy hắn một cái, “Ngươi sớm cách xa ta ra một
chút a, nam nhân của ta vẫn còn đang sống khỏe mạnh a!”
Tây Bằng
Đinh Luân nhợt nhạt cười, thẳng thắn nói, “Kia sau khi bổn vương giết Tĩnh Huyền
Phong, ngươi lại tái giá “
Cổ Tiếu
Tiếu nhất thời nhíu mày xem thường, giận dữ nói, “Ta khuyên Đinh Luân quốc
vương vẫn là tự cầu nhiều phúc đi, đừng rủa nam nhân của ta nữa được không?
!”
Tây Bằng
Đinh Luân thản nhiên gác một cánh tay ở trên bàn, hắn không hề chớp mắt
chăm chú nhìn Cổ Tiếu Tiếu, không khỏi hơi hơi thở dài… Này tiểu nữ nhân khẩu
thị tâm phi, tức giận đến mặt đều đỏ, còn không chịu thừa nhận tâm ý chính
mình.
—— ba ngày
sau sẽ cùng Tĩnh Huyền Phong chính thức quyết đấu, mà hắn đêm nay lại muốn dẫn
Trấn Nam Vương phi đi quân doanh khảo sát, tựa hồ ngay cả thời gian làm cho
nàng thay đổi tâm ý đều không có, huống chi, nàng một lòng thầm nghĩ Tĩnh Huyền
Phong, này làm hắn vô lực cỡ nào.
“Ta cảm thấy
chúng ta dường như đã quen biết nhau từ trước”
Cổ Tiếu
Tiếu câu được câu không gật gật đầu, “Hết thảy mọi thứ đều có thể, giống
như chuyện xuyên qua tà hồ như vậy ta đều đã gặp phải, còn có chuyện gì không
thể phát sinh đâu “
Tây Bằng
Đinh Luân hứng thú nhìn nàng gật gật , nói chuyện không đâu đón ý nói hùa
nói, “Ngươi từng gặp qua Diêm Vương gia sao?”
“Miễn bàn
lão tiểu tử kia , nhớ tới hắn ta liền một bụng tức! Ách…” Cổ Tiếu Tiếu
kinh hô một tiếng hai tay thở dài đối với thổ địa công công nhận lỗi: Diêm
Vương gia đại thần, ta không phải cố ý đối ngày có ba nói bốn, tuy rằng
ngài đối ta thật sự không tốt, nhưng ta là thật sự muốn cảm tạ ngài cho ta
thêm một cơ hội sống sót, cho dù có bị mù đi! Bất quá chỉ là nói miệng
mà thôi, trăm ngàn lần đừng đem ta nhốt đánh vào mười tám tầng địa ngục a.
Tây Bằng
Đinh Luân thấy nàng hành động cổ quái không khỏi hoãn thanh, hắn tự nhiên đưa
cánh tay khoát lên lưng ghế dựa đằng sau Cổ Tiếu Tiếu… Mà Cổ Tiếu Tiếu rất
sợ chết sau khi mặc niệm thông suốt, mới tự ai hối tiếc hướng lưng ghế dựa
vào, cái ót vừa vặn nằm ở trên tay Tây Bằng Đinh Luân, sau đó lại thư thư phục
phục nhắm mắt dưỡng thần, “Vì sao lại để ta làm người mù, thực đáng tiếc ai…”
… Cánh tay
Tây Bằng Đinh Luân vẫn không nhúc nhích để mặc cho nàng dựa vào, không tự chủ
được tâm tình sung sướng, “Không cần khổ sở…”
Cổ Tiếu
Tiếu khơi mào mi liếc mắt hắn một cái, “Ngươi nói chuyện đều mang ý cười, an ủi
người cũng nên xuất ra chút thành ý được không?”
Tây Bằng
Đinh Luân chỉ đơn giản là muốn tranh thủ lúc rảnh rỗi cùng nàng trò chuyện,
nhưng đại chiến lửa sém lông mày (ý nói khẩn trương vội vã), hắn phải tuân
thủ hứa hẹn đem Trấn Nam Vương phi trả lại cho Tĩnh Huyền Phong, nghĩ vậy, hắn
bất đắc dĩ thở dài, “Đêm nay bổn vương sẽ mang ngươi rời khỏi hoàng cung
đến quân doanh, ngươi còn có cái gì đặc biệt muốn ăn hoặc là muốn làm không?”
