- Không phải ta đã nói với con rồi sao…. _ mẹ nó quát lớn, cầm tờ kết quả bài kiểm tra đưa ra trước mặt nó _ con không được phép thua một ai khác, cái vị trí đứng nhất bảng là của con…con muốn ta phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa hả
- Con xin lỗi…bài kiểm tra tới con sẽ cố gắng hơn _ nó nhìn xuống đất nói
- Đừng để mẹ thất vọng với lời hứa đó _ mẹ nó vứt tờ kết quả xuống đất rồi bỏ đi
- Dạ… _ nó cúi xuống nhặt tờ kết quả lên rồi vào phòng học bài
* Nó : Chu Lệ Băng ( nghe cái tên là đã thấy buồn rồi ), một thần đồng violin, 17 tuổi là học sinh lớp 2-1 của học viện BUOSTAN. Sở hữu một khuôn mặt dễ thương như búp bê nhưng là có một chiều cao luôn lên án phản đối ” ba mát bẻ đôi ” -_-. Mẹ là giám đốc một bệnh viện lớn và có tiếng tăm, còn ba là hiệu trưởng của nhạc viện WOSRT, ông là một nghệ sĩ violin nổi tiếng và nay ông truyền lại toàn bộ khả năng của mình cho con gái. Nhưng việc nó làm gì, lớn lên như thế nào nó không được quyền lựa chọn, phải làm một nghệ sĩ violin nổi tiếng đồng thời phải là một bác sĩ giỏi như mẹ nó. Có ba mẹ giỏi, gia đình giàu có đâu phải là ước mơ của nó, cái gia đình nó nghĩ là hạnh phúc nhất đã tan vỡ lúc nó lên 5 tuổi. Lần đầu tiên nó tham gia đại nhạc hội âm nhạc thế giới, nó đạt giải nhất _ là thí sinh nhỏ tuổi nhất từ trước tới nay _ nhưng cái giá nó phải trả là sự tan vỡ của ba mẹ nó. Như một ” cỗ máy học ” nó cắm đầu cắm cổ vào học để quên đi cái quá khứ đắng cay đó.
Nó thả mình xuống chiếc giường, cầm điện thoại bật bài hát quen thuộc, bài hát của một người có vị trí khá quan trọng trong lồng ngực trái của nó. Anh đã sáng tác bài đó để hát ình nó nghe, nhưng lần đầu tiên nó nghe bài hát đó lại là lần cuối nó gặp anh, anh đã bỏ lại nó một mình để theo đuổi sự nghiệp chơi cello của mình. Nó vẫn còn nhớ như in cái cảnh tượng đêm đó, mọi thứ như một cuốn băng quay chậm vậy.
♪♫♪♫♪♫_ tiếng cello
Dù đi đến cuối đường
Anh vẫn ngoái nhìn ra phía sau
Anh có cả giác em đang chờ
Chờ anh trở về
Cảm ơn em đã đến bên anh
Anh cần em
Người con gái của riêng anh
Hãy là của riêng anh thôi
♪♫♪♫♪♫_ tiếng cello
- Anh đã sáng tác nó cho em sao _ nó nhìn anh cười
- Hay chứ _ anh nhìn nó thích thú
- Hay quá…nhưng anh không được cho ai nghe đâu nha, giờ nó là của em rồi
- Chắc chắn rồi _ anh cười
- Anh….có chuyện ….muốn nói
- Chuyện gì anh…. _ nó thích thú với chiếc điện thoại có bản nhạc của anh cho nó
- Anh…anh…thật ra anh…
- Sao vậy anh.. _ nó lo lắng nhìn anh
- Anh sắp đi Mỹ rồi _ anh nói nhanh
- Nhớ mua quà cho em nha _ nó vẫn thản nhiên cười như không có gì
- Em có đang nghe anh nói không vậy _ anh hơi khó chịu khi thấy nó cười
- Có mà…anh phải mua quà cho em đó, không quà quà em nghỉ chơi với anh á _ nó nhìn anh
- Nếu anh không về nữa thì sao…chương trình đào tạo tài năng nhỏ tuổi đã gửi thư mời anh sang đó học, nếu anh không có cơ hội để về thì sao…em không thấy buồn sao _ anh hét lên khi thấy nó cứ cười
- …. _ nó ngừng cười để nuốt những lời anh vừa nói _ không về nữa ?
- Anh đang rất nghiêm túc nói chuyện với em đấy, có khi anh sẽ không về nữa…em sẽ đợi anh chứ…. _ anh cầm tay nó
- Lệ Băng…về thôi con _ mẹ nó gọi nó
- Mẹ gọi rồi…em về đây _ nó vội đứng dậy để né tránh câu hỏi của anh
Mọi thứ cứ mờ nhạt dần khiến nó chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào không hay, những giọt nước mắt vô tình chảy xuống và hạ cánh nhẹ nhàng trên chiếc nệm giường nó.
