Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Editor: Myy

___

Hai giờ chiều, Thẩm Vi Nhân cùng người đại diện và trợ lý của mình đi vào toà cao ốc Lục thị, thẳng từ bãi đỗ xe lên bộ phận PR ở tầng 18.

Bởi vì đã đặt lịch hẹn trước với tổng thanh tra, tiếp tân liền dẫn người tới phòng họp.

Cửa phòng họp vừa đóng lại, Thẩm Vi Nhân liền lấy kính râm trên sống mũi xuống, đặt ở một bên.

"Vi Nhân, rốt cuộc cô nghĩ cái gì mà lại đến đây vậy?" Người đại diện của cô ta là người có uy tín lâu năm trong giới giải trí. Lăn lộn vài năm trong giới này, quy tắc trong giới giải trí chị ta hiểu rất rõ. Nhưng hiện tại chị ta lại không hiểu, rõ ràng chỉ cần dựa vào danh tiếng của Thẩm Vi Nhân bây giờ cũng đủ để làm đại ngôn của một nhãn hiệu nước hoa quốc tế, tại sao cô ta vẫn cứ muốn tiếp tục làm đại ngôn cho nhãn hiệu nước hoa Lục thị? Chuyện này căn bản không có chút ích lợi nào đối với danh tiếng của Thẩm Vi Nhân.

Thẩm Vi Nhân cười cười, "Chị Tịch, Thẩm gia và Lục gia là hai nhà thế giao, nhãn hiệu nổi tiếng làm sao quan trọng bằng?"

"Được rồi," Giọng điệu của Tịch Văn Quân rất tùy tiện, lơ đễnh nói, "Nhưng chuyện hiệp ước hoàn toàn có thể giao cho chị phụ trách, em còn tới làm gì?"

Thẩm Vi Nhân hơi cười một tiếng, "Em có tính toán của mình."

Tịch Văn Quân rất không vui.

Thẩm Vi Nhân có bối cảnh, có địa vị, có tướng mạo, có tài năng, còn rất quy củ an phận tại dưới tay của chị ta. Nhiều năm qua Thẩm Vi Nhân nổi lên như diều gặp gió, bất kể tài nguyên hay giải thưởng đều không cần chị ta phải quan tâm. Nói trắng ra thì Tịch Văn Quân chính là đã nhặt được bảo vật.

Nhưng 1-2 năm gần đây, hành vi của Thẩm Vi Nhân có chút khiến cho chị ta không thể hiểu nổi.

Ví dụ như những scandal trên mạng liên quan tới cô ta và Lục Bắc Xuyên kia. Mặc kệ lúc trước là như thế nào thì hiện tại chuyện Lục Bắc Xuyên đã kết hôn cũng là sự thật, tiếp tục lưu truyền những scandal như vậy, thanh danh của Thẩm Vi Nhân cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Chị ta thấp giọng, "Vi Nhân, ông em đã nói cho chị hết rồi, có phải em đến đây là vì muốn gặp Lục Bắc Xuyên hay không?"

Khoé miệng Thẩm Vi Nhân kéo lên một nụ cười, không nói gì.

Đâu chỉ là vì muốn gặp riêng Lục Bắc Xuyên thôi đâu, ở dưới tầng công ty cô ta thậm chí còn đã sắp xếp cho đám chó săn đợi sẵn ở đó, mặc kệ ngày hôm nay có thể nhìn thấy Lục Bắc Xuyên hay không thì sáng mai, chuyện cô tự mình đến Lục thị nói chuyện hiệp ước chắc chắn sẽ thành tin chấn động.

Một cái hiệp ước nhỏ mà thôi, cô ta không quan tâm, thứ duy nhất cô ta quan tâm từ trước cho tới bây giờ đều chỉ có mình Lục Bắc Xuyên.