Cổ Tiếu
Tiếu vừa nghe được rời khỏi hưng phấn ngồi dậy, đáp phi sở vấn nói, “Có phải
là nói ta rất nhanh có thể nhìn thấy Tĩnh Huyền Phong ? Ha ha —— cái gì cũng
không muốn ăn, đemđóng gói ‘Lão rùa thần’ giúp ta , cám ơn “
Tây Bằng
Đinh Luân miễn cưỡng phát ra một tiếng cười khổ, kéo kéo tay nàng, “Bồi bổn
vương đi một chút đi, một trận sinh tử chưa biết, bổn vương muốn nhìn lại cây
cỏ mình tự tay gieo trồng…”
Cổ Tiếu
Tiếu khóe miệng chợt tắt, trong lòng không hiểu sao lại nổi lên một phần
thương cảm, nàng ứng thanh đứng lên… Mà Tây Bằng Đinh Luân chưa mở miệng nói chuyện
tiếp, Cổ Tiếu Tiếu mặc dù không nhìn thấy biểu tình hắn giờ phút này, nhưng
nghĩ rằng tâm tình của hắn cũng đang không được tốt, dù sao chiến tranh là
tàn khốc lãnh huyết như vậy, nàng vội ho một tiếng an ủi lung tung nói, “Ta sẽ
hảo hảo chiếu cố lão rùa thần , ngươi yên tâm đi…”
“…” Tây Bằng
Đinh Luân khóe miệng nhếch lên, Cổ Tiếu Tiếu đối Tĩnh Huyền Phong có thể nói
là tin tưởng mười phần, rõ ràng nói hắn nhất định phải chết không thể nghi
ngờ.
” Sau khi
tiến vào quân doanh, bọn lính có lẽ sẽ đối với ngươi có lời nói bất kính,
không cần nghĩ nhiều là tốt rồi “
Cổ Tiếu
Tiếu vẻ mặt hắc tuyến, trong đầu hiện lên hình ảnh mười đại khổ hình, nàng
nuốt nuốt nước miếng, tranh thủ đồng tình nói, “Bọn họ hội ngược đãi ta một nữ
tù binh đáng thương, ủy khuất vừa mù vừa vô tội lại vô lực sát thương sao?”
Tây Bằng
Đinh Luân thất thanh mỉm cười, “Ngươi đừng sợ, không phải còn có bổn vương ở
đây sao?”
Cổ Tiếu
Tiếu nhớ tới có một lần ở trên đường nhìn thấy tình cảnh một đám tiểu lưu
manh… Lúc ấy mười mấy kẻ vây đánh một người, liên tục đấm đá đánh cho nam
nhân kia răng rơi đầy đất ôm đầu cầu xin tha thứ, lúc ấy Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy
người nọ thật đáng thương, ngay cả một người chạy đến giúp đỡ đều không có,
vừa lúc này một người bộ dáng hiên ngang anh dũng vọt lên hướng nhóm tiểu
lưu manh, miệng còn hô “Dừng tay! Đừng đánh bạn ta! ——” vừa nghe lời này, Cổ
Tiếu Tiếu còn thực sự cảm động một chút, nghĩ rằng người bạn hữu này thực
rất dũng cảm rất nghĩa khí , mà nam nhân đang quỳ rạp trên mặt đất còn kêu tên
nam nhân kia, chứng tỏ hai người thực sự nhận thức , nhưng là… Ai ngờ chờ
khi người nọ chạy đến bên người, ngoài miệng vẫn hô “Đừng đánh đừng đánh”
nhưng chân lại vẫn cuồng đá lên ót của nam nhân kia (Omo 0_o), Cổ Tiếu Tiếu
nhìn thấy một màn này nhất thời hóa đá, cuối cùng vẫn là nàng vụng trộm trốn ở
góc phòng gọi 110 mới cứu được nam nhân kia.
“Ta sao biết
được ngươi có thể hay không hai mặt a? Không được phép vừa nói ‘Dừng tay’ !
Một bên lại dùng ánh mắt nói cho thủ hạ ‘Mau đánh’ !”
Tây Bằng
Đinh Luân ngẩn ra, “Ngươi như thế nào lại có ý tưởng này, tư duy cũng thực
quá quái dị “
Cổ Tiếu
Tiếu liền thể hiện thái độ của “Địch nhân”, “Ta chính là rất thông minh,
không có biện pháp a, chúng ta tốt nhất là nên bảo trì khoảng cách an toàn
đi, ta cũng không muốn lỡ một câu nói sai đắc tội ngươi “
“Ngươi cho
là chính mình còn chưa nói lỡ lời? Nguyên lai bổn vương đối với ngươi dung
túng như vậy, ngươi lại hoàn toàn không hiểu đến “
“…” Cổ Tiếu
Tiếu không rõ cho nên nháy mắt mấy cái, “Ta, nghĩ đến ngươi đối với ai đều hiền
hoà như vậy “
“Nếu vua của
một nước đối bất luận kẻ nào cũng vẻ mặt ôn hoà, ngươi cảm thấy sẽ thống trị
vương quốc như thế nào?” Tây Bằng Đinh Luân vốn không nên đề cập chuyện đặc biệt
này, bởi vì hắn đã quyết định đem phân cảm tình không nên tồn tại này cất
giấu thật kĩ, nhưng đối mặt Cổ Tiếu Tiếu xa cách cùng hiểu lầm, hắn quả
thực không thể chịu đựng được.
Cổ Tiếu
Tiếu không được tự nhiên giật giật tóc, tựa hồ bị hắn chất vấn đã quên
chính mình là kẻ yếu thế vội vàng túm lấy hắn, “Thực xin lỗi, ta chỉ
là nghĩ đến ngươi muốn cùng Tĩnh Huyền Phong đối địch, trong lòng thực bất
an “
“Nên nói
xin lỗi , là ta” Tây Bằng Đinh Luân lại kéo tay nàng chậm rãi đi trước, âm
thanh cũng dịu đi nói, “Đừng bàn việc này nữa được không? Ta chỉ muốn im lặng
đi dạo…”
Cổ Tiếu
Tiếu thuận theo ứng thanh, nếu không phải bởi vì chiến tranh nàng cũng sẽ
không nhận thức Tây Bằng Đinh Luân, mà Tây Bằng Đinh Luân người này tổng thể mà
nói đối chính mình thực sự chiếu cố , chính là loại kỳ ngộ quen biết này
khiến chp người ta trong lòng cảm giác rất mâu thuẫn.
Tây Bằng
Đinh Luân im lặng bước đi một đoạn, ánh mắt dừng ở trên người Cổ Tiếu
Tiếu, nàng im lặng trên nét mặt mang theo mấy phân ngưng trọng, bỗng nhiên ý
thức được chính mình không nên cấp nàng thêm phiền não… Hắn đứng lặng bên hồ,
nhẹ giọng cười, “Ngươi lần trước không phải nói muốn sờ sờ vương liên diệp
sao, trước mặt ngươi chính là hồ nước đó”
Cổ Tiếu
Tiếu bĩu môi sớm không có hưng trí, “Vương liên diệp chỉ có thể chịu được sức
nặng khoảng hai mươi cân, ta lại không thể ngồi ở bên trên “
“Ai nói
không thể?” Tây Bằng Đinh Luân lời nói chưa dứt, giữ lấy eo nàng lướt trên
mặt hồ, Cổ Tiếu Tiếu vừa cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, đã cảm thấy chân
mình ở trên vương liên diệp, nàng khẩn trương gắt gao ôm cổTây Bằng Đinh Luân,
oa oa kêu to, “Sẽ sẽ sẽ bị chìm mất, mau đưa ta trở lại bên bờ a —— “
Tây Bằng
Đinh Luân không thèm đáp lại, nhẹ nhàng để nàng đứng ở trên bề mặt lá cây
cực đại vương liên diệp, “Ta sẽ nâng ngươi, đứng thủ xem” … Cổ Tiếu Tiếu
khiếp đảm di di mũi chân, lại thấy ngón chân bị hồ nước trong trẻo nhưng lạnh
lùng bao phủ, nàng nhất thời cuộn mình lại gần Tây Bằng Đinh Luân, Tây Bằng
Đinh Luân nhẹ giọng cười, “Trên lá vương liên diệp có một tầng nước di động,
tin tưởng ta “
Lời này coi
như làm cho Cổ Tiếu Tiếu ăn thuốc an thần, nàng hít một hơi thật sâu, thật cẩn
thận đứng trên mặt lá, mặt lá vương liên diệp giống như một chiếc thảm
nước, thật sự vững chắc khiến nàng ha ha cười, lớn mật thả lỏng hai chân,
còn không thành thật cao thấp nhún nhún vài cái, “Giống như có chút lông xù
gì đó, rất ngứa, hảo ngoạn hắc hắc…”
Tây Bằng
Đinh Luân lực đạo vừa phải giúp nàng giảm trọng lượng, không khỏi thấy nàng
vui vẻ tươi cười mà cười theo, chỉ như thế này cũng có thể làm nàng thỏa mãn
cười to, một nữ nhân đơn giản cỡ nào a.
