Hắn ngồi đợi Pin ở quầy từ lúc anh đi cho tới lúc anh về, cứ đung đưa hai sợi dây chuyền trước mặt, hắn chẳng thể nhớ ra được gì, hắn cảm giác cái dây này rất quan trọng của một người quan trọng còn cái quan trọng đó là gì thì hắn không biết. Pin vùa bước vào quán thấy hắn ngồi đó thì dừng bước vài giây, hai đứa đều là em của anh, giờ anh phải là gì mới có thể giúp được cả hai đây, anh bước lại gần quầy vừa đi vừa nói.
- Có chuyện gì
- Anh…về rồi à _ hắn quay lại nhìn anh _ em có chuyện muốn hỏi anh
- Hỏi đi _ anh ngồi lên ghế bên cạnh hắn
- Cô gái đó…quá khứ của em…và cả cái này nữa _ hắn giơ cao sợi dây chuyền lên
- … _ nhìn thấy sợi dây anh chợt giật mình nhớ tới cái đêm hôm trước
- Thật ra em với cô gái đó có quan hệ gì…sao ai cũng nói những điều kì lạ cứ như em làm cho cô ta ra nông nỗi đó vậy…cô ta là ai em còn không biết thì làm gì được chứ _ hắn nói xong thì cầm ly rượu lên uống
- Muốn biết lắm sao _ Pin nói nhưng tay thì cầm ly rượu uống
- Phải…em nghĩ anh là người biết rõ hơn ai hết _ hắn tặc lưỡi
- Biết rồi mày sẽ làm gì _ Pin hỏi
- Nếu thật sự em với cô gái đó là một cặp thì giờ em sẽ chia tay, tiếp tục không quen biết nữa…em về nước là vì một người nhưng giờ người đó không cần em nữa nên em sẽ về Mĩ….còn nếu không có gì thì… _ hắn cũng thoáng buồn khi tự nói hai người không có quan hệ gì
- Nếu vậy ngay từ đầu đừng đến bên cạnh con bé….từ ngày mày xuất hiện cuộc sống con bé hoàn toàn bị đảo lộn _ Pin thờ dài
- Sao…ý anh là gì _ hắn quay qua nhìn anh
- Muốn biết thì tao sẽ nói… _ anh quay qua nhìn hắn _ hai đứa là một cặp
- … _ hắn chợt vui trong lòng nhưng lại không biết vì sao mình vui nữa
- Rồi sao…mày sẽ chia tay con bé…sẽ tiếp tục làm con bé tổn thương sao _ Pin nói
- Gì chứ…em có làm gì cô ta đâu _ hắn nói
- Vì mày…con bé đã phải chịu đựng rất nhiều, nó đã gặp biết bao nhiêu chuyện rắc rối chỉ vì mày, từ cái ngày mày bước vào cuộc sống của con bé mày đã làm nó thay đổi hoàn toàn….cũng chính mày mà con nhỏ tên Thiên Anh gì đó luôn bày mưu tính kế hại con bé hết cách này đến cách khác….mày tưởng tao không biết chuyện gì sao, tao đang cố gắng kiềm chế để đợi xem mày sẽ làm được gì cho con bé xem mày có bảo vệ được cho nó không…nhưng rồi sao nhìn xem đã có chuyện gì xảy ra nào…cuối cùng mày vẫn làm con bé bị tổn thương _ Pin chợt gắt lên
- Anh sao vậy _ hắn ngạc nhiên
- Cái ngày thằng Ân ra đi mày nên để con bé một mình, sao mày phải đến bên cạnh con bé hết lần này đến lần khác làm con bé khóc vì chuyện thằng Ân rồi chuyện của mày….nếu mày không đến bên an ủi thì con bé đã không phải lòng mày rồi, đúng chứ… _ Pin nhướn mày lên nhìn hắn