Tịch Văn Quân dẫn dắt Thẩm Vi Nhân nhiều năm như vậy, làm sao không biết được cô ta đang suy nghĩ cái gì. Thấy Thẩm Vi Nhân trầm mặc không nói lời nào, rõ ràng chính là đang ngầm thừa nhận.

Mặt ngoài chị ta là người đại diện của Thẩm Vi Nhân, nhưng trên thực tế, bất kể là kịch bản phim hay là làm đại ngôn thì người quyết định cuối cùng đều là Thẩm Vi Nhân. Cô gái này rất hiểu rõ mục tiêu của mình, chưa từng dây dưa dài dòng, đương nhiên, cũng sẽ không từ thủ đoạn để giành lấy thứ mình muốn.

Cửa phòng họp bị người đẩy ra, Chu tổng thanh tra vội vàng đi vào, sau khi đóng cửa lại thì nhìn Thẩm Vi Nhân, mặt mày ủ chau.

"Chu tổng thanh tra, đã lâu rồi không gặp." Thẩm Vi Nhân chú ý tới nét mặt của ông ta, nhưng vẫn bất động thanh sắc đưa tay ra chào hỏi.

Chu tổng thanh tra khách sáo đưa tay ra nắm lấy, rồi ngồi ở phía đối diện Thẩm Vi Nhân, giả vờ giả vịt đưa hiệp ước ra, thấp giọng nói: "Thẩm tiểu thư, thật sự rất xin lỗi cô, tôi đã được Lục tổng thông báo, hôm nay tới đây để bàn chuyện giải ước với cô."

"Giải ước?"

Chu tổng thanh tra lặp lại, "Đúng vậy."

Tịch Văn Quân ở một bên cười lạnh, "Giải ước? Lục tổng của các ông không biết thì thôi, nhưng chẳng lẽ các ông lại không biết? Vi Nhân của chúng tôi làm đại ngôn cho nhãn hiệu công ty các người ai được lợi hơn? Cái nhãn hiệu này nếu như không phải được Vi Nhân chúng tôi làm đại ngôn thì có thể có được sự nổi tiếng như ngày hôm nay sao? Qua cầu rút ván (1)? Lục thị làm ăn như thế này à?"

(1) Qua cầu rút ván: Có ý ám chỉ những người vô ơn, bội nghĩa.

Chu tổng thanh tra lúng túng, "Chuyện này... Thật sự rất xin lỗi, tôi cũng chỉ là một tổng thanh tra nhỏ của bộ phận PR mà thôi, quyết định của Lục tổng tôi chỉ có thể nghe theo."

Thẩm Vi Nhân nặng nề nhìn ông ta, tay đặt trên mặt bàn làm ra một con số, "Chu tổng thanh tra, tôi muốn nói chuyện riêng với Lục tổng của các ông."

Đó là một con số mê hoặc lòng người.

Nếu là lúc trước nhìn thấy con số này, Chu tổng thanh tra đã sớm choáng váng đầu óc, nhưng trải qua cuộc nói chuyện lúc giữa trưa kia, ông ta nào dám giao dịch với người đàn bà này nữa.

"Thẩm tiểu thư, chuyện này tôi thật sự không có biện pháp nào khác," Ông ta cân nhắc lựa chọn từ ngữ thấp giọng nói: "Lục tổng đã biết hết những scandal trên mạng kia rồi, rất tức giận, bảo tôi phải lập tức xử lý sạch sẽ mọi chuyện. Còn nữa, trưa nay bà Lục cũng ở đó, tôi cảm thấy chuyện này có lẽ là do bà Lục mách lại với Lục tổng."

"Bà Lục?" Mi tâm Thẩm Vi Nhân nhíu chặt, "Diệp Trăn tới đây?"

"Đúng vậy. Tôi nghe nói hôm nay cô ấy dẫn con tới công ty đưa cơm trưa cho Lục tổng. Buổi sáng vẫn còn bình thường, bà Lục vừa tới Lục tổng liền nói muốn điều tra việc này, vậy chỉ có thể là do bà Lục..."

"Tôi biết rồi," Không đợi Chu tổng thanh tra nói xong, Thẩm Vi Nhân đã đứng dậy, đeo lên kính râm lên làm bộ muốn rời đi, "Chu tổng thanh tra, rất xin lỗi, hôm nay tôi tới đây chưa kịp chuẩn bị cho việc này, vậy nên nếu như quý công ty muốn giải ước với tôi thì chúng ta đành hẹn gặp lần sau."


Người đại diện và luật sư cũng đứng dậy đi theo Thẩm Vi Nhân.

Cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, Diệp Trăn đứng ở bên ngoài cửa phòng họp, mỉm cười nhìn cô ta.

"Thẩm tiểu thư ở đây à, thật là đúng lúc nha."

Thẩm Vi Nhân đứng ở tại chỗ, nhìn Diệp Trăn đang chậm rãi đi vào phòng họp, "Bà Lục, không biết cô muốn làm gì?"

"Không có gì," Diệp Trăn cười nhẹ một tiếng, đi đến chỗ chủ vị trong phòng họp, ngay cả cửa cũng không đóng, đám người bên ngoài tuỳ ý đi qua hoàn toàn có thể nghe được tiếng nói của các cô trong này.

Chu tổng thanh tra muốn đi đóng cửa lại, Diệp Trăn liền ngăn ông ta lại "Chu tổng thanh tra, không phải ông đang nói chuyện giải ước sao? Tiếp tục đi nha."

"Chuyện này... Bà Lục, chúng tôi đang nói chuyện, cô ở đây có phải hơi..."

Diệp Trăn cười cười, "Tôi có mười phần trăm cổ phần trong tập đoàn các ông, cũng được coi như là một cổ đông nhỏ đúng không?"

"Mười... mười phần trăm?" Chu tổng thanh tra bất ngờ lắp bắp hỏi lại.

"Mười phần trăm?" Thẩm Vi Nhân không thể tin nổi.

"Lúc trước ông tặng cho tôi." Diệp Trăn hời hợt kể chuyện hôm kết hôn Lục lão gia chuyển cho cô mười phần trăm cổ phần ra, sau đó lại nói: "Mọi người tiếp tục đi, tôi muốn nghe một chút."

Thẩm Vi Nhân chìm khẩu khí, sắc mặt không tốt, "Quý công ty cũng không có thông báo qua hôm nay đến để bàn chuyện giải ước, cho nên còn chưa kịp chuẩn bị, nếu như quý công ty muốn giải ước với tôi thì chúng ta đành hẹn hôm khác đi."

"Luật sư của Thẩm tiểu thư ở ngay đây, có cần chuẩn bị cái gì nữa không?"

Luật sư Thẩm Vi Nhân mang đến là một người trầm ổn, khẽ cười nói: "Bà Lục, những tư liệu liên quan tới chuyện giải ước tôi cần trở về chuẩn bị nốt."

"Xin hỏi ông họ gì?"

"Tôi họ Nam."


Diệp Trăn bừng tỉnh đại ngộ, đứng dậy, "Ông chính là vị luật sư Nam nổi tiếng đó sao?"

Luật sư Nam khiêm tốn cười nói: "Không dám nhận."

"Luật sự Nam thật khiêm tốn, ngài rất có tiếng trong giới danh nhân đó, mỗi vụ án có ngài tham gia không có một vụ nào là thất bại cả. Nhưng mà," Ánh mắt cô nhìn sang Thẩm Vi Nhân, "Tôi thấy gần đây thân chủ của ông có không ít scandal tổn hại đến danh tiếng, luật sư Nam cảm thấy việc này nên giải quyết như thế nào đây?"

"Scandal?"

Diệp Trăn cười đưa điện thoại cho luật sư Nam, trên màn hình đều là những scandal liên quan tới Thẩm Vi Nhân và Lục Bắc Xuyên.

Luật sư Nam nhìn thoáng qua, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Vi Nhân, "Chuyện này..."

