2 tiếng đồng hồ sau, Tiếu Vi tỉnh lại, cô cảm thấy đầu óc mình vô cùng thanh tỉnh, mọi thứ như được rộng mở hơn rất nhiều, điều đáng nói ở đây chính là cô đã biết được mình phải làm gì và muốn làm gì cho tương lai rồi. Điều này làm cô rất chi là vui mừng, cô cảm thấy mọi thứ không còn mờ mịt như trước kia nữa, có mục tiêu của riêng mình thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết! Đang đắm chìm trong vui mừng thì bỗng cô nghe thấy tiếng mở cửa phòng, Tiếu Vi thầm cảm thấy tức giận, cái người mở cửa kia nếu không có sự cố gì thì chắc chắn là Xuân Cung An rồi, tại sao hắn ta lại tùy tiện bước vào phòng cô như vậy chứ!!?? Khuê phòng của con gái đâu dễ dàng để cho đàn ông dễ dàng ra vào như vậy! Tên này thật không biết điều gì hết, phải chăng quyết định để cho hắn ở cùng nhà là sai lầm??
Nghĩ như vậy Tiếu Vi ngồi bật dậy, vì động tác của cô quá mạnh, đụng phải kim truyền dịch đang cắm ở cánh tay, làm bật máu trào ngược lên ống truyền, người bình thường sẽ cảm thấy rất đau nhưng không hiểu vì sao đối với Tiếu Vi nó lại chỉ như muỗi đốt..... Lúc này cô mới nhận ra rằng trên tay mình có gắn kim truyền dịch, cô đơn giản rút ống tiêm ra, rút khăn giấy cầm máu, trên mặt hiện lên nghi hoặc đối với việc tại sao mình lại phải truyền nước và ai đã làm điều này....... cô không nghĩ là Xuân Cung An vì, hắn ta đang bị thương, ở nhà lại không có mấy thứ này, hơn nữa trông hắn ta không giống là biết cách làm những việc này. Cô ngẩng đầu nghi ngờ nhìn về phía Xuân Cung An vừa bước vào, ý nói anh giải thích chút về việc này
Toàn bộ việc cô bị kim truyền làm chảy máu, đến việc cô không hề biểu cảm khi rút kim ra đều được thu lại hết vào mắt của Xuân Cung An, anh hơi tức giận, cô không hề thương tiếc bản thân mình! Chẳng lẽ cô không cảm thấy đau sao? Dù vậy anh cũng không thể hiện gì ra bên ngoài, anh chỉ cười với cô, tay cầm bát cháo vừa tiến về phía giường cô vừa từ từ giải thích
“Cô bị sốt sau đó hôn mê bất tỉnh trong phòng, bình dịch truyền là do bác sĩ tôi gọi đến, anh ta đã về rồi! Chắc cô đã đói rồi, cả ngày không ăn cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến tình trạng của cô tệ hơn, tôi đã nấu chút cháo cho cô, cô có thể ăn một chút.”
Xuân Cung An vừa nói xong thì âm thanh ùng ục từ bụng cô cũng vang lên, Tiếu Vi ngượng ngùng gãi đầu, Xuân Cung An như không nghe thấy gì chỉ cười đưa bát cháo cho cô.
“Cảm ơn” Ăn miếng đầu tiên Tiêu Vi cảm thấy mùi vị này quen quen, ăn miếng thứ hai lại càng khẳng định, cô hơi nghiêng đầu nhìn Xuân Cung An
“À, mùi vị thế nào? Cái này chỉ là cháo ăn liền tôi thấy trong tủ bếp mang ra nấu thôi, cô ăn tạm nhé, tôi không biết nấu sao với những đồ ăn đó.” Biết cô muốn hỏi cái này anh liền bình tĩnh trả lời
“À thì ra là như vậy, ha ha không sao anh đã rất có lòng rồi, hơn nữa ăn cái này cũng rất ngon!”
“Cô hiểu lầm rồi!”
“Hả? Anh nói cái gì?” Tiếu Vi không hiểu hỏi lại, cô hiểu lầm cái gì?
“Tôi nói cô hiểu lầm rồi!” anh nhếch mép cười như không cười nói tiếp
“Không phải là tôi cảm thấy áy náy vì không nấu được món ăn tốt hơn cho cô! Tôi chính là cảm thấy nhà cô thiếu thốn như dân chạy nạn! Tôi nói này, cô không cảm thấy rằng một cô gái sống một mình trong nhà với toàn mì gói, cháo ăn liền và xúc xích là vô cùng vô trách nhiệm sao? Cô không cảm thấy mất mặt sao? Cô không cảm thấy sống như vậy rất tùy tiện sao?........” Xuân Cung An càng nói càng thấy tức giận, giọng nói cũng dần không có cảm xúc, anh cũng không hiểu vì cái gì mà lại tức giận như vậy nữa..........
Tiếu Vi cũng vô cùng tức giận, hắn ta dựa vào cái gì mà phán xét cô? ‘thiếu thốn như dân chạy nạn’? ‘vô trách nhiệm’? ‘mất mặt’? ‘tùy tiện’? Ha.... hắn ta dám nói cô như vậy, cô dựa vào! Nấu cho cô mỗi một bát cháo thôi mà tưởng cứu được mạng sống cô sao? Cô chính là muốn như vậy hắn ta quản được sao
“Tôi nói cái anh này, không chỉ nấu có mỗi bát cháo thôi sao, lại còn cháo ăn liền cũng không phải tốn nhiều công sức của anh, với lại việc tôi sống như thế nào anh không cần phải quan tâm! Chúng ta cũng chỉ là người xa lạ sớm muộn gì anh cũng phải rời khỏi và chúng ta không còn liên hệ gì, vậy nên việc ai người đấy lo cũng không phải là yêu cầu quá đáng đúng không?” cô phản bác lại Xuân Cung An.
Xuân Cung An cười với cô, nhưng nụ cười này hiện lên trên khuôn mặt đẹp trai một cách thái quá của anh lại làm cô không nhịn được lạnh sống lưng
“ Tôi lại không ngờ rằng cô Vương Ngọc Linh đây lại không hiểu biết đến như vậy! Cô không phân biệt được thế nào là quan tâm và thế nào là góp ý thì phải? Tôi không hề có ý muốn quan tâm cô, cô nói đúng chúng ta chỉ là người xa lại tôi việc gì phải mệt tâm quan tâm cô! Tôi chỉ là không vừa mắt muốn nói một chút suy nghĩ của mình ra thôi, cô có tiếp thu không thì tùy.” Nói xong anh lập tức đứng dậy rời khỏi phòng
Tiếu Vi không thể hiểu được anh ta, anh ta bị sao không biết nữa, dù sao cũng không phải việc của cô nên cô nhanh chóng ném việc này ra sau đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...