- Anh Ân chết thì có liên quan gì tới con nhỏ đó chứ _ hắn khó hiểu hỏi lại
- Còn cái này _ Pin giật sợi dây hắn đang cầm trên tay _ là sợi dây mày tặng con bé vào cái đêm đó…rồi cũng chính mày làm con bé tổn thương…nó đã thả sợi dây ở bệnh viện đêm hôm đó….nó đã trả lại hết tất cả ày rồi đó _ anh thả sợi dây rơi xuống bàn trước mặt hắn
- …. _ hắn hơi shock khi nghe anh nói mặc dù không hiểu
- Những gì mày muốn biết tao đã nói rồi…giờ thì về đi _ anh đứng dậy
- Khoan đã…em với cô gái đó thật sự yêu nhau sao _ hắn gọi
- Mày muốn gì nữa…._ Pin quay lại nhìn hắn
- Chỉ muốn xác định lại sự thật hiện tại thôi _ hắn nhún vai
- Tao cảnh cáo mày…đừng có làm con bé khóc thêm lần nào nữa, nếu không thì đừng có trách tao _ Pin đè cổ hắn xuống bàn
- Chuyện khỉ gì vậy…anh bị cái gì vậy …khụ khụ_ hắn đẩy Pin ra
Pin chẳng nói gì nữa mà quay gót đi thẳng vào phòng trong, anh cũng mệt mỏi lắm, anh đã không muốn yêu nó nữa, không muốn quan tâm nó nữa muốn để nó một mình để nó mạnh mẽ hơn nhưng sao nó luôn làm anh phải suy nghĩ phải lo lắng là sao chứ. Nếu ngay từ đầu nó chịu chấp nhận tình cảm của anh thì có phải bây giờ nó không phải khóc nhiều rồi không. Hắn nhìn theo dáng Pin bỏ đi mà lòng đầy dấu chấm hỏi, nó thật sự là người như thế nào, là người như thế nào mà hắn lại có thể yêu nó nhiều như vậy. Hắn thật sự tệ bạc đến mức làm một đứa con gái khóc nhiều thế sao, con gái…con gái rắc rối quá đi. Hắn cầm chai rượu trên quầy mà nốc sạch rồi đặt cái chai xuống bàn cái rầm khiến mọi người giật mình sợ hãi, hắn đứng dậy bước đi loạng choạng ra khỏi bar leo lên moto mà đi về.
***
Hên cho nó là hôm nay không phải làm gì, chứ với cái đầu đau như búa bổ và không tỉnh táo như vầy mà đến cuộc thi chung kết ngày mai thì có mày nó đi đầu xuống đất luôn cũng nên.
- Ây….sao lại thèm một tách cà phê nóng vầy nè _ nó lầm bẩm
Lê cái thân toàn mùi rượu vào nhà tắm, nó cũng không biết tối qua nó đã uống bao nhiêu nữa, nhưng mà khắp phòng nó nồng nặc mùi, thiệt tình nó có phải con gái không nữa. Tắm xong đầu óc có phần tỉnh táo hơn, bước vào thời gian cuối năm và chuẩn bị sang năm mới nên không khí có vẻ ấm lên chút xíu. Nó chọn ình một chiếc đầm tùng vài cứng có độ xoè vừa phải màu tím violet, mặc một chiếc áo choàng dài màu hồng da bò, nó đi đôi giày cao gót màu đen nhìn từ đầu đến chân khá đẹp. Nó thở dài nhìn mình trước gương hồi lâu rồi quyết định cầm máy lên gọi cho Khánh và Tâm, có lẽ thời gian này nó cần đến bạn bè nhiều hơn là người thân.
Nó ngồi trong một quán cà phê nhìn rất độc và lạ, lần trước lang thang trên khu phố này nó đã phát hiện ra một nơi như thế nên muốn đến thử một lần xem sao.
