Editor: Myy
____
Cùng lúc đó, Diệp Trăn tự tay đưa hợp đồng Mạnh Tiệp vừa ký tên đến trước mặt Lục Bắc Xuyên, "Đây là hợp đồng, anh xem qua đi."
Lục Bắc Xuyên thoáng nhìn sang, mở ra xem, sau đó gật đầu nhẹ, "Em vất vả rồi."
"Chuyện em phải làm, không vất vả." Nói xong, Diệp Trăn nghĩ ngợi, sau đó cười nói: "Lục tổng, em có thể mượn một chút thời gian của anh để nói chuyện đầu tư được không?"
"Đầu tư?" Lục Bắc Xuyên cười nói: "Em có kế hoạch gì?"
"Là như vậy, trước đó không phải chúng ta đã nói về vấn đề hướng đầu tư truyền hình điện ảnh sao? Hiện tại em đã có đối tượng đầu tư cụ thể rồi."
"Đối tượng đầu tư là ai?" Lục Bắc Xuyên ngồi thẳng, nghiêm túc nhìn cô.
"Đạo diễn trẻ tuổi Ninh, sắp nổi tiếng, có tác phẩm đầu tay là 'Gió đêm'."
"Định đầu tư bao nhiêu?"
Diệp Trăn giơ năm ngón tay ra.
"50 triệu?" (1)
(1):
"Suy nghĩ giống nhau đó."
Lục Bắc Xuyên tìm trên máy tính vị Ninh Dương mà Diệp Trăn nói tới, "Em có thể đi tìm đội quản lí đầu tư để bọn họ cho người ước định dự đoán đầu tư trước, nếu đã xác định..."
Diệp Trăn ngăn cản bàn tay bấm phím của hắn, cười nói: "Mới chỉ có tác phẩm đầu tay, tạm thời không tra được người này trên mạng đâu."
Lục Bắc Xuyên mang ánh mắt 'Thật sao?' nhìn cô.
Diệp Trăn để tay lên ngực tự hỏi, nếu như đặt mình vào vị trí của Lục Bắc Xuyên, nếu như nghe thấy có người khuyên mình đầu tư vào một vị đạo diễn thậm chí còn không tra được tên trên mạng, phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ nghĩ người đó điên rồi.
Thị trường điện ảnh hiện nay đang ế ẩm, có rất ít phim đạt doanh thu trên 100 triệu/tháng, việc bỏ ra 50 triệu để sản xuất một bộ phim mà không biết triển vọng của nó thực sự là điều điên rồ.
Diệp Trăn suy nghĩ một lát, "Lúc trước ông cho em 10% cổ phần , dựa vào giá trị thị trường hiện tại để tính thì có bao nhiêu tiền vậy?"
Lục Bắc Xuyên thoáng suy nghĩ, không cho ra số lượng chính xác, chỉ đoán chừng nói, "Chín chữ số."
"Chín chữ số..." Diệp Trăn tính toán, líu lưỡi, "Trăm triệu? Mấy trăm triệu lận?" (2)
(2):
"Nếu như em muốn biết mức cụ thể, anh có thể cho người giúp em tính toán, nhưng anh cho rằng có khả năng cần một chút thời gian."
"Không cần. Như vậy đi, em giao 10% cổ phần thế chấp cho anh, anh mượn 50 triệu cho em, nếu thua lỗ thì tự em sẽ dốc hết sức chịu trách nhiệm, thế nào?"
Vụ mua bán này quá lời, Lục Bắc Xuyên không có khả năng sẽ không đáp ứng.
"10% cổ phần đổi lấy 50 triệu," Lục Bắc Xuyên bất đắc dĩ bật cười, lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ chi phiếu, viết một hàng số lên rồi giao cho Diệp Trăn.
Diệp Trăn nhìn Lục Bắc Xuyên không có chút nửa phần do dự đưa cho cô chi phiếu, nửa ngày vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
"Cái này cho em sao? Anh không sợ em sẽ làm mất cả chì lẫn chài à?"
Diệp Trăn lần đầu tiên cảm thấy cầm số tiền này thật quá phỏng tay, rõ ràng là tờ chi phiếu nhẹ như bay nhưng lại thấy trĩu nặng.
Không phải 5500 vạn, đây chính là 50 triệu!
"Em muốn làm cái gì thì làm, kiếm được lời về thì thuộc về em, lỗ thì anh chịu."
Diệp Trăn nhíu mày, không muốn thừa nhận trong lòng mình có chút chua xót cảm động, "Lục tiên sinh, tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?"
Lục tiên sinh không nói từ đó ra miệng, chỉ nói mập mờ, "Tin tưởng ánh mắt của em."
Diệp Trăn cầm chi phiếu kia, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
"Sao vậy?"
Diệp Trăn ma xui quỷ khiến nghĩ, "Lục tiên sinh, lúc trước nếu như em khư khư cố chấp muốn rời khỏi anh, hoặc là nếu em một lòng muốn phá thai thì anh có còn đối xử tốt với em như vậy không?"
Lục Bắc Xuyên nhếch lông mày, "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Chỉ là hôm nay ở dưới lầu nhìn thấy Mạnh Tiệp và Vưu Tĩnh nên mới xúc động mà thôi. Muốn mà không được, Vưu Tĩnh liền phong sát Mạnh Tiệp bốn năm, mới vừa rồi còn ở bãi đỗ xe doạ em, nếu như Lục tổng anh..."
"Doạ?" Lục Bắc Xuyên mi tâm hơi nhíu lại, nhìn Diệp Trăn, hai mắt nhắm lại, "Vưu Tĩnh nói với em cái gì rồi?"
"... Cũng không nói cái gì quan trọng, chỉ nói nếu em tiến vào giới giải trí sẽ mất cả chì lẫn chài mà thôi, nhưng anh yên tâm, chờ khi em kiếm được tiền đầy bồn đầy bát, hắn đã sớm không có đồng nào trên tay rồi." Diệp Trăn cảm thấy hiếu kì, "Lục tổng, nếu như lúc trước em một lòng muốn mang đứa bé rời khỏi anh, anh có nhốt em lại hay không?"
Lục Bắc Xuyên cảm thấy hơi buồn cười, thật muốn biết trong đầu Diệp Trăn suốt ngày đều đang nghĩ đến việc gì, "Suy nghĩ lung tung cái gì! Không có việc gì thì em đi nghỉ trước đi, chờ anh tan tầm rồi cùng nhau về nhà."
Diệp Trăn nhún vai, thấp giọng nói, "Tổng giám đốc bá đạo."
Lục Bắc Xuyên cúi đầu, nụ cười càng sâu thêm.
Sáng sớm hôm sau, Lục Bắc Xuyên vừa bước vào văn phòng liền nhận được tin tức giải trí mà bộ phận PR đưa tới, phía trên kia có ảnh chụp hôm qua Diệp Tình ở 'Thiên Thượng Nhân Gian', vẻ mặt vui vẻ cười cười nói nói với người bên cạnh.
Kỳ thật người trong tấm hình này là ai mọi người đều biết, nhưng hết lần này tới lần khác tờ báo kia lại cố tình viết tiêu đề là: Người đêm khuya ra vào 'Thiên Thượng Nhân Gian', là chị hay là em?
Tiêu đề mơ hồ không rõ này khiến cho người ta miên man bất định.
Lúc Lục Bắc Xuyên thấy tin tức này liền không vui, gọi Tần Tri Âm tới văn phòng.
"Thứ nhất, lập tức xử lý chuyện này, về sau dạng tin tức như này không cần đến nói với tôi, bộ phận PR các cô tự biết mà xử lý. Thứ hai, cảnh báo với mấy tờ báo và tin đồn trên mạng đó rằng tôi không muốn thấy Diệp Trăn bị lôi vào, cũng không muốn nhìn thấy bất luận truyền thông nào đánh đồng Diệp Trăn với Diệp Tình. Thứ ba, chào hỏi với công ti đại diện của Diệp Tình, để bọn họ tự kiểm điểm hành vi của nghệ sĩ."
"Được, tôi hiểu rồi."
Tần Tri Âm gần đây cũng phát hiện trên mạng đưa rất nhiều tin tức liên quan tới Diệp Trăn và Diệp Tình. Hai người họ tướng mạo giống nhau, không phải ai cũng không phân biệt được, nếu Diệp Trăn hoặc là Diệp Tình bởi vậy ra mặt lên án, giới truyền thông đại khái có thể lấy lí do nhận lầm người để trốn tránh trách nhiệm.
Nhưng Tần Tri Âm có kinh nghiệm xử lý chuyện trên mạng phong phú, bây giờ làm việc ở tập đoàn Lục thị lại càng như cá gặp nước.
Thế là, hai giờ sau truyền thông vội vàng xoá bỏ tin tức này, đồng thời, tất cả tin tức liên quan đến Diệp Trăn trên mạng cũng bị xóa sạch sẽ.
Nhưng giờ phút này Diệp Trăn không biết chút nào, cô đang theo Mạnh Tiệp đi gặp vị đạo diễn Ninh Dương kia.
Ninh Dương đến sớm, cũng không biết đã đợi bao lâu.
"Ninh đạo diễn, rất xin lỗi vì đã để anh chờ lâu." Diệp Trăn cười bắt tay với anh ta.
Mạnh Tiệp mỉm cười giới thiệu Diệp Trăn, "Ninh Dương, đây là Diệp tiểu thư mà tôi đã nói với anh."
Ninh Dương thấy Diệp Trăn liền vội vàng cười bắt tay cô.
Ninh Dương nhìn qua trông rất trẻ, mặc âu phục đúng quy củ, cười lên có vẻ rất hiền hậu thành thật, ánh mắt lại có chút hoảng hốt không dám nhìn thẳng Diệp Trăn. Diệp Trăn suy đoán, có lẽ anh ta có chút tự ti.
Trong tiểu thuyết có nói Ninh Dương từ bỏ nghề diễn viên sang làm đạo diễn, có người nói một trong số nguyên nhân chính là vì chiều cao của anh ta. Lúc ngồi Diệp Trăn còn không có chú ý tới, nhưng đứng lên Diệp Trăn mới hiểu được vì sao.
Nếu tính sơ qua thì còn chưa đến một mét sáu.
"Chào Diệp tiểu thư."
Diệp Trăn cười, sau khi mọi người ngồi xuống, Diệp Trăn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Ninh đạo diễn, lời khách sáo tôi sẽ không nói nữa. Chắc hẳn anh đã nghe Mạnh tiểu thư nói rồi, tôi đại diện cho Lục thị, muốn đầu tư cho tác phẩm mới nhất của anh, không biết Ninh đạo diễn có nghiêm túc cân nhắc qua chuyện này hay chưa?"
Ninh Dương hiểu rõ địa vị của mình, một nhân vật nhỏ bé, đạo diễn vô danh, làm gì có chỗ nào đáng giá để người ta tín nhiệm mà đầu tư.
Khoảng thời gian này Ninh Dương đã tìm gặp không ít nhà đầu tư sản xuất phim trứ danh, hi vọng có người sẽ đồng ý đầu tư cho mình, nhưng đối phương sau khi nghe anh ta là một tên đạo diễn vô danh xong thì ngay cả gặp cũng không muốn gặp, càng đừng nói đến chuyện đầu tư.
Anh ta do dự chần chừ, loại chuyện miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống này Ninh Dương không dám tin tưởng lắm, ngược lại, anh ta càng tin rằng đây chỉ là Diệp Trăn đang cố ý nói đùa mà thôi.
"Không biết trước khi Diệp tiểu thư định đầu tư có tìm hiểu qua tôi và bộ phim này chưa?"
"Đương nhiên rồi, tôi đã nhìn qua kịch bản của Ninh đạo diễn, nếu không Ninh đạo diễn cho rằng tôi đầu tư 50 triệu để chơi thôi sao?" Diệp Trăn cười cười.
"50 triệu?" Ninh Dương lộ rõ vẻ khiếp sợ.
Diệp Trăn gật đầu, "Tôi đã tính sơ qua, tiền thuê diễn viên, tiền quay phim, đến phí hậu kỳ (3) và tuyên truyền, tính toán đâu ra đấy tổng là 50 triệu, chắc là đủ rồi. Nhưng nếu như Ninh đạo diễn muốn mời minh tinh đang nổi thì chắc vốn này sẽ không đủ cát sê cho diễn viên đâu."
(3) Hậu kỳ: là một phần của quá trình làm phim , sản xuất video , sản xuất video và chụp ảnh. Hậu kỳ bao gồm tất cả các giai đoạn sản xuất xảy ra sau khi quay hoặc ghi lại các phân đoạn chương trình riêng lẻ.
"Không không không, tôi... tôi chỉ cảm thấy 50 triệu không phải là số lượng nhỏ, Diệp tiểu thư, chẳng lẽ cô không lo lắng..." Nói giữa chừng, Ninh Dương cũng tự cảm thấy không có lòng tin với chính mình.
Đây chính là 50 triệu! Hiện giờ rất nhiều vị đạo diễn nổi tiếng đang làm phim, mà cô ấy chi tay mạnh như thế, lại muốn đầu tư 50 triệu trên người anh ta sao?
"Nếu như lo lắng mất cả chì lẫn chài, tôi đã không tới rồi. Ninh đạo diễn, nói thật lòng, tôi đã xem qua kịch bản của anh, tôi rất xem trọng, mà tôi cũng cho rằng cái kịch bản này sẽ rất hot."
Ninh Dương ngượng ngùng cười cười, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Từ lúc làm đạo diễn đến nay, ngoại trừ Mạnh Tiệp ra cũng chỉ có Diệp Trăn mới có thể cổ vũ và tán dương anh ta như vậy, đồng thời nhận được cổ vũ cũng khiến áp lực tăng gấp bội.
"Không biết Ninh đạo diễn đã tuyển người đến đâu rồi?"
Ninh Dương xấu hổ cười khổ, "Chỉ sợ Diệp tiểu thư chê cười, chuyện diễn viên tôi đã bôn ba tìm một hai tháng, nhưng cho tới bây giờ cũng chỉ mới định được nữ chính và hai vai phụ khác, nhân vật nam chính và mấy vai phụ quan trọng khác vẫn còn đang nói chuyện."
Nói là vậy, nhưng kỳ thật vẫn còn đang tìm.
Dưới hoàn cảnh vô danh lại không có tiền, đừng nói là mời diễn viên đang hot, mà đến việc mời một người biết diễn thôi đã vô cùng khó khăn.
Ninh Dương đã liên lạc với đám bạn học trước kia, nhưng phần lớn đều không coi trọng hoàn cảnh của Ninh Dương, uyển chuyển cự tuyệt.
Mạnh Tiệp cũng qua giúp một chút, liên lạc với diễn viên đã từng hợp tác lúc trước, đã cho xem kịch bản, nhưng họ đều từ chối.
Không phải ai cũng quyết đoán như Diệp Trăn, đại đa số đều không muốn đánh cược vào một bộ phim rõ ràng không nhìn thấy tương lai, huống chi, Mạnh Tiệp còn là nữ chính.
"Như vậy đi, Ninh đạo diễn không cần lo lắng chuyện tuyển diễn viên, hậu kì và tuyên truyền, anh chỉ cần dồn tất cả tinh lực vào việc quay phim là được, còn chuyện khác tôi sẽ phụ trách."
Ninh Dương thoáng nghĩ, "Những thứ này... Đều là việc của nhà sản xuất phim, Diệp tiểu thư..."
"Sao vậy? Tôi không thể đảm nhiệm chức vụ nhà sản xuất phim sao?" Diệp Trăn cười nói: "Ninh đạo diễn, bây giờ chúng ta đều là những người không có kinh nghiệm, bước ra bước đầu tiên mới có bước thứ hai, tôi tin rằng, sau khi đóng máy, chúng ta đều sẽ rút ra được kinh nghiệm cho bản thân mình, đúng không?"
Ninh Dương rất tự ti, nhưng bị Diệp Trăn nhìn chăm chú, lại không tự chủ được nhìn vào mắt đối phương.
Cũng thật là kỳ quái, ở trong ánh mắt trong suốt kia, Ninh Dương cảm nhận được lòng tin và kiên định trước nay chưa từng có.
Cảm xúc của con người có thể bị lây nhiễm, lòng tin và ý chí hăng hái dâng trào trên người Diệp Trăn đã lây nhiễm cho Ninh Dương. Cảm xúc thất bại bởi vì nhiều lần bị cự tuyệt ở ngoài cửa giờ phút này lại biến mất hầu như không còn.
"Vâng, chúng ta sẽ rút ra được kinh nghiệm cho bản thân mình, tôi rất chờ mong được hợp tác với cô." Ninh Dương thản nhiên đứng lên, đưa tay trước mặt Diệp Trăn, "Diệp tiểu thư, hợp tác vui vẻ."
Diệp Trăn cũng đứng lên, nắm tay anh ta, "Hợp tác vui vẻ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...