Dịch giả: Hương Ly
Lạc Vấn nhìn Chu Tuệ Như trước, nói: “Con dao gọt hoa quả đó lấy từ đâu vậy?”
“Trong... trong cửa hàng ạ.” Sau khi tư duy của cô quay trở lại sự việc của tối ngày hôm nay, Chu Tuệ Như khó tránh khỏi hoảng sợ, bất an.
Lạc Vấn nói rất bình tĩnh: “Ta thấy con dao này hình như rất mới, mua từ khi nào, có nhớ không?”
Chu Tuệ Như suy ngẫm một lát: “Chắc là hơn một tháng trước, anh trai cháu mua trong siêu thị mini ở đối diện cửa hàng.”
“Tất cả mua mấy con?”
“Chỉ mỗi con này thôi, mua về để gọt hoa quả, nhưng rất ít dùng.”
“Con dao này thông thường để ở bên ngoài hay bên trong?”
“Để ở trong ngăn kéo.”
“Anh cháu có hay dùng con dao này không?”
“Cũng rất ít dùng.”
“Tối nay cháu đem con dao đi, cậu ấy có biết không?”
“Anh ấy chắc là không nhìn thấy.”
“Vậy thì cậu ấy có biết con dao này đặt ở trong ngăn kéo không?”
“Biết, nhưng cháu nghĩ anh ấy cũng không để ý đến những tiểu tiết này.”
“Ồ.” Lạc Vấn gật đầu, bèn không hỏi thêm về chuyện con dao gọt hoa quả nữa. Tiếp đó, ông lại bảo hai người bọn họ kể tỉ mỉ về chuyện xảy ra trong tối ngày hôm nay một lượt, suy ngẫm giây lát, nói: “Lúc đó tên lưu manh đến quán một mình bảo cháu đưa đồ ăn đến bên sông à?”
“Đúng vậy.” Chu Tuệ Như gật đầu.
“Tình hình dường như có vẻ thuận lợi hơn một chút so với dự tính ban đầu của ta, theo như tình hình này thì người biết được việc tên lưu manh đó yêu cầu cháu đưa đồ ăn đến, ngoài ba chúng ta thì còn anh trai cháu.” Ông mím môi, rồi nói tiếp: “Nhưng không thể cầu mong sự may mắn. Quách Vũ, lúc trước cậu nói cậu nhìn thấy tên đó và mấy tên khác cùng ăn đêm với nhau à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì cũng có khả năng trên thực tế khi nó và mấy đứa bạn cùng ăn đêm từng nói lát nữa sẽ đến tìm cháu. Nếu tình huống như vậy, khi mà cảnh sát hỏi đến cháu nói đêm qua chưa gặp người này, thì rất dễ gây cho cảnh sát sự nghi ngờ và bị lật tẩy. Cho nên, nếu như cảnh sát hỏi đến thì cháu cứ nói hoàn toàn đúng như sự thực.”
“Nói hoàn toàn đúng như sự thực ư?” Chu Tuệ Như hơi há miệng.
“Đúng rồi, nếu như cảnh sát đến điều tra hai đứa bọn cháu, tất cả mọi sự việc đều nói đúng sự thật, điều duy nhất cần nói dối là khoảng thời gian giết người.
Quách Vũ, cậu thích con bé chứ?” Lạc Vấn nhìn Quách Vũ.
Quách Vũ đỏ mặt, cúi đầu, không nói tiếng nào. Trước buổi tối hôm nay, cậu chưa bao giờ biểu lộ với Chu Tuệ Như là cậu có thiện cảm, đến bây giờ ông chú này lại hỏi thẳng như vậy.
Lạc Vấn mỉm cười, nói: “Đúng rồi, chính là trạng thái này, nếu như cảnh sát hỏi, tốt nhất cậu hãy giữ trạng thái này, trong lòng thì thích nhưng lại ngượng ngùng, không dám nói ra.”
Chu Tuệ Như cố kìm nén để khỏi bật cười.
Lạc Vấn nói rất nghiêm túc: “Nếu như cậu trực tiếp thừa nhận thì không phù hợp với tính cách của cậu, những người cảnh sát có kinh nghiệm sẽ thông qua điều tra những người xung quanh cậu, tìm hiểu tính cách và thói quen của cậu.
Nếu cậu biểu hiện ra không bình thường sẽ gây nên nghi ngờ, cho nên hai đứa bọn cháu, tất cả những lời nói bao gồm lời nói dối đều phải giữ được trạng thái lúc bình thường, không được cố gắng thêm mắm thêm muối.”
Cả hai người đều gật đầu.
Lạc Vấn nói tiếp: “Ta sẽ nói lại một lượt toàn bộ quá trình sự việc xảy ra, sau dó ta sẽ nói cho các cháu toàn bộ những chi tiết bao gồm những câu hỏi mà cảnh sát có thể hỏi tới, hướng dẫn các cháu cần trả lời như thế nào, không chỉ nội dung mà còn cả ngữ khí khi trả lời. Tất cả những điều này đều rất quan trọng, mặc dù vụn vặt nhưng đều vô cùng quan trọng, bắt buộc phải như vậy. Ta nhận ra các cháu đều là người có đầu óc linh hoạt, không phải là những người đầu óc chậm chạp, nói trăm nghìn lần cũng vẫn không hiểu.”
Hai người đều bật cười. Chu Tuệ Như chợt nghĩ anh trai cô có lẽ được coi là kiểu người có dạy thì vĩnh viễn không hiểu được trong cách nói của ông chú này thì phải.
Lạc Vấn nói: “Hơn 10 giờ tối nay, tên lưu manh đó đến cửa hàng mì của cháu, yêu cầu cháu đưa một suất ăn đến bên sông. Cháu mặc dù không muốn đi nhưng vì không muốn gặp phiền toái cho nên vẫn phải đi. Lúc đó Quách Vũ đang ăn mì, do trong lòng cậu thương thầm cháu, nghe thấy lời tên lưu manh nên trong lòng lo lắng cháu sẽ xảy ra chuyện, cho nên sau khi cháu rời khỏi đó, cậu suy nghĩ một lát rồi quyết định đi theo xem thế nào. Sau khi cháu đưa đồ ăn đến bên sông, tên lưu manh muốn sàm sỡ cháu, cháu gắng giằng chạy thoát, kết quả là bị ngã một cái, lúc đó Quách Vũ đi tới, tên lưu manh thấy có người bước tới liền chạy quay trở lại bên sông. Chân của cháu bị rách da, lại còn bị trẹo chân nữa, rất đau, thử hồi lâu phát hiện ra không thể nào đi bộ được, Quách Vũ phải cõng cháu trở về. Sau khi trở về bèn đi đến cửa hàng tiện lợi để mua bông băng và thuốc. Cả quá trình sự việc chính là như vậy.”
“Như thế là xong rồi sao?” Quách Vũ rõ ràng cảm thấy hơi bất ngờ.
“Đây chỉ là tình hình chính. Cụ thể chi tiết và cách trả lời tất cả những câu hỏi có khả năng xảy ra, lát nữa ta sẽ dạy các cháu.” Lạc Vấn vỗ đầu, nói: “Phải rồi, xém chút nữa quên mất việc.”
Ông đeo một đôi găng tay cao su, quay người kéo khóa túi xách, lôi từ trong đó ra hai tập tiền 100 tệ, rồi lại lấy ra hai đôi găng tay cao su mới tinh, nhìn hai người Quách Vũ và Chu Tuệ Như đang vô cùng ngạc nhiên, nói: “Ở đây có tất cả là 2 vạn 5000 tệ, các cháu hãy giúp đỡ, đeo găng tay vào, gấp từng tờ tiền thành hình trái tim. Ta không biết gấp nhưng ta nghĩ các cháu đều biết. Đây là một khâu vô cùng quan trọng, các cháu không cần biết việc này là để làm gì, chỉ cần làm theo là được rồi. Đeo găng tay là để ở trên tiền không lưu lại dấu vân tay của các cháu. Trên một tờ tiền có rất nhiều dấu vân tay của nhiều người, nhưng để không lưu lại bất cứ tì vết gì, một dấu vân tay cũng không được để lại mới là an toàn nhất.”
Cả hai bọn họ đều nhìn nhau, vốn không hiểu được dụng ý của Lạc Vấn.
Lạc Vấn giải thích: “Đây là cách thức giải quyết hiện trường vụ án, nhưng ta không định nói cho các cháu biết lí do. Nếu như các cháu biết quá nhiều lí do, sẽ lộ ra những thông tin mà các cháu không nên biết, như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm. Hai đứa các cháu chỉ cần biết những lời nói dối ta nói với các cháu và cách trả lời tất cả những câu trả lời có liên quan, các cháu không cần phải đi dò hỏi tình hình vụ án, đặc biệt là ngày mai sau khi thi thể bị người ta phát hiện ra, ở xung quanh đây chắc chắn là có rất nhiều người bàn tán. Các cháu chỉ cần ghi nhớ phiên bản câu chuyện trong hang cùng ngõ hẻm mọi người bàn luận, chứ không cần nhớ đến sự việc.”
Ông giải thích thêm: “Phàm là bất cứ vụ án nào, cảnh sát đều phải điều tra ra chân tướng sự thực, cũng chỉ nhằm vào ba yếu tố. Nhân chứng, vật chứng và khẩu cung. Cái gọi là phạm tội hoàn mĩ, trong những tình huống thông thường thuộc về không nhân chứng, không vật chứng, không khẩu cung của nghi phạm.
Việc xảy ra ngày hôm nay nhân chứng chỉ có ta, chỉ cần ta không nói, thì sẽ không có người thứ hai làm chứng. Vật chứng, ta đã tiêu hủy hoàn toàn rồi, chỉ còn lại hạng mục gấp hình trái tim tiền thôi. Cho nên, nguy hiểm lớn nhất vẫn tồn tại ở khẩu cung.
Nếu như vào một ngày nào đó, cảnh sát đến và hỏi các cháu, người cảnh sát có kinh nghiệm sẽ hỏi rất nhiều câu hỏi vặn vẹo, để rồi tổng hợp hết tất cả những câu nói của hai đứa các cháu lại, xem xem có điểm nào mâu thuẫn hay không. Trong những lần phạm tội có đồng bọn, thông thường thì những lời khẩu cung ngụy tạo rất dễ bị cảnh sát phát hiện ra được.
Sắc mặt Quách Vũ và Chu Tuệ Như đều thay đổi, tỏ ra vô cùng căng thẳng.
Lạc Vấn cười: “Chúng ta có thể suy ngẫm thêm một chút tại sao lời khẩu cung ngụy tạo lại rất dễ bị cảnh sát phát hiện, tìm ra nguyên nhân để ngăn chặn, chẳng phải là ổn sao? Trong một trường hợp, lời khẩu cung của từng người bọn cháu có sơ hở trong logic, ví dụ khi hai người hồi tưởng lại trình tự trước sau của sự việc, thứ tự không giống nhau. Điều này thì khi ta nói cho các cháu khẩu cung đã không tồn tại rồi, chỉ cần các cháu miêu tả tình hình thực tế giống như sự thực lời khẩu cung trong khoảng thời gian đó hoàn toàn lại giống như những gì ta đã cung cấp cho các cháu. Các cháu không cần thêm mắm thêm muối gì cả, cũng không cần phải phát huy bất cứ sự tưởng tượng nào, mọi sự tưởng tượng đều là thừa thãi, chỉ mang đến phiền toái mà thôi. Không biết thì trả lời là không biết, khi tình hình không giống như những gì cháu biết, đừng có thử suy nghĩ thay cho cảnh sát. Cảnh sát hỏi một câu thì cháu chỉ trả lời một câu đừng có cảnh sát hỏi một câu lại trả lời ba câu, nói nhiều sẽ rất nguy hiểm. Loại thứ hai, cảnh sát sẽ thường xuyên nói đồng bọn đã khai rồi, lúc này nếu mà kẻ phạm tội tố chất tâm lí không được tốt thì hàng rào tâm lí sẽ bị đổ, trong lời dẫn dụ “sớm khai rõ mọi sự việc thì sẽ được khoan hồng” của cảnh sát, rất nhanh chóng lộ ra sơ hở.
Nguyên nhân quan trọng để ta giúp đỡ các cháu chính là cả hai cháu đều có tâm lí chịu tội thay cho đối phương. Không giống như những người cùng phạm tội khác, khi cảnh sát nói dối là một người đã khai ra rồi đồng thời sau khi nói mấy chi tiết về quá trình phạm tội, tâm lí của anh ta liền sụp đổ, và cùng khai ra hết. Hãy nhớ rõ điều này, hai người các cháu đều muốn bảo vệ đối phương, vậy thì bất luận cảnh sát có hỏi như thế nào thì các cháu cũng đều không được thừa nhận. Cho dù cảnh sát nói đối phương đã khai nhận rồi, thậm chí nói đúng rất nhiều các chi tiết trong quá trình phạm tội, các cháu cũng không được tin. Các cháu cần phải tin tưởng lẫn nhau, đối phương dứt khoát không nói, các cháu chỉ có cách duy nhất là không nói thì mới bảo vệ được đối phương. Nếu không một người đã khai nhận thì cả ba chúng ta đều tiêu tùng.”
Lạc Vấn nhìn hai người họ với thái độ vô cùng trịnh trọng, họ cũng gật đầu, hết sức nghiêm túc. Lạc Vấn cũng biết đây là khâu nguy hiểm nhất. Chỉ cần qua được khâu này thì cả hai người sẽ bình an vô sự.
Quách Vũ hỏi: “Cảnh sát lúc này sẽ đến tìm bọn cháu?”
Lạc Vấn cười, nói: “Có lẽ sẽ tìm, cũng có lẽ không tìm, có thể cho dù bọn họ tìm đến các cháu, cũng chỉ coi như là tìm hiểu manh mối đối với quần chúng xung quanh thôi, chứ không coi các cháu là những nhân vật nghi vấn.”
“Nếu như... nếu như những người khác biết cháu đưa đồ ăn cho tên lưu manh đó, cảnh sát... liệu có đặc biệt nghi ngờ cháu không?” Chu Tuệ Như cảm thấy thấp thỏm không yên.
Lạc Vấn nói: “Ban đầu có khả năng là sẽ nghi ngờ, nhưng họ sẽ nhanh chóng từ bỏ - nếu như bọn họ là những người cảnh sát đạt tiêu chuẩn.”
“Tại sao ạ?” Chu Tuệ Như rất hiếu kỳ.
Lạc Vấn cười vẻ bí ẩn: “Nếu như tố chất nghiệp vụ của họ đủ chuyên nghiệp, sẽ phát hiện ra hai người các cháu có chứng cứ ngoại phạm và các cháu vốn không đủ có thời gian đế phạm tội. Nếu như vậy, họ vốn không thể nào coi các cháu là nghi phạm được.”
“Gì cơ ạ?” Cả hai người đều trợn trừng mắt, hai người rõ ràng đi đến hiện trường, hơn nữa Lạc Vấn nói cả hai người bọn họ đều đã bị máy quay camera quay vào trong đoạn video, sao lại có được chứng cứ ngoại phạm chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...