Nếu như bây giờ Thẩm Vi Nhân còn không hiểu được ý đồ của Diệp Trăn là gì thì thật đúng là uổng phí mấy năm cô ta lăn lộn trong giới giải trí rồi.

"Chỉ là một chút scandal nhỏ để tạo sự chú ý mà thôi, xưa nay tôi sẽ không để ý đến. Cô càng giải thích thì bọn họ sẽ chỉ càng nghi ngờ thêm, Diệp tiểu thư chưa từng ở trong giới giải trí, sẽ không rõ những thị phi ở bên trong đâu."

Diệp Trăn trầm tư gật đầu, "Thẩm tiểu thư nói đây đều là chút scandal nhỏ, nói cách khác, nội dung trên những scandal này nói cô và chồng tôi - Lục Bắc Xuyên - là thanh mai trúc mã đều là giả sao?"

Đám người bên ngoài phòng họp bắt đầu nhốn nháo, Thẩm Vi Nhân nói mập mờ, "Nếu như Diệp tiểu thư muốn biết thì có thể trở về hỏi chồng cô."

"Tôi đã hỏi, anh ấy nói anh ấy và cô cho tới bây giờ đều không phải là thanh mai trúc mã. Cho nên lúc này tôi mới muốn hỏi Thẩm tiểu thư xem, chồng tôi có nói thật hay không."

Đây coi như là đang đối chất (2).

(2) Đối chất: là hỏi hai hay nhiều người cùng một lúc về cùng một vấn đề hay một tình tiết trong cùng một vụ án mà trước đó lời khai của họ có mâu thuẫn với nhau nhằm xác định sự thật.

Thẩm Vi Nhân trầm giọng, "Đúng, là sự thật."

"Xem ra đúng là mấy trang báo này bịa chuyện rồi, cô và chồng tôi cũng không phải thanh mai trúc mã. Nếu đã là như vậy, đằng sau những nhà báo này viết cô và chồng tôi có tình cảm sâu đậm từ nhỏ, còn thề non hẹn biển, nhưng bởi vì Thẩm tiểu thư lập chí muốn lăn lộn ở trong giới giải trí, nói không cầm được danh hiệu Ảnh hậu thì thề sẽ không bỏ cuộc nên Lục Bắc Xuyên liền si tâm chờ đợi ròng rã nhiều năm, chuyện này cũng là giả sao?"

"Đúng, là giả. Bà Lục hoàn toàn không cần để ý tới những bài báo nhỏ này."

"Hay nói cách khác, khi rốt cục cũng đợi được đến lúc sự nghiệp của Thẩm tiểu thư bắt đầu khởi sắc, nhận được danh hiệu Ảnh hậu rồi thì chồng tôi lại bị một con hồ ly tinh nhà giàu mới nổi câu dẫn," Diệp Trăn chỉ mình, "Cũng là giả sao."

Lòng bàn tay Thẩm Vi Nhân nắm chặt, hô hấp dần nặng nề hơn. Cô ta biết, vừa rồi mình vừa phủ nhận tất cả mọi chuyện trước mặt mọi người, không qua bao lâu liền sẽ bị lan truyền đến tai tất cả những người khác.

Đến lúc đó lời đồn đại sẽ sụp đổ, tất cả những cố gắng thời gian qua cô ta làm ra đều bị uổng phí!


"Đúng, cũng là giả."

Diệp Trăn trầm tư gật đầu, "Xem ra Thẩm tiểu thư nói không sai, đám nhà báo đó miệng hồ ngôn loạn ngữ không có nửa phần đạo đức nghề nghiệp này toàn là bịa đặt đưa tin, đặc biệt lại còn muốn đi bêu xấu người khác. Quả thực rất buồn cười, vì một chút lợi ích nhỏ mà cỏ thể vứt bỏ đạo đức nghề nghiệp! Tôi biết Thẩm tiểu thư không thèm để ý tới những lời đồn đãi này, nhưng suy cho cùng thì nó cũng làm ảnh hưởng tới hình tượng của Thẩm tiểu thư. Mà tôi cũng tin rằng, chắc hẳn là Thẩm tiểu thư cũng không muốn dây dưa với người đã vợ như chồng tôi, mang danh tiểu tam đâu đúng không?"