- Băng _ Tâm gọi nó khi cậu mới vào quán
- À…đây nè _ nó giơ tay lên cao
- Quán này đẹp đấy…lạ _ Khánh ngồi xuống nói
- Mới kiếm ra
- Sao thế…tâm trạng không tốt à _ Tâm hỏi
- Sao lại hỏi thế…
- Thi học kì ok không _ Khánh hỏi
- Ok nè…xem nữa bị lập biên bản
- Sao _ Tâm với Khánh cùng nói
- Bị hại…bắt được tài liệu trong ngăn bàn
- Đứa nào vậy _ Tâm hỏi
- Thiên Anh _ nó cũng chẳng ngại ngùng mà nói thẳng
- Lại là cô ta nữa _ Khánh nói
- Lại nữa là sao chứ _ Tâm nhìn Khánh
- À…cậu không sao chứ _ Tâm quay qua hỏi nó
- Hỏi gì kì vậy _ nó nhăn mặt
- Không cần phải giấu tụi này…tụi này biết chuyện của bà rồi _ Tâm nói
- Chuyện gì…tôi làm gì có chuyện gì _ nó nói
- Thằng Khôi Vĩ bị tai nạn và bị mất trí nhớ…nó chẳng nhớ dù một ít về bà _ Tâm nói
- … _ nó đang cầm ly cà phê lên thì bỗng dừng lại nhìn Tâm
- Dẹp chuyện đó qua một bên đi…ngày mai tụi này phải thi rồi _ Khánh nói
- À…cái đó _ Tâm thấy có lỗi
- Tôi ổn mà… _ nó cười
- Thật không… _ Tâm nhìn nó
- Hajz…mấy cậu có mang nhạc cụ tới không _ nó nói
- Có chứ…nhưng tính làm gì _ Khánh hỏi
- Muốn biểu diễn đường phố không…_ nó cười ranh ma
- Gì chứ…đường phố sao , bà có bị gì không đó _ Tâm vừa uống nước vừa hỏi nó
- Bị gì là bị gì…thích thôi, hôm nay muốn làm gì đó với mấy người đó mà _ nó cười
- Cũng hay mà _ Khánh nói
- Cậu nữa _ Tâm nhìn Khánh
- Thử đi…tôi biết cậu chưa biểu diễn đường phố bao giờ, tụi này cũng thế mà _ nó năn nỉ
- Mất mặt lắm _ Tâm nói
- Gì chứ…cậu biết chơi chứ đâu phải không biết đâu mà mất mặt
- Nó không tự tin đó mà… _ Khánh nói
- Gì chứ…đang đùa hả _ Tâm nhìn Khánh
- Ai đùa…nếu tự tin thì sợ gì nữa _ Khánh khích Tâm để cậu đi cùng
- Đi thì đi…tao thì sợ gì chứ _ Tâm đỏ mặt
- Ok…ổn rồi đó _ nó cười
- Chị ơi tính tiền _ Khánh nói
Tụi nó ra khỏi quán thì đi lang thang trên các đường của con phố, tìm một nơi đủ rộng để cả ba có thể biểu diễn. Cơ mà nhìn lại thì thấy có kì quá không, cả ba đứa ăn mặc từ đầu tới chân đều là hàng hiệu, nhạc cụ cũng thuộc loại mắc tiền vậy mà biểu diễn đường phố xin tiền, quá kì là đàng khác.
- Xin tiền làm gì…đừng có xin _ Tâm nói
- Kệ tôi _ nó gắt
Ba đứa mỗi người một nhạc cụ chơi các bản nhạc hay và nổi tiếng từ cổ điển tới hiện tại, lúc đầu mọi người cũng không hưởng ứng nhiều, chỉ đến xem vài phút rồi bỏ đi, nhưng sau đó số lượng người bu quanh tụi nó khá đông, nhìn toàn người với người không thôi. Tụi nó chơi đủ các thể loại nhạc khác nhau, còn chơi theo yêu cầu cầu của khán giả nữa, có rất nhiều người chụp hình quay phim lại nữa. Nó cũng chẳng ngại gì nếu ngày mai nó có mặt trên trang bìa của các tờ báo vì sự xuất hiện trên các trang mạng xã hội hôm nay và dĩ nhiên sẽ không thể bỏ lỡ cái màn tức tối quát tháo của ba nó nữa. Giờ hơi khùng thật, nhưng nó muốn có ai đó quan tâm đến la mắng cũng được miễn là chịu để ý đến nó là được, giờ nó cô đơn lắm, thật sự rất cô đơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...