Cổ Tiếu
Tiếu đùa nghịch trong chốc lát mới nghĩ đến Tây Bằng Đinh Luân phải chống đỡ
đại bộ phận thể trọng…”Ta chơi đã rồi, vất vả cho ngươi” nàng vừa nói vừa ôm bả
vai Tây Bằng Đinh Luân ý bảo phải về bên bờ… Tây Bằng Đinh Luân cảm thấy một bộ
thân thể mềm mại dán lên ngực, giống như ôn nhu khó thể buông tay, hắn kìm
lòng không đậu ôm thắt lưng của nàng, gắt gao ôm vào trong ngực…
Cổ Tiếu
Tiếu đợi trong chốc lát, vẫn chưa thấy mình rời khỏi mặt nước, không khỏi
vỗ vỗ bả vai hắn nhắc nhở nói, “Ta muốn quay lại trên bờ “
“Nga…” Tây
Bằng Đinh Luân ôm lấy thân thể của nàng quay về bên bờ, nhưng như trước vẫn
nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực… Cổ Tiếu Tiếu ý đồ giãy dụa thoát ra, lại
càng bị hắn chặt hơn, nàng nhất thời không hờn giận nói, “Thả ta xuống dưới
nha “
“wei jia
mo” (tiếng Miêu: ta yêu ngươi) Tây Bằng Đinh Luân thì thào tự nói, đem hai má
chôn ở trong tóc của nàng , đây có lẽ sẽ là cơ hội thân thiết cuối cùng.
“Thịt, thịt
giáp mô? …” Cổ Tiếu Tiếu nghe không hiểu hắn nói cái gì, chỉ biết là bờ ngực
hắn cực nóng như muốn đem chính thân hình mình hòa tan, mà trong lời nói của hắn
lại ẩn ẩn một tia đau thương, có lẽ là trước đại chiến nên tâm thần bất an
đi?
Cổ Tiếu
Tiếu lễ phép tính vỗ vỗ bả vai hắn, an ủi nói, “Nếu không muốn đánh giặc cũng
đừng bức chính mình, kỳ thật công danh lợi lộc chẳng qua là vật ngoài thân, có
lẽ ngươi phải ngồi vào vị trí này cũng có nỗi khổ riêng… Chỉ cần không thẹn
với lương tâm là tốt rồi…”
Sau một hồi…
Tây Bằng Đinh Luân nâng lên hai má của nàng, chăm chú nhìn một lát, ôn nhu nói,
“chan ra k hun ” (tiếng Miêu: ta thực sự rất yêu ngươi— ngươi có thôi đi
không, tra tiếng dân tộc là việc mệt mỏi cỡ nào a, nói đại anh yêu em
ko phải là đc sao, nói tiếng TQ, tiếng anh hay tiếng Vn cũng đc, cớ j đi
nói tiếng dân tộc thiểu số???)
“Nói chêm
chọc cười? Ngươi đến tột cùng là đang nói cái gì…”
Tây Bằng
Đinh Luân nhếch lên khóe miệng một chút, nói ra coi như thoải mái hơn, tuy rằng
nàng không rõ ý nghĩa… Buông nàng ra hướng cung điện đi đến, “Ngươi không cần
biết, ta chỉ là đang lầm bầm lầu bầu “
Cổ Tiếu
Tiếu khóe miệng giật giật, khi dễ nàng không hiểu ngoại ngữ, chắc chắn là
đang mắng nàng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...