Thẩm Vi Nhân không nói gì.

"Như vậy, lúc trước Lục gia và Thẩm gia là thế giao, mà tôi thấy Thẩm tiểu thư và tôi cũng rất có duyên, chuyện này cũng không cần Thẩm tiểu thư phải đích thân đi giải thích. Chồng cũng đã nói rồi, sẽ xử lý chuyện này ổn thoả, nếu Thẩm tiểu thư phải chịu tổn thất gì từ chuyện này thì có thể để luật sư Nam nói chuyện với luật sư của công ty chúng tôi, tuyệt đối sẽ không để Thẩm tiểu thư phải chịu thêm tổn thất nào nữa."

Nụ cười trên mặt Thẩm Vi Nhân cứng ngắc, còn có thể nghe ra được giọng nói nghiến rắng nghiến lợi của cô ta "Vậy thật tôi đặc biệt cảm ơn bà Lục."

"Đây là chuyện tôi phải làm, nhưng sau này Thẩm tiểu thư vẫn phải để ý một chút, dù sao nơi nào cũng có những kẻ tiểu nhân như vậy."

"Cảm ơn bà Lục đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận," Cô ta lạnh lùng nhìn Diệp Trăn, đáy mắt không có chút nhiệt độ, "Vậy bây giờ tôi có thể đi được chưa?"

Diệp Trăn dịch sang một bên, "Thẩm tiểu thư đi thong thả."

Thẩm Vi Nhân mặt trầm xuống, nhanh chân đi đến cửa phòng. Chỗ đó có tốp năm tốp ba đám người lấy cái cớ đi WC và pha cà phê để vểnh tai nghe lén, vừa thấy Thẩm Vi Nhân đi ra liền dồn dập mỉm cười xấu hổ tản ra chỗ khác.

Diệp Trăn nhìn Chu tổng thanh tra không biết đang nghĩ cái gì, cười nói: "Chu tổng thanh tra có lời muốn nói với tôi sao?"

"... Không có."

"Vậy phiền ngài mau đi xử lý chuyện giải ước với Thẩm tiểu thư đi."

Chu tổng thanh tra ngượng ngùng gật đầu, rời khỏi phòng họp.

Diệp Trăn giẫm nhẹ bước chân, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp trở lại tầng ba mươi, giao bút ghi âm trong túi cho Lục Bắc Xuyên, "Lục tiên sinh, xem ra anh không có nói dối, lời nói của anh và Thẩm Vi Nhân Thẩm đều khớp."

Lục Bắc Xuyên nắm vuốt bút ghi âm vẫn còn hơi nóng trong tay, nhịn không được hỏi: "Tại sao em lại nghĩ ra được nhiều ý tưởng như vậy?"

Diệp Trăn nhún vai, "Đối phó với loại người như Thẩm Vi Nhân thì phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, không thể có một chút sai lầm lầm nào. Thôi, chuyện của Thẩm Vi Nhân kết thúc tại đây, có lẽ trong khoảng thời gian này cô ta sẽ không dám bày trò nữa đâu. Kế tiếp em liền giúp anh giải quyết chuyện tuyển nhân viên tổng thanh tra và người phát ngôn."

Cô liếc mắt đưa tình với Lục Bắc Xuyên, "Lục tổng, ánh mắt nhìn người của em rất tốt, cứ tin em."

Lục Bắc Xuyên tiếp nhận mị nhãn của cô, thản nhiên nói: "Ừm, có thể thấy được qua cách em chọn chồng."

Diệp Trăn: "... Lục tiên sinh, anh đúng là không biết xấu hổ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui