Khi hắn bỏ ra ngoài Duyên đã thấy, Duyên biết hắn thích mình và về việt nam vì mình nên hắn phải xem Duyên là trên hết chứ. Vậy chuyện gì làm hắn phải bỏ đi giữa chừng như vậy, hắn còn chưa coi Duyên múa mà. Hắn chạy một mạch tới bệnh viện, nhờ vào cuộc điều tra sơ sài lên trước hắn biết được mẹ nó làm ở bệnh viện nào nên không mất thời gian tìm kiếm nữa. Leo lên chiếc moto dựng trước cổng nhạc viện, hắn nổ máy chạy thẳng tới bệnh viện của mẹ nó.
- Chị cho em hỏi bệnh nhân Chu Lệ Băng nằm phòng nào vậy ạ _ hắn chạy vào quầy tiếp đón thở dốc hỏi
- À…con gái của bác sĩ Xuân Anh hả… _ chị đó nhìn hắn
- Dạ
- Mới nhập viện 3 ngày trước…phòng 1024 khoa dị ứng
Hắn nghe xong thì bỏ đi tìm phòng nó, có điều gì đó cứ thục giục hắn phải tìm đến nó mà hắn cũng không biết nữa. Đứng trước cửa phòng 1024 hắn không dám bước vào, nhìn vào bên trong thấy nó đang nằm nghiêng nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn nhẹ nhàng vắn nắm cửa rồi đây cửa bước vào bên tròng.
- Chị nói mẹ em cho em xuất viện đi, em khỏe rồi _ nó nói nhưng không nhìn người bước vào
- … _ hắn không biết phải bắt đầu nói gì nữa
- Em mới tiêm thuốc lúc nãy rồi, chị ra ngoài đi lát nữa hãy quay lại _ nó nói tiếp
- ….
Chờ nghe tiếng cửa đóng lại nhưng lại không có tiếng động gì hết khiến nó ngạc nhiên, nó ngồi dậy để xem rốt cuộc ai vào phòng nó mà không được cho phép. Giật mình khi thấy hắn đang đứng trước mặt mình, nó chẳng biết nói gì để phá tan không khí u ám này cả. Nhìn mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt điển trai kia lòng nó có chút xao xuyến, có lẽ hắn đã chạy nhanh lắm, nó chỉ nghĩ được có vậy thôi.
- Cô bị sao vậy _ hắn nhìn nó
- Tôi không sao hết _ nó nằm xuống
- Cô khỏe rồi chứ _ hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh
- Ờ _ nó không dám nhìn hắn
- Xin lỗi nếu hôm trước lớn tiếng làm cô giận _ hắn nói
- Qua rồi bỏ đi
Hắn cứ ngồi nhìn nó mà chẳng biết nói gì nữa. Nó vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy ngột ngạt. Vui vì hắn là người đầu tiên đến thăm nó khi nó ở bệnh viện, xưa giờ chưa có một ai tới thăm nó cả từ bạn bè cho tới người thân ngay cả đám San Khánh Tâm cũng chưa đến thăm nó lần nào vì lý do bận học. Ngột ngạt vì trong phòng chỉ có hai người, một trai một gái mà chẳng nói chuyện gì càng làm không khí thêm nặng nề hơn. Nhìn vào đồng hồ đeo tay hắn đứng dậy.
- Tới giờ tôi phải đi làm thêm rồi, khi nào rảnh tôi sẽ tới thăm cô _ hắn nói
- Ờ _ nó nhìn hắn
- Cô…_ hắn ấp úng _tôi….cô….mà thôi ….không có gì
- Cảm ơn đã đến _ nó nói
- Ừ
Hắn quay lưng bỏ đi, khi hắn vừa đi được một lúc thì San Tâm và Khánh tới. Hên là hắn đã đi rồi, nếu không nó cũng không biết giải thích sao cho tụi bạn của mình về sự xuất hiện của hắn ở đây nữa.
- Khỏe chưa _ San nói
- Hôm nay được nghỉ nên tụi này tới _ Tâm nói
- Cảm ơn, tớ khỏe rồi _ Băng ngồi dậy chào đám bạn mình
Họ mua trái cây tới thăm nó, tranh thủ lúc Khánh với Tâm trò chuyện với nó San trổ tài gọt trái cây của mình tiếp đãi cả đám. Tụi nó cứ chọc San, tiểu thu như San mà cũng biết gọt trái cây đúng là chuyện lạ có thật. Làm cô bé tức đến đỏ mặt, rõ ràng đám bạn không tin tưởng mình mà. Nhờ có đám bạn ồn ào này mà nó đã vơi bớt những nỗi buồn phiền trong lòng mấy ngày nay.
+++
Sau khi xuất viện nó trở về với cuộc sống bình thường, nhưng nó với mẹ nó vẫn chưa nói chuyện lại với nhau. Sáng thứ 2 đầu tuần nó thức giấc, thay đồng phục rồi xuống nhà chào mẹ nó đi học. Nhìn trong bếp và ngoài nhà khách không thấy mẹ nó đâu, chắc lại đi rồi. Nó vào trong bếp lấy tiền mẹ nó để trên bàn, nhét vào túi váy đồng phục, rồi cất phong bì tiền tiêu vặt trong tuần vào cặp nó bước ra khỏi nhà đi học.
Lớp 2-1
Nó chống cằm lên hai tay nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn buổi sáng đầu tuần lên. Hắn vào lớp thì thấy nó đã ngồi vào bạn trước nên vui vẻ bước vào ngồi xuống bên cạnh nó.
- Cả lớp, đầu tuần vui vẻ _ cô chủ nhiệm lớp nó bước vào
- Lớp ta hôm nay có 2 bạn mới… _ cô nhìn ra ngoài cửa
Một cô gái xinh đẹp bước vào, nở nụ cười tỏa nắng cô gái lấy lòng các bạn nam trong lớp. Nhìn vào cô gái đó, ấn tượng đầu tiên họ nhớ nhất là “ nhà giàu “. Bông tay, lắc tay, dây chuyện kẹp tóc những thứ đó đều là hàng đắt tiền. Thường hàng đắt tiền thì không bền, nên đám con gái trong lớp bắt đầu thấy không ưa thành viên mới này cho lắm.
- Chào các bạn…mình là Trần Thiên Anh*, mình là du học sinh Mỹ rất mong các bạn giúp đỡ mình trong quá trình mình học tập ở đây _ cái giọng dẻo như kẹo kéo của cô gái cất lên làm đám con gái nổi da gà, con bọn con trai thì thích thú với cô gái tiểu thư này
* Trần Thiên Anh17 tuổi cao 1m68. Sở hữu khuôn mặt baby, vóc dáng người mẫu cộng thêm cái tính tiểu thư đài các Thiên Anh là mục tiêu ngắm bắn của không ít các anh chàng đại gia. Thiên Anh chơi violin từ khi lên 10 tuổi, vì hoàn cảnh gia đình Anh mới phải học chơi violin. Gia đình Thiên Anh định cư bên Mỹ khi Thiên anh lên 5 tuổi, và là hàng xóm của hắn nên hắn với Thiên Anh thân như anh em ruột vậy. Ba là chủ nhân của tập đoàn sản xuất rượu vang đắt tiền thế giới, mẹ làm giám đốc của một công ty sản xuất kem phấn chất lượng cao. Với cái tính tiều thư của mình Thiên Anh luôn thích khoe khoang những thứ gia đình mình có và lấy đó làm điều kiện để chèn ép người khác
Lớp thích thú với cô bạn mới này, đúng là khác xa với những học sinh khác trong học viện. Không biết cô ta giàu có tới đâu, nhưng trong học viện này không ít gia đình có thể giàu có hơn gia đình cô ta nữa nhưng họ rất giản dị chứ không hề khoe khoang.
- Còn một học sinh nữa đâu rồi _ cô đi ra ngoài cửa
- Bạn ấy chắc nhập học muộn cô à, bạn ấy gặp chút chuyện ở sân bay bên Mỹ rồi _ Thiên Anh nói
- Ồ vậy à _ cô dừng bước khi nghe Thiên Anh nói
- Vậy em tự chọn ình một chỗ ngồi nhé _ cô nhìn Anh cười
- Cô báo cáo sự vắng mặt của học sinh mới rồi sẽ về liền, các em nhớ giữ trật tự nhé _ cô nhìn cả lớp rồi bỏ đi
Thiên Anh nhìn quanh lớp một vòng rồi dừng mắt tại chỗ của hắn. Bỏ qua sự mời mọc của đám con trai trong lớp, Anh tiến lại gần bàn của nó và hắn đang ngồi. Hắn nhìn Anh cười, người quen mà, Anh cũng đáp lại nụ cười của hắn. Cô ta gõ tay xuống bàn nhằm đánh thức nó dậy. Cái màn chào hỏi học sinh mới của Thiên Anh có lẽ nó đã bỏ qua mất tiêu rồi. Nó uể oải ngồi dậy xem ai là kẻ phát ra tiếng động dập tắt giấc ngủ của nó. Cả lớp sợ thót tim khi học sinh mới dám làm vậy với nó, hắn vội chụp tay Thiên Ânh lại không cho cô ta gõ tiếp. Nó nheo mắt nhìn đứa con gái lòe loạt son phấn, trang sức đầy mình đang đứng trước bàn nó.
- Cô có thể xuống bàn sau ngồi không _ Anh nói
- … _ nó quay lại nhìn bàn phía sau lưng rồi quay lên nhìn Anh
- Tôi muốn ngồi cùng anh Vĩ, vì vậy cô tránh ra chỗ khác đi _ Anh nói tiếp
- Em làm cái gì vậy _ hắn đứng dậy nhìn Anh
- Anh cũng biết chọn chỗ ngồi ghê á…chắc thấy anh đẹp trai nên cô ta mới vào chỗ này ngồi chứ gì, loại con gái như vầy em gặp đầy _ Anh chống tay xuống bàn nhìn nó
- Hừ… _ nó nhếch mép cưởi nửa miệng nhìn Anh
- Cười sao…thái độ đó là gì chứ _ Anh tức giận
Bước giữa hai cái ghế Anh đẩy nó đứng dậy, rồi cúi xuống kéo cặp của nó ra. Nhưng chưa kéo ra được một nửa thì bàn tay nó nắm chặt lấy tay Anh làm cô ta nhăn mày vì đau, có lẽ Anh cảm nhận được lực bóp của tay nó.
- Đúng là loại mặt dày _ Anh hất tay nó ra
- Em thôi đi _ hắn kéo Anh lại
- Vậy sao cô không ra sau mà ngồi _ nó nhìn Anh
- Cô nghĩ cô có tư cách nói chuyện với tôi sao _ Anh vùng ra khỏi cánh tay của hắn
- Vậy cô nghĩ cái loại phấn son lòe loẹt như cô có tư cách đụng vào đồ của tôi sao _ câu nói của nó làm cả lớp cười ầm lên
- Mày dám _ Anh đưa tay lên đòi đánh nó
- Thôi đi, đừng có làm to chuyện nữa _ hắn chụp cánh tay của Anh lại
Nó tiến tới 1 bước rồi dùng hai tay đẩy Anh, làm Anh hụt chân ngã vào người hắn. Hắn phải lùi lại 1bước để có thể đứng vững mà không bị té. Đẩy Anh tránh ra khỏi ngăn bàn của hắn, nó cúi xuống lôi cặp của hắn ra để lên bàn. Nó thu dọn sách vở bút thước trên bàn xếp ngay ngắn vào cặp cho hắn rồi ném chiếc cặp ra bàn phía sau lưng nó.
- Cô làm gì vậy _ hắn nắm lấy tay nó khi nó giục chiếc cặp của hắn đi
- Cậu thấy rồi mà, sao phải hỏi lại _ nó giằng cánh tay của mình lại
- Ngồi bàn sau cũng được anh à _ Anh kéo hắn ra bàn sau ngồi
Hắn chỉ mới ngồi cùng nó vài ngày thôi mà, mối quan hệ của cả hai chưa tốt lên được mà giờ phải chuyển chỗ khác rồi sao. Sao nó có thễ phũ phàng đuổi hắn đi như vậy chứ. Nó kéo ghế rồi ngồi vào bàn ngay ngắn, khi cô vào lớp thì nó nằm dài ra bàn ngủ một giấc.
Lớp 3-2
- Chào cả lớp, hôm nay lớp ta chào đón một thành viên mới vào học lớp ta _ ông thầy chủ nhiệm vỗ tay
- Chào cả lớp, mình lên Lý Hoài Ân*, du học sinh Mỹ mới về nước, mong nhận được sự giúp đỡ của các bạn _ Ân cúi đầu chào cả lớp
- Lý Hoài Ân về rồi _ hs1
- Cello xuất thần về rồi kìa _ hs2
* Lý Hoài Ân 18 tuổi, học sinh lớp 3-2 ( người này là người đầu truyện có nhắc tới đấy ạ ). Con trai của tập đoàn JK lớn thứ 5 thế giới sau gia đình nhà hắn. Mẹ là một tay cello xuất chúng có tiếng từ thời của ba nó, ba nó và mẹ anh là bạn thân họ có yêu nhau nhưng không đến được với nhau. Đó là lý do tại sao anh với nó lại lớn lên cùng nhau. Anh chơi cello rất giỏi giống mẹ anh vậy, lên 13 tuổi anh nhận được thiệp mới đào tạo tại chương trình đào tạo tài năng nhỏ tuổi của Mỹ nên đã qua đó học và định cư bên đó. Mới gần đây anh có những triệu chứng lạ, và kết quả từ bác sĩ cho biết anh mắc bệnh ung thư máu giai đoạn cuối. Họ chỉ có thể kéo dài sự sống cho anh chứ không thể cứu sống anh. Anh quyết định quay về để có thể sống bên cạnh nó ở nhũng phút cuối đời. Anh quen hắn, và Thiên Anh khi còn học tập ở bên đó, quan hệ của ba người cũng rất thân, điều đó lý giải cho những hiểu lầm và những chuyện sắp xảy ra với nó.
Đám học sinh trong lớp bàn tán xôn xao, có người còn dùng điện thoại chụp lại hình anh rồi phát tán trên mạng. Anh không ngại khi bị chụp hình như vậy, với anh hình ảnh thông tin đại chúng không phải là vấn đề to tát gì hết. Anh tự tiến về một chỗ ngồi gần cuối lớp, nơi Duyên đang ngồi, rồi thả cặp trên chiếc bàn còn trống bên cạnh chỗ Duyên.
- Đã lâu không gặp em _ Ân cười
- Còn nhớ em sao _ Duyên cười đáp lại nụ cười của anh
- Nhớ chứ, anh ngồi đây được chứ _ Ân hất đầu về phía chiếc ghế trống bên cạnh Duyên
- Luôn luôn là dành cho anh _ Duyên nhìn vào chiếc ghê
- Hai người đó một cặp à _ hs1
- Nghe nói anh Ân với Lệ Băng lớp 2-1 mới là một cặp mà _ hs2
- Cuộc tình tay ba đấy mà _ hs3
Duyên không thoải mái khi bị đem ra bàn tán như thế, gì mà “ anh Ân với Lệ Băng lớp 2-1 mới là một cặp mà “. Duyên bực bội kéo cặp ra lấy sách vở cố tình đặt mạnh lên bàn gây tiếng động ồn làm cả lớp im bặt.
- Đừng nóng _ anh cười chống cằm lên hai tay nhìn Duyên
- Không có _ Duyên nhảy nhanh vào cổ họng của anh ngồi trong đó
- Nhưng anh thấy đầu em đang bốc hỏa kìa _ anh nói
- Anh thôi đi _ Duyên liếc anh một cái
- Lật sách trang 342 ra nhanh đi, đừng có nói chuyện nữa _ ông thầy đang ghi tiêu đề trên bảng quay xuống nói
Tiết học trôi qua cũng khá êm đềm, nó đánh được một giấc ngon lành, hắn chẳng có tâm trí nào để tập trung học cả. Thiên Anh hết soi gương, vuốt tóc rồi quay qua nói chuyện với hắn mà chẳng thèm chú ý đền giáo viên trên bảng đang làm gì. Duyên có cơ hội trò chuyện với Ân lâu hơn sau 5 năm xa cách, mối tình đầu của Duyên là anh nhưng chưa kịp làm rõ tình cảm của mình thì anh đã đi Mỹ. Cứ tưởng anh sẽ không về nữa, ai ngờ anh lại trở về và nay còn ngồi học cùng bàn cùng lớp với mình, ai mà không vui chứ.
- Cuối cùng cũng được nghỉ rồi _ Ân đứng dậy vươn vai
- Anh có vẻ lười học hơn trước _ Duyên cất sách vở vào cặp
- Bên kia anh được miễn đi học _ anh nhìn Duyên
- Miễn sao? _ Duyên hỏi lại
- Hình như họ không có cách nào để dạy anh học cả _ anh nhún vai
- Há há…bó tay _ Duyên đứng dậy _ xuống nhà ăn luôn chứ
- Ừ, anh đói lắm rồi _ anh xoa xoa cái bụng
- Đi thôi _ Duyên bước ra đi trước anh theo sau
Lớp 2-1
Chuông vừa reo nó ngồi thẳng dậy gom hết sách vở cho vào cặp, tiện thể rút em ipod ra cắm tai phone vào tai. Nó đẩy ghế ra đứng dậy đi trước, thấy nó đứng dậy hắn vội vàng đứng dậy theo.
- Anh, cùng đi đi _ Thiên Anh gọi hắn khi thấy hắn tính chạy theo nó
- Đi đâu _ hắn nhìn nó bước đi rồi quay lại nhìn Anh
- Chứ anh định đi đâu _ Anh đứng dậy
- À…anh định…xuống nhà ăn _ hắn nói
- Em cũng xuống nhà ăn _ Anh khoanh tay trước ngực nhìn hắn
- Vậy thì đi _ hắn nói
Dưới nhà ăn
Nó tai cắm headphone nên chẳng nghe thiên hạ bàn tán gì, nó nghĩ mình không cần thiết phải quan tâm đến chuyện thiên hạ nói. Cái lúc quan trọng này ai ai cũng muốn nó nghe mà nó lại lơ đi tất cả. Đi thẳng một mạch tới quầy lấy cơm, nó tiến về chỗ ngồi của mình sau cây cột. Ngồi vào bàn nó cắm cúi ăn phần cơm của mình mà không biết ai cũng đang dòm thái độ của nó.
- Gì vậy chứ _ nó liếc nhìn mọi người lầm bẩm một mình.
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây ? – Chương 8
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...