+++
6:00 am
Nó bước ra khỏi giường rồi vệ sinh cá nhận sạch sẽ. Thay đồng phục của học viện BUOSTAN ( một chiếc váy màu đỏ dài chưa tới đầu gối, áo sơ mi trắng tay ngắn, cổ thắt càvạt phía đuôi có biểu tượng của học viện BNvà đôi giày cao gót vào đỏ ) với tay lấy cái balo đeo lên vai rồi nó xuống nhà bếp. Tất cả yên ắng, mẹ nó vẫn chưa ngủ dậy, chỉ thấy tờ 100 ngàn đặt trên bàn ăn. Mệt mỏi nó tiển tới lấy tờ 100 ngàn nhét vào túi váy rồi đi học.
- Băng… _ lớp trường lớp nó tới gần bàn nó _ có người tìm kìa
- Ờ… _ nó nhìn ra ngoài cửa _ cảm ơn bạn
Nó đứng dậy tiến ra ngoài cửa lớp để xem người tìm nó là ai….là Thiên Vương**. Một người nó luôn xem là tấm gương để học hỏi, từ việc học ở trường tới việc chơi nhạc ở nhạc viện.
- Anh tìm em ? _ nó nhìn anh nói
- Theo anh _ anh không nhìn nó mà đút tay vào túi đi thẳng
- Mình đi đâu đây _ nó nói
** Trần Thiên Vương 18 tuổi, học sinh lớp 3-1, anh là một tài năng piano nhỏ tuổi của giới âm nhạc. Anh cao 1m75, con nhà giàu còn đẹp trai là mục tiêu cô nhiều cô gái. Ba làm hiệu trưởng học viện BUOSTAN, mẹ là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng thế giới. Là đứa con duy nhất nên anh rất được cưng chiều, xin là có với anh không gì liên quan đến tiền bạc vật chất là khó khăn cả.
Việc đi qua các hành lang dài, các phòng học xa lạ, nó chưa một lần đặt chân tới. Mặc dù đã là nữ xinh năm hai rồi nhưng nó chưa hề biết trường có tổng cộng bao nhiêu lớp học. Ngoài việc buổi sáng đến trường, chiều về đến nhạc viện tập nhạc, tối đến trung tâm học thêm rồi về nhà tự học đến 1 2 giờ sáng đi ngủ thì nó chẳng quan tâm đến chuyện gì khác.
- Anh muốn chỉ cho em một thứ _ anh đi đến cuối hành lang rẽ phải thì dừng lại
- Phòng nhạc cụ _ nó nhìn lên cái bảng phía trên cửa
Anh mở cửa rồi bước vào trước, nó theo anh bước vào sau. Nó vô cùng ngạc nhiên khi bước vào thấy căn phòng rất đầy đủ tiện nghi. Hầu như các nhạc cụ phương tây đều có ở đây, từ dương cầm, violin, kèn trumpet, đàn hạc…tất cả đều có. Nó tiến đến gần cây dương cầm màu trắng, nhẹ nhàng vuốt từng phím đàn, rồi mỉm cười.
- Cái này là của em _ anh đưa cho nó cây violin màu đen
Nó cười tươi đón lấy cây đàn của anh, nhìn nó một cách âu yếm. Nó đè nhẹ cách dây đàn để thử độ đàn hồ của dây và lên dây đàn để chỉnh lại độ trầm bổng. Nó đặt đàn lên vai trái rồi đưa vĩ lên kéo một bản nhạc du dương.
- Bộp Bộp Bộp _ tiếng vỗ tay
- Kĩ năng của em khá hơn rồi _ anh lấy lại cây violin trên vai nó xuống
- Cảm ơn lời khen của anh _ nó cười
- Nhưng…đây là… _ nó nhìn anh rồi nhìn quanh căn phòng
- À…ba anh mới mở thêm…._ anh ngồi xuống đặt chiếc violin vào hộp _ theo yêu cầu của anh
- À…em có thể tới đây tập được không _ nó ngồi xuống nhìn anh _ buổi trưa ý
- Được chứ _ anh ngước lên thì chạm mặt nó làm cả hai giật mình
Hai người nhìn nhau, nó đỏ hết cả mặt lên. Anh đưa mặt tiến sát lại gần nó, môi anh sắp chạm mội nó thì nó đứng bật dậy.
- À…tới giờ vào lớp rồi, em đi trước đây _ nói rồi nó đi thằng một mạch ra ngoài
- Hơ…_ anh cười hắt ra rồi cũng đứng dậy
Nó ngồi ở một bàn bên cạnh cửa sổ, mặc dù tâm hồn nó treo ngược ở cành cây ngoài cửa sổ nhưng không phải nó không biết mọi thứ đang diễn ra trong lớp này.
- Lệ Băng…_ ông thầy môn tiếng anh gọi nó
- …. _ nó mệt mỏi ngước lên nhìn thầy
- Tôi biết em giỏi nhưng em phải tôn trọng một giáo viên là tôi chứ, sao em có thể ngủ trong giờ của tôi như thế chứ _ ổng quát lớn
- Thầy muốn hỏi gì ? _ nó nói
- Cụm danh động từ là gì ? _ thầy hỏi
- Là một nhóm từ bắt đầu bằng một danh động từ nhóm từ này được gọi là cụm danh động từ vì nó được dùng như một danh từ có chức năng như chủ ngữ hoặc tân ngữ
- Như vậy được chưa thầy _ nó nói tiếp
- Sao em dám nói chuyện với giáo viên như vậy chứ _ thầy giơ tay lên đòi đánh nó
- Theo điều số 6 trong khoản 234 nội quy của giáo viên thì không được phép đánh học sinh, em nghĩ thầy cũng thuộc điều này chứ _ nó nhìn thầy
Thầy tức đến xì tóc khói liền hạ tay xuống rồi bước lên bục giảng giảng tiếp phần bài đang nói nửa chừng. Cả lớp nó đã quen với cái cảnh nó đối đáp với giáo viên như vậy rồi nên chẳng thấy đó làm lạ. Không phải đơn giản mà học cùng lớp với nó đâu. Nó ngồi xuống, chuẩn bị ngủ tiếp thì hết tiết nên nó đành gác lại việc ngủ qua một bên để vào tiết học mới.
- Cả lớp chào _ lớp trưởng hô lớn
- Chào các em, hôm nay lớp ta có thêm một học sinh mới, em vào đây đi _ cô nhìn ra cửa
- Các em chào bạn mới đi nào _ cô vỗ tay và cả lớp vỗ theo
- … _ học sinh mới cúi chào cả lớp _ tôi tên Trịnh Khôi Vĩ***, là du học sinh mỹ, lần đầu tiên về Việt Nam mong mọi người giúp đỡ
*** Trịnh Khôi Vĩ ( hắn ) 17 tuổi, là một tay guitar lịch lãm đào hoa. Cao 1m78, sở hữu khuôn mặt đẹp trai như tranh vẽ, vóc dáng khiến người nhìn vào vô cùng vô cùng ” kích thích :v “. Ba là chủ tịch tập đoàn Trịnh Vượng top 10 các tập đoàn lớn mạnh nahát thế giới. Mẹ hắn đã qua đời lúc hắn lên 10, nó theo ba qua Mỹ sinh sống cho tới bây giờ mới quay về nước. Nó gặp và yêu mến một người con gái tên Nguyễn Kỳ Duyên trong một cuộc triễn lãm bên đó. Từ đó trở đi hắn luôn muốn tìm người con gái đó. Khi tìm được, mối quan hệ của hai người cũng tốt hơn thì hắn quyết định quay về để theo đuổi tình yêu của mình. Hắn chơi guitar rất giỏi nhưng lại chán ghét các cuộc thi, việc tranh giành đối với hắn rất xa xỉ. Cũng vì tranh giành mà mẹ hắn đã chết trong một vụ tai nạn, người gây ra tại nạn là người tình nhỏ bé của ba hắn khiến hắn vô cùng căm ghét. Thừa hưởng cái khả năng lung tung linh tinh của ba hắn, hắn là một thằng con trai tồi, gái gú, rượu chè thuốc lá với hắn chỉ là thú vui qua đường. Không có gì tồn tại mãi mãi cả…
Các học sinh khác bàn tán về tên học sinh mới này, nào là “ đẹp trai quá “ “ cậu ta là du học sinh sao “ nào là “ cậu ta chắc là đại gia rồi “ đủ mọi thứ đều có thể đưa ra làm chủ đề.
- Giờ thì em có thể tìm ình một chỗ ngồi rồi đấy _ cô nhìn hắn
- Các em mở sách trang 235, nhanh lên đừng có nói chuyện nữa _ cô quay lên viết mục bài
- Tôi có thể ngồi đây không _ hắn gõ bàn nó
Nó ngước lên nhìn kẻ làm ồn đó, nhưng không nói gì. Hắn nhún vai như cảm ơn nó đã đồng ý cho hắn ngồi đó rồi ngồi xuống nhìn nó cười. Nó bơ hắn, chẳng thèm quan tâm hắn ta là ai nên đã nằm xuống ngủ tiếp. Hắn khá ngạc nhiên, vì chưa có đứa con gái nào dám bơ hắn như nó, thường thì khi hắn cười trìu mến như vậy bọn con gái sẽ hét ầm lên nhưng nó thì khác. Hắn nghĩ không biết nó có phải con gái không nữa…lắc đầu cho qua hắn chăm chú nhìn lên bảng để theo dõi bài giảng của cô giáo.
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây ? – Chương 2
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...