Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ?

Ở bệnh viện
-          Mày điên rồi _ Vương nói
-          Tao hứa chỉ lần này nữa thôi, rồi tao sẽ nghe lời mày _ Ân vừa thay đồ vừa nói
-          Ba mẹ mày sẽ nổi điên lên mất
-          Họ về nước rồi….chở tao đến đó đi, tao muốn gặp con bé
-          Mày làm tao điên mất thôi _ Vương vùng vằng bỏ đi trước
-          Cái thằng này
Ở nhạc viện
Eric tiễn nó lên tới lớp học rồi cậu ta mới ra về, nhưng trước khi ra về cậu ta lại tặng nó một món quà.
-          Hết một ngày trôi qua rồi _ Eric nhìn nó
-          Ờ….cảm ơn cả ngày hôm nay nhờ có cậu tôi mới vui lên được
-          Nhắm mắt lại đi….tôi có một món quà muốn tặng cho cậu
-          Nữa sao _ nó nói
-          Nhắm mắt lại đi _ cậu ta đưa tay lên che mắt nó

-          Được rồi…từ từ _ nó gỡ tay cậu ta xuống
Eric cúi xuống sát mặt nó rồi đặt lên trán nó một nụ hôn nhẹ, làm nó vừa giật mình vừa đỏ hết cả mặt lên. Nó mở mắt ra để xem chuyện gì xảy ra thì mặt cậu ta ngay trước mặt nó làm nó giật mình lùi lại một bước.
-          Cậu làm gì vậy
-          Tôi đã hứa là mỗi ngày tặng cậu một món quà mà….lát về cẩn thận, tôi về trước đây _ Eric vẫy tay chào nó rồi quay lưng bỏ đi
-          Cái khỉ gì đang xảy ra vậy _ nó nhìn theo dáng cậu ta
-          Em với thằng nhóc đó có vẻ thân thiết quá phải không _ nó giật mình quay lại khi tiếng của Ân vang lên trong hành lang
-          Anh…..
-          Em thích thằng nhóc đó _ anh tiến gần lại chỗ nó _ không ngờ em lại thích một người mới như nó
-          Nếu anh tới đây chỉ để rình mò rồi nói những câu đó thì anh nên về đi, tôi có việc phải làm rồi _ nó quay lưng đi
-          Em đã thay đổi rồi _ anh dừng lại nó cũng dừng lại theo
-          Cũng có thể là vậy, thế còn anh anh cũng đã thay đổi rồi còn gì….anh đâu còn là Hoài Ân mà em biết nữa đâu _ nó cười nhạt
-          Em sai rồi….anh vẫn là anh mà thôi _ Ân cãi ngay
-          Anh chắc không _ nó quay lại nhìn anh nhạt nhoà trong làn nước mắt
-          Còn em?…một cô bé dễ thương ngày nào anh từng biết bây giờ lại….
-          Em làm sao….ý anh nói em đã trở thành một đứa con gái dễ dãi và hư hỏng phải không….chẳng lẽ vì những ly rượu đó, vì những làn khói trắng đó mà anh nói em như vậy sao _ nó khóc nấc lên
-          Không lẽ những gì anh tận mắt nhìn thấy là sai….điều đó chính bản thân em phải rõ hơn ai hết chứ ?
-          Nhìn ư ?….hừ _ nó bật cười trong tiếng nấc _ anh không thấy mình vô lý lắm sao ? Ai là người đã ra đi và cắt đứt mọi liên lạc, không một lời từ biệt cũng không một lời giải thích….cứ như một trò đùa ác ý, vậy bây giờ anh trở về thì em là ai, làm gì, như thế nào …cũng không còn quan trọng nữa đâu
-          Em nói vậy mà nghe được sao….
-          Tại sao không nghe được _ nó hét lên cắt ngang lời anh
-          Em….vẫn luôn là điều quan trọng với anh, dù anh ở đây hay anh ở bên kia, chưa bao giờ anh ngừng nhớ và yêu em…
-          Đủ rồi….không phải anh đã nói là không biết quan hệ của chúng ta là gì sao…và em đã nói chúng ta đừng là gì của nhau nữa _ nó quay lưng lại
-          Khụ… _ anh cảm thấy nhói đau và khó thở, cơn đau lại tái phát rồi _ nhưng anh vẫn hy vọng….
-          Với anh…em đã từng ở đâu trong trái tim anh vậy ?
-          Sao… ?_ giọng anh run run, anh cảm thấy đứng không nổi nữa rồi
-          Có bao giờ anh đặt niềm tin nơi em chưa ?

Nó chờ đợi câu trả lời ở đằng sau lưng, nhưng mọi thứ im lặng đến vô vọng, nó bước đi trong làn nước mắt, cố gắng chạy thật nhanh để thoát khỏi cái nơi này. Nhưng nó đâu biết anh đã ngã xuống sau lưng nó, anh hiểu và nghe được nó nói gì nhưng anh không thể trả lời nó, anh không đủ sức. Anh tự hỏi bản thân mình rằng đã tin tưởng nó chưa, đúng là chưa, biết bao lần nó bị hiểu lầm anh cũng không chịu tin tưởng nó một lần. Là tại anh, tất cả là tại anh, lỗi là tại anh, rồi anh thiếp dần trong cơn đau.
-          Lệ Băng _ Vương gọi khi thấy nó chạy ra từ trong đó
Nó chạy ngang qua anh như không thấy, trời thì đang mưa to, nó cứ thế mà chạy ra ngoài không màn đến chuyện mình sẽ ướt như chuột lột. Vừa chạy nó vừa khóc, nó khóc nức nở như con nít bị lạc mẹ, ngày hôm nay toàn xảy ra chuyện gì đâu không thôi à. Hết ở trường rồi tới ở nhạc viện, sao ngày thì yên bình quá còn ngày thì lại sóng gió nổi lên ầm ầm vầy nè.
-          Ân _ Vương nhìn lên trên nơi hành lang sáng đèn
-          Chết tiệt _ anh chạy thục mạng lên trên đó
-          Mày đừng có xảy ra chuyện gì….
-          Cố lên…tao sắp tới rồi đây….
Nó ngồi trên vỉa hè dưới ánh đèn khóc nức nở, nước mắt hoà trong làn mưa khiến những giọt nước mắt nóng hổi nhanh chóng lạnh tanh. Hắn đang chạy trong làn mưa từ quán bar về nhà chạy lại gần chỗ nó đang ngồi thì dừng lại.
-          Lệ Băng _ hắn không dám gọi lớn vì sợ nhầm người
-          … _ nó ngước lên nhìn hắn
-          Cô…sao vậy _ hắn tiến lại gần nó rồi ngồi xuống _ đang mưa mà
-          …hức hức… _ nó ôm chầm lấy hắn mà khóc nức nở
-          Băng à…cô… _ hắn thấy nóng ran khi nó ôm hắn như vậy
Cũng không hỏi chuyện gì xảy ra, hắn chỉ ngồi im để nó ôm và khóc, không biết chuyện gì xảy ra nhưng có lẽ chuyện đó rất khủng khiếp. Ngồi dưới mưa khá lâu, hắn sợ nó sẽ bị cảm nên gợi ý đứng dậy trước.
-   Về thôi…tôi đưa cô về
-   Đừng về nhà tôi _ nó nấc nhẹ run vì lạnh
-   Sao…vậy đến nhà tôi cũng được _ hắn nói

***
-          Cứu….cứu bạn tôi đi _ Vương người ướt nhẹp cõng Ân chạy vào bệnh viện
-          Chuyện gì đã xảy ra _ một bác sĩ hỏi
-          Làm ơn cứu bạn tôi đi _ Vương bật khóc lo sợ
Anh nhớ về cuộc nói chuyện lần trước với mẹ nó, mọi chuyện quay ngược lại nơi bắt đầu, hai chân anh đứng không vững nữa rồi.
-          Ta đã phải dùng biện pháp mạnh để cắt cơn đau cho nó….vì vậy việc nó chịu thêm một cú sốc hay cơn đau nào ngoài vòng tay bác sĩ….điều đó sẽ không thể cứu vãn được
-          Ý bác là sao…chẳng lẽ bác đã chích….
-          Phải…ta đã chích moocphin cho thằng bé đương nhiên là dưới sự đồng ý của gia đình, thằng bé có nghị lực sống hơn ta nghĩ…với các trường hợp khác có lẽ đã không thể đi lại bình thường nhưng thằng bé lại có thể
-          Thời gian….còn bao lâu nữa
-          Một khi chích moocphin thì thời gian sống không hơn 1 tuần đâu…ta rất tiếc
-          Không thể nào….làm cách nào đó đi mà
-          Thằng bé còn minh mẫn thì ta nên lấy đó làm điều may mắn Vương à….bác biết cháu với nó thân nhau như thế nào, nhưng mọi chuyện đã được sắp xếp sẵn rồi
Đèn phòng cấp cứu một lần nữa lại được bật sáng, nỗi lo sợ và tội lỗi bao vây lấy anh. Đáng lẽ anh không nên cho thằng quỷ đó ra ngoài, đáng lẽ anh phải báo với bác sĩ chứ không phải tiếp tay giúp Ân ra ngoài. Tất cả là tại anh, tại anh đã không nghe lời mẹ nó, mới dẫn đến tình trạng như bây giờ.
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây ? – Chương 27


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui