Editor: Myy
***
Từ trước đến nay Diệp Trăn vẫn luôn là loại người theo chủ nghĩa hưởng lạc (1), thứ cô thờ phụng chính là tận hưởng lạc thú trước mắt. Cho nên cô rất hài lòng với cuộc vận động buổi tối hôm qua.
(1) Chủ nghĩa hưởng lạc: Thái độ nhân sinh của những người lấy khoái lạc vật chất làm mục đích ở đời.
Cô tự hiểu được, người mình đóng vai chính là Diệp Trăn, cho đến nay ở trong mắt Lục Bắc Xuyên thì mình chính là vợ của hắn, giữa vợ chồng làm loại chuyện này không phải thiên kinh địa nghĩa gì.
Nhưng điều kiến cô không thể nhịn được đó là, mình lại bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Cô đi đến trước giường Lục Bắc Xuyên, cúi người ngắm dung nhan của Lục Bắc Xuyên khi ngủ, nhìn chăm chú đôi mắt không nhúc nhích và lông mi đen rậm của hắn.
Nếu như là vờ ngủ thì nhất định sẽ có sơ hở.
Nhìn xuống khoảng cách chỉ kém Lục Bắc Xuyên một centimet, hơi thở Diệp Trăn phả vào trên mặt Lục Bắc Xuyên, mắt thường cũng có thể thấy lông tơ nhỏ bé trên mặt khẽ nhúc nhích. Diệp Trăn nhìn chằm chằm đến mức con mắt đỏ lên chua xót, nhưng cũng không thấy mảy may sơ hở nào.
Định lực rất tốt!
Diệp Trăn đứng dậy, vừa xoa thắt lưng bủn rủn vừa đi vào trong toilet rửa mặt, cả ngày trôi qua vô cùng mệt mỏi, ngay cả mẹ Lục cũng cũng nhịn không được hỏi hai câu.
Nhoáng một cái đã đến tối, Diệp Trăn muốn tắt điện phòng bếp, lại ngoài ý muốn nhìn thấy lão quản gia đang bỏ một viên thuốc màu trắng vào chén sữa nóng.
Viên thuốc trắng kia được lấy từ trong bình ra, quản gia bỏ vào bên trong sữa bò sau đó dùng muôi quấy hai lần.
Diệp Trăn bỗng nhớ lại, mỗi lúc trời tối trước khi đi ngủ cô đều sẽ uống một chén sữa bò nóng do lão quản gia tự tay đưa lên.
Quản gia hạ dược ở bên trong chén sữa bò cho cô?
Tại sao?
Diệp Trăn không kịp suy nghĩ nữa, lão quản gia đặt sữa bò ở trên khay, Diệp Trăn vội vàng lách mình trốn sau một chiếc bình hoa lớn. Thẳng đến khi ông ấy đi qua phòng khách lên lầu, lúc này cô mới đi vào phòng bếp, cái bình chứa viên thuốc màu trắng kia vẫn còn được đặt ở trên bàn. Diệp Trăn cầm một viên ra, sau đó điềm nhiên như không có việc gì đi lên lầu.
Còn chưa mở cửa vào, lão quản gia đã đi ra từ trong phòng, thấy Diệp Trăn liền cười nói: "Diệp tiểu thư, thì ra cô ở đây."
"Ông tìm cháu có việc gì không?"
Quản gia cười nói: "Tôi mang sữa bò tới cho Diệp tiểu thư, để ở trên bàn, cô mau uống lúc còn nóng đi."
Lúc nói lời này, Diệp Trăn vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt quản gia, nhưng trong mắt ông chỉ tràn đầy từ ái, không có nửa phần u ám nào.
"Vâng, làm phiền ông rồi."
"Được rồi, cô nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon."
"Quản gia ngủ ngon."
Sau khi trở lại phòng, Diệp Trăn tất nhiên không có đụng vào ly kia sữa bò kia mà trực tiếp đổ nó vào bồn cầu.
Lúc trước khi ngủ, để phòng ngừa có chuyện gì phát sinh, Diệp Trăn lại tìm trong tủ quần áo một cái cà vạt, trói hai tay Lục Bắc Xuyên lại, sau đó mới an tâm đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, lúc William đang tiến hành kiểm tra Lục Bắc Xuyên như thường ngày, Diệp Trăn thấp giọng mời William sang một bên nói chuyện.
William cho là cô muốn hỏi thăm riêng với mình về tình huống của Lục Bắc Xuyên, không hề nghĩ nhiều liền giao công việc kiểm tra cho trợ lý.
Diệp Trăn đưa viên thuốc màu trắng nhỏ được lấy từ chỗ quản gia cho William.
"Bác sĩ, anh có thể giúp tôi một chút, nhìn xem cái thuốc này là thuốc gì được không?"
William tiếp nhận viên thuốc kia, Diệp Trăn nói tiếp: "Trên tay của tôi không có bất kì manh mối gì về loại thuốc này, nếu như anh nhất thời không rõ thì có thể phiền anh..."
"Gần đây có phải là cô hay cảm thấy thân thể bủn rủn bất lực không?" Không đợi Diệp Trăn nói xong, William cười tủm tỉm nhìn chằm chằm cô hỏi.
Diệp Trăn sững sờ, sau đó gật đầu.
"Loại thuốc này là tôi lấy cho cô."
Ánh mắt Diệp Trăn bao hàm nghi vấn nhìn qua hắn.
"Là Lục lão tiên sinh thấy cô bình thường chăm sóc Lục tiên sinh quá cực khổ cho nên cố ý bảo tôi lấy cho cô vài viên thuốc ngủ. Sau đó kêu quản gia bỏ vào trong ly sữa bò của cô, giúp kéo dài giấc ngủ của cô vào ban đêm." William cười nói: "Ngủ sâu có thể giúp cô hóa giải một ngày mệt nhọc, khiến cơ thể nạp lại năng lượng, rất tốt với sức khỏe. Nhưng cô yên tâm đi, loại thuốc này sẽ không làm tổn hại gì đối với thân thể của cô đâu."
"Ý anh là, cái cảm giác toàn thân bủn rủn gần đây, nguyên nhân là bởi vì ban ngày quá mệt mỏi sao?"
William gật đầu, "Tôi thấy cô bình thường hay xoa bóp cho Lục tiên sinh cả ngày, cô còn trẻ, thân thể chịu được, nhưng tích lũy lại từng tháng ngày chắc chắn cũng không chịu nổi đâu."
Là một bác sĩ chuyên nghiệp, William lại phá lệ mẫn cảm với hết thảy các loại bệnh đặc thù. Hắn nhìn những dấu đỏ ở trên cổ Diệp Trăn, ngưng lông mày, "Diệp tiểu thư, những dấu đỏ này trên cổ cô... Cô có muốn đi kiểm tra thử hay không?"
"Kiểm tra?"
"Kiểm tra dị ứng," William nói: "Tôi hoài nghi là cô bị dị ứng với thứ nào đó trong căn phòng này."
Diệp Trăn vô ý thức vuốt mấy dấu đỏ trên cổ, "Ý của anh là, những dấu đỏ trên cổ tôi là do bị dị ứng sao?"
William hỏi lại: "Nếu không thì Diệp tiểu thư nghĩ rằng là do cái gì?"
Hai gò má Diệp Trăn đột nhiên đỏ lên, lại nghĩ tới những cảnh triền miên kia ở trong mộng, rất không tự nhiên tằng hắng một cái, "Không có gì. Cảm ơn anh, có thời gian tôi sẽ đi bệnh viện kiểm tra xem."
William phong độ gật đầu, kiểm tra như thường ngày cho Lục Bắc Xuyên với một đám nhân viên y tế sau đó rời khỏi phòng ngủ chính.
Diệp Trăn nhìn nam nhân trên giường vẫn đang lâm vào mê man, không khỏi 'xùy' cười ra tiếng.
Đến tột cùng mình đã suy nghĩ cái chuyện gì vậy?
Từ lúc Lục Bắc Xuyên gặp tai nạn xe cộ bị trở thành người thực vật đến nay cũng đã một năm rồi, nếu không phải thật sự là người thực vật, vậy hắn nằm trên giường suốt một năm để làm gì?
Suy nghĩ nhiều vô ích, Diệp Trăn tận lực ép mình không nên suy nghĩ tới chuyện này nữa.
Mọi chuyện đều đã được an bài thỏa đáng rồi, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Diệp Trăn, ba ngày sau cô có thể thuận lợi rời khỏi Lục gia ròo. Nhưng trước đó, cô nhất định phải cầm được thẻ căn cước của mình.
Cô gả vào Lục gia chính là dùng thân phận của Diệp Tình, thẻ căn cước tất nhiên cũng là mang thân phận của Diệp Tình. Thẻ căn cước của Diệp Trăn vẫn còn ở Diệp gia, trước khi rời đi chắc chắn là phải cầm được.
Chỉ còn có ba ngày nữa, mà nửa tháng sau Lục Bắc Xuyên sẽ tỉnh lại, đến lúc đó cứ coi như Lục gia muốn tìm lại con dâu đi chăng nữa thì cũng là đi tìm Diệp Tình, còn Diệp Trăn cô thì đã đi ngao du trời nam đất bắc không biết sẽ vui vẻ đến cỡ nào rồi.
Nghĩ vậy, Diệp Trăn ngồi bên giường Lục Bắc Xuyên. Trên cổ tay được bỏ ở bên ngoài chăn của hắn có một vết dây hằn màu đỏ, là do buổi tối hôm qua Diệp Trăn dùng cà vạt trói chặt hai tay của hắn, máu không lưu thông được đã để lại.
Diệp Trăn nhẹ nhàng xoa nắn cổ tay Lục Bắc Xuyên, kỹ năng đấm bóp mà cô cực khổ học được quả là không uổng phí, rất chuyên nghiệp. Xoa nhẹ không lâu sau, hai vết hằn trên cổ tay Lục Bắc Xuyên đã phai nhạt không ít.
Nhìn Lục Bắc Xuyên nằm trên giường, Diệp Trăn lại nghĩ tới con chó mà cô nuôi đã năm năm. Từ khi cô xuyên qua đến nơi đây, cũng không biết Sỏa Cẩu(*) có ăn ngon hay không, đã tập ngủ quen chưa. Cả đời này cũng không biết còn có cơ hội gặp lại nó hay không.
(*) Tên con chó.
Vừa nghĩ tới con chó kia, trong lòng Diệp Trăn bùi ngùi mãi không thôi, cảm xúc sa sút, thở dài, "Tôi chăm soc anh lâu như vậy rồi, cũng được coi là tận tâm tận lực. Mặc dù những đồ trang sức dây chuyền kia là Lục gia các người tặng cho chị tôi, nhưng người chân chính gả cho anh lại là tôi, cho nên tôi lấy đi một chút cũng không có gì đáng trách. Coi như nể tình hai ta cùng giường chung gối lâu ngày, tôi cũng nhắc anh vài câu."
Cô nhớ tới Lục Bắc Xuyên trong tiểu thuyết, sắc mặt thay đổi không ngừng, lo lắng nói: "Thứ nhất, tuyệt đối không được làm những việc phạm pháp, phạm tội. Đừng tưởng rằng mình có quyền thế ngập trời thì muốn làm gì thì làm. Anh có lợi hại hơn nữa cũng không chạy thoát khỏi vòng pháp luật được đâu!"
"Thứ hai, anh nhìn xem anh đi, một người đàn ông to lớn khỏe mạnh, có vợ có con, tại sao cứ thích ngấp nghé người đàn bà khác vậy? Sống một cuộc sống giàu sang như này không tốt sao?"
"Thứ ba, sau này anh có con thì nhất định phải dạy bảo cho thật tốt. Anh là cha đứa bé, phải làm gương cho nó!"
Ba điểm này đại khái chính là nguyên nhân khiến nhân vật phản diện từng bước một đi vào vực sâu theo như trong tiểu thuyết nói.
Mặc dù biết Lục Bắc Xuyên không nghe được, nhưng Diệp Trăn vẫn thấp giọng căn dặn, "Anh nhất định phải sống cho thật tốt đó."
Con người nha, đều là động vật thị giác.
Một người đàn ông soái khí như vậy suy yếu nằm ở trước mặt bạn, mà bạn biết sau này anh ta sẽ phải trải qua cuộc sống đen tối như thế nào, biết anh ta sẽ bước từng bước một lạc lối như thế nào, chẳng lẽ sẽ không nổi lên tâm tư muốn trợ giúp sao?
Người khác như nào cô không biết, dù sao Diệp Trăn chính là có ý định này, nhưng cũng chỉ là có ý định mà thôi, muốn cô ở bên người Lục Bắc Xuyên giúp hắn tránh họa là điều không thể nào.
Cô vẫn tự biết mình biết người.
Sau khi xuống tầng, Diệp Trăn đi tìm mẹ Lục, bảo bà rằng cô muốn về Diệp gia một chuyến để lấy ít đồ.
Khoảng thời gian này không có người uy hiếp địa vị của mình, tâm tình mẹ Lục cũng tốt hơn nhiều, mỉm cười để lái xe đưa cô đi. Còn dặn dò cô đi đường nhớ cẩn thận, nếu như muốn ngồi lại ôn chuyện một lát thì có thể đợi sáng mai rồi về.
Chuyện này cũng rất hợp ý Diệp Trăn.
Lái xe vừa đưa cô đến Diệp gia, Diệp Trăn liền phân phó lái xe bảo anh ta về trước, mình muốn qua đêm ở chỗ này.
Mặc dù Diệp gia so ra rất kém Lục gia, nhưng cũng được coi là nhà giàu mới nổi. Biệt thự ba tầng đối với người bình thường mà nói cũng là góp nhặt cả một đời cũng không mua được rồi.
"Tình Tình?" Mẹ Diệp nhìn Diệp Trăn đi vào phòng khách liền mừng rỡ đứng dậy, nhưng mà một giây sau lại đột nhiên nhận ra cái gì, cảm xúc trong nháy mắt sụp đổ, "Diệp Trăn sao?"
Diệp Trăn vội vã đi tới, thấp giọng nói: "Mẹ, là con."
Mẹ Diệp thở dài, ngồi xuống, giọng điệu có một chút tiếc hận, "Tại sao con lại trở về?"
"Con về lấy ít đồ, sẽ lập tức đi ngay đây."
Mẹ Diệp nhẹ gật đầu.
Diệp Trăn biết, mẹ Diệp vẫn luôn không thích cô. Không chỉ là bởi vì tính cách của 'Diệp Trăn' quá nhu nhược chất phác, năng lực lại bình thường; mà còn là bởi vì năm đó lúc mẹ Diệp sinh con ở bệnh viện, sinh Diệp Tình rất thuận lợi, nhưng khi sinh Diệp Trăn lại suýt chút nữa đã lấy mạng của mẹ Diệp.
Cho nên những năm qua mẹ Diệp vẫn luôn lạnh nhạt với Diệp Trăn, chưa đến mức chán ghét, nhưng cũng không thể nói là quan tâm. Phần lớn tinh lực đều đặt vào trên người đứa con gái cả mà bà vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Bây giờ con gái cưng đã bỏ đi theo một người đàn ông nghèo nàn bỏ trốn, trong nội tâm bà lo lắng đến nỗi một thăng này ăn không no ngủ không yên.
Diệp Trăn đi qua phòng khách, bước vào một căn phòng. Căn phòng được trang trí tinh xảo, bày ra rất có phong cách. Thoáng suy nghĩ lại, Diệp Trăn liền biết đây không phải phòng của cô, sau đó đóng cửa lại, mở một căn phòng khác.
Vào phòng của Diệp Trăn, trên ngăn kéo bàn đọc sách phủ không ít tro bụi, cô lục lọi một lát liền tìm được thẻ căn cước của mình, bỏ thẻ vào trong túi rồi quay người rời khỏi phòng.
"Mẹ, con đi về trước đây." Mẹ Diệp không thích cô, cô cũng không cần phải ở lại nơi này chờ lâu.
Mẹ Diệp ngẩng đầu hỏi cô, "Con có tin tức gì về chị của con không?"
Diệp Trăn lắc đầu.
Mẹ Diệp thở dài, thất vọng phất tay, "Mẹ biết rồi, con đi về trước đi."
Không có chút ý nghĩ muốn hỏi cô sống ở Lục gia thế nào.
Diệp Trăn lạnh lùng gật đầu, mẹ Diệp không có tình cảm với cô, cô cũng không có tình cảm với mẹ Diệp. Đương nhiên sẽ không ở nơi này lãng phí thời gian nữa, lúc này lại quay người rời đi.
Vừa ra khỏi biệt thự Diệp gia, cô liền thấy lão quản gia đang vui mừng đứng ở trước một chiếc Bentley sáng loáng, "Diệp tiểu thư, mau cùng tôi trở về đi, thiếu gia tỉnh lại rồi!"
***
Tác giả có lời muốn nói:
Suy nghĩ một chút vẫn là tặng thêm! Ngày hôm nay rất vui vẻ a ^_^
Thời gian đăng vẫn là mỗi ngày vào lúc mười hai giờ đêm, các bạn độc giả có thể đọc vào ngày thứ hai sau khi dậy.
Cảm ơn đã ủng hộ ^_^ Tiếp tục phát lì xì nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...