- Chúc mừng bạn nha _ nó cười với Khánh
- Chúc mừng _ Tâm với San nói
- Bạn… _ Khánh nhìn San
- Không sao….tớ biết tớ rớt rồi mà _ San cười
- Xin lỗi vì đã giành mất cái vé đó của bạn nha _ Khánh ôm San vào lòng
- Có gì đâu….bạn…giỏi mà… _ San nấc lên
Nó với Tâm và hắn quay lưng bỏ đi, để mặc hai đứa kia ở đó, San luôn than phiền về chuyện Khánh thích tỏ vẻ mình giỏi giang trong mỗi lần diễn tấu trong khoa. Cô chưa bao giờ chịu thừa nhận tài năng của Khánh cả, phải nói tình yêu có sức mạnh lớn thật, nó có thể thay đổi cả một con người cứng đầu cứng cổ như Linh San.
- Mình phải đến trung tâm tiếng anh đây _ Tâm nhìn đồng hồ
- Gì….sao lại đến giờ này _ nó nhìn lại đồng hồ _ mới có 10 giờ mà
- Mình có hẹn _ Tâm nói rồi bỏ đi
- Hẹn….hẹn với ai vậy _ nó kéo Tâm lại
- Mình mới quen cái bé này dễ thương lắm….khi nào thành công mình sẽ dẫn bé đó tới gặp mấy bạn _ Tâm gỡ tay nó ra rồi bỏ đi
- Cái gì….có phải không vậy _ nó đòi chạy theo Tâm
- Cô làm gì mà cứ phá hạnh phúc của người ta vậy _ hắn giữ nó lại
- Nữa… _ nó hất tay hắn ra rồi bỏ đi
Nó qua đường hắn cũng qua đường, nó ngồi xuống ghế đá hắn cũng ngồi xuống ghế đá, nó lên xe buýt hắn cũng lên xe buýt, nó sắp phát điên với hắn rồi, làm gì cứ đi theo nó miết vậy trời.
- Tiền vé cậu gì ơi _ tài xế cản hắn lại
- Bao nhiêu ạ _ hắn hỏi
- … _ bác tài xế đưa cho hắn một vé
- Dạ đây ạ _ hắn móc ra một tờ 500 nghìn đưa cho bác tài xế
- Cậu giỡn mặt tôi đó hả….xuống xe _ hắn ngơ ngác nhìn bác tài xế
- Cháu đi cùng cô bạn kia _ hắn chỉ nó làm bắc tài xế nhìn theo
- Cô bé có tính trả tiền giúp cậu này không _ bác hỏi
- Phiền phức quá đi _ nó đứng dậy đưa tiền cho bác tài xế để hắn được lên
- Cảm ơn….không ngờ cô cũng….
- Im mồm….tôi mới cảm thấy hối hận cách đây 1 giây trước đáng lẽ tôi không nên giúp cậu lên xe mới đúng chứ _ nó gắt
- … _ hắn không nói gì chỉ nhún vai rồi ngã lưng ra sau
Gió lùa vào cửa sổ làm mái tóc ngắn của hắn khẽ bồng bềnh bay, hắn lại đổi màu tóc nữa rồi, nó nhìn vào khuôn mặt đang ngủ say sưa một cách chăm chú. Khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của hắn, rồi từ từ vẽ vào không trung phía trên khuôn mặt hắn từng chi tiết rõ ràng, rồi nó phì cười. Nó cảm thầy bình yên, thật sự không lo sợ hay suy nghĩ gì mỗi khi ở cạnh hắn, dù ở đâu cũng thế. Bỗng tay hắn đưa lên chụp cánh tay đang lơ lửng trên khuôn mặt mình của nó, cậu ta áp chặt tay nó lên miệng mình rồi nói mà không mở mắt ra nhìn nó.
- Tôi đã làm cậu giận nhiều vậy sao
- …. _ nó không nói gì hết
- Cậu có thể tha thứ cho tôi không _ hắn quay qua nhìn nó
- …. _ nó đơ người nhìn hắn
- Chỉ cần cậu tha thứ cho tôi lần này tôi hứa sẽ không làm cậu buồn nữa đâu _ bỗng hắn kéo tay nó lại rồi ôm nó vào lòng
- Nè…cậu làm cái gì vậy, người ta đang nhìn kìa _ nó nhìn các vị khách xung quanh rồi đưa tay lên che mặt lại
- Đừng bao giờ khóc khi không có tôi bên cạnh…được chứ, cứ mỗi khi tôi chưa tới kịp cậu đã khóc rồi cái cảm giác đứng nhìn cậu khóc tôi thấy đau lắm….cứ như tôi không thể bảo vệ cậu vậy _ hắn thầm thì
- Cậu…
- Hãy tin tôi thêm lần nữa đi….tôi hứa sẽ bảo vệ cậu ….sẽ không để cậu phải khóc một mình như thế nữa đâu….đừng tỏ ra lạnh lùng với tôi…tôi đau lắm _ hắn siết chặt nó hơn
- Tình cảm quá…. _ vị khách 1
- Tha lỗi cho cậu trai đó đi _ vị khách 2
- Dễ thương quá đi à…tha thứ cho cậu ta đi bạn gái _ vị khách 3
- Tha lỗi đi…tha lỗi đi _ các vị khách hùa theo nhau mà hò hét
Nói thật lúc đầu họ nhìn thấy hai đứa nó ôm nhau ở nơi công cộng như thế cũng khó chịu lắm chớ, nhưng khi hắn nói những câu thật lòng thì họ lại ngủi lòng mà ủng hộ tình cảm cho hai đứa nó. Nó làm gì còn lựa chọn nào khác ngoài việc tha lỗi cho hắn chứ, chưa đến trạm nó phải xuống nhưng vì cứ bị mọi người chỉ chỏ bàn tán rồi cứ bị nhìn rồi cười cười làm nó khó chịu hết sức. Đành tới trạm kế nó liền xuống khỏi xe để không bị mọi người chúc phúc vớ vần nữa, hắn cũng theo chân nó bước xuống. Vừa xuống khỏi xe, hắn còn nở nụ cười cảm ơn các vị khách vô tình làm nhận vật phụ trong bộ phim tình cảm của hắn nữa chứ. Nó nhìn hắn nảy lửa, giơ chân lên đã cho hắn một cái vào ống chân làm hắn nhảy tưng tưng đau đớn rồi nó bỏ đi.
- Chờ tôi với _ hắn nhảy lò cò theo sau nó
- … _ nó bước từng bước hậm hực
- Cô bị sao vậy….lại giận nữa hả _ hắn kéo nó đối diện với mình
- Không giận có mà tôi bị khùng hả…nghĩ sao cậu làm cái trò mèo gì trên xe vậy hả….may là không ai biết chúng ta nếu không ngày mai cả hai sẽ có mặt trên trang nhất của các mặt báo đấy _ nó hét vào mặt hắn
- Chúng ta… hì _ nó thì đang điên mà hắn thì cười
- Điên à…cười cái gì mà cười _ nó giơ tay lên đinh đánh hắn
- Cậu dễ thương thật _ hắn chụp tay nó lại cười
- Buông ra…lợi dụng vừa thôi _ nó giật tay lại
- Đi theo tôi _ hắn cầm tay nó đút vào túi áo khoác của mình
- Thả ra coi…đi đâu vậy _ nó í a í ới sau lưng hắn
- Đi chậm chút đi _ độ dài hai chân của nó với hắn có khoảng cách lớn lắm đó nha
Nó khổ sở chạy theo hắn trong khi hắn chỉ ung dung bước đi chậm rãi, hắn dừng trước một cửa hàng bán đồ len rồi mỉm cười. Hắn đẩy cửa bước vào rồi kéo nó vào theo, đi dọc các gian hàng trưng bày gần đó hắn lựa cho nó một cái khăn choàng cổ, một cái mũ len và một đôi bao tay len. Hắn rút bàn tay nhỏ bé của nó trong túi áo ra đeo vào tay nó đôi bao tay hắn mới lựa, rồi cẩn thận choàng cái khăn mới vào cổ nó cuối cùng là đội cái mũ len lên đầu nó.
- Ở nhà tôi có rồi _ nó nói lí nhí nhìn hắn
- Mỗi khi ra khỏi nhà phải mang cái của tôi mua….biết chưa _ hắn ấn cái mũ len lên đầu nó
- Ya…cậu mua cho tôi sao _ nó ngước lên nhìn hắn
- Không….sao tôi phải mua cho cậu chứ….chọn lại cho tôi một bộ giống vầy đi _ hắn quay lưng lại nhìn gian hàng trước mặt
- Đồ keo kiệt…con trai gì đâu mà ki bo….chẳng ga-lăng gì hết á….cái đó ế chổng cẳng ra cho coi _ nó hậm hực quay đi vừa đi vừa lẩm bẩm
- Cậu đang chửi tôi sao _ hắn cúi xuống nhìn nó
- Sao tôi phải chửi cậu chứ _ nó đẩy hắn qua một bên rồi bước đi
Sau khi nó chọn xong cho hắn một bộ như nó, hắn còn bắt nó đeo vào cho hắn như hắn làm cho nó, hỏi có điên không chứ.
- Chị ơi tính tiền cho em _ nó mở túi ra lấy cái ví móc tiền ra
- Khỏi thối tiền dư _ hắn đưa cho chị chủ quán tiền rồi kéo nó đi
- Ê khoan…tôi chưa…
- Cất đi _ hắn nhìn nó _ từ nay về sau đi với tôi đừng có móc tiền túi ra hiểu chưa hả…ngốc
- Nãy cậu nói tôi tự trả tiền mà _ nó dỗi
- Đồ con nít…nói vậy mà cũng tin _ hắn cầm tay nó kéo nó đi
Nó hình như cũng cảm nhận được cái ấm áp giữa mùa đông lạnh giá là gì rồi, hắn nắm tay nó đi trong gió, nhưng nó lại không thấy lạnh mà chỉ thấy ấm thôi. Cảm giác lúc này với hắn là gì, thích sao…nụ cười trên môi nó vụt tắt trong gió. Vậy cảm giác của nó với anh Ân trước đây thì sao, nhắc tới Ân nó lại nhớ tới anh, mùa đông về rồi anh ấy đang ở đâu, anh đã không liên lạc với nó từ hôm đó tới giờ. Nếu nó gọi tình cảm giữa nó với Ân trước đây là thích à không phải yêu mới đúng vậy thì tình cảm của nó với hắn lúc này là gì chứ ???
Cả đêm nó cứ trằn trọc mãi chẳng ngủ được, cứ nghĩ tới khuôn mặt của hắn, cái nắm tay của hắn, những câu nói ân cần hay đùa cợt của hắn. Trời đất ơi, cái quái gì trong đầu nó lúc này vầy nè, tràn ngập trong đầu nó toàn hình ảnh của hắn không à.
Tin tin _ tin nhắn đến điện thoại
Nó chồm tới với lấy cái điện thoại ở đầu giường, mở điện thoại ra thì thấy tin nhắn của Vương, mặt nó xụ xuống, chẳng biết là đợi tin nhắn của ai nữa không biết.
- “ Ngủ chưa ? “ _ câu hỏi cụt ngủn
- Chưa…sao anh chưa ngủ _ nó nhắn trả lời
- “ Mai em biểu diễn đúng không…có cần anh qua đón không “
- Mai anh cũng thi hả
- “ Sáng mai “
- Em cũng sáng mai…nếu vậy qua đón em với
- “ Ok…chúc em ngủ ngon “
- Anh cũng vậy
Nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt của nó, nó chờ xem tin nhắn của anh có tới nữa không nhưng mãi chẳng thấy anh trả lời chắc anh đã ngủ rồi. Nó ném điện thoại qua một bên rồi chùm mền kín mít, được một lúc thì nó lại đạp tung cái mền ra. Điên thật mà đã khuya rồi sao vẫn chưa ngủ được vầy nè, mọi hôm giờ này nó thức học bài nhưng hôm nay có học bài đâu, thức làm gì thế không biết.
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây ? – Chương 38
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...