Cuộc họp được tổ chức ở tầng mười bốn, còn mời thêm các hộ gia đình ở tầng hai, tầng ba và tầng bốn tham dự.
Trước khi họp, chú Tần đã nhờ người mượn chổi và nhờ con dâu quét bụi cầu thang tầng mười bốn cho sạch sẽ, sửa sang mọi thứ gọn gàng ngăn nắp.
Thật ra, hầu hết mọi người đều không bận tâm đến việc tổ chức họp, cũng không cảm thấy mọi người tụ họp lại một chỗ thì sẽ nghĩ ra cách nhưng nhiều người thì nhiều sức, nói không chừng có thể thừa nước đục thả câu chiếm được thứ gì đó tốt thì sao?
Cho nên lúc cuộc họp diễn ra, mỗi gia đình đều cử một người đại diện tới.
Chú Tần đứng ở chỗ cao nhất, tự giới thiệu trước: "Chào mọi người, tôi cũng không giải thích nhiều về tình trạng hiện tại nữa, tôi là Tần Duệ Đức, là người lãnh đạo của khu phố này, bây giờ mọi người đều đang rất khó khăn, tôi nghĩ chúng ta nên đoàn kết lại với nhau!"
Có người hỏi: "Đoàn kết như thế nào?"
Tần Duệ Đức nói: "Đầu tiên, chúng ta nên thành lập một tổ chức, tôi đề nghị lấy tên nó là Ủy ban tự cứu.
"
Không ai nói gì.
Tần Duệ Đức thấy vậy, khá hài lòng, khuôn mặt mập mạp đầy hăng hái: “Nếu không có ai phản đối thì trước tiên chúng ta hãy thành lập một Ủy ban tự cứu.
Mục đích chính của Ủy ban tự cứu là đoàn kết tự cứu lấy mình.
”
Một bác gái đầu tóc bạc trắng không kiên nhẫn nói: "Nói nhiều như vậy nhưng có cách cụ thể gì không?"
Tần Duệ Đức nói: "Đương nhiên là có biện pháp, hiện tại quan trọng nhất chính là đồ ăn, tôi đề nghị chúng ta nên chia làm hai bước.
"'
"Đầu tiên, chúng ta nên tập trung quản lý thức ăn, ưu tiên cho người già và trẻ em.
"
Lời này vừa ra, trên mặt mọi người đều tràn đầy hưng phấn, có người khó tin nhìn nhau, có người mừng thầm, cũng có người thầm chửi con mẹ nó.
Một thanh niên hơn hai mươi tuổi không hài lòng nói: "Nếu trong nhà không có người già và trẻ em thì sao, không lẽ phát đồ ăn miễn phí?"
Tần Duệ Đức lắc đầu: "Tại sao lại là tặng miễn phí? Cậu bạn này, những lúc khó khăn không phải nên bảo vệ người già và trẻ nhỏ trước sao?"
Thanh niên kia nói thẳng: "Tôi mặc kệ, không thể được!"
Anh ta mới nói xong, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi gân mặt gân cổ lên nói: "Sao anh bạn trẻ này lại như vậy, trong tình huống này không phải nên giúp đỡ người già ư?"
"Đồ máu lạnh!"
Thanh niên kia cười khẩy.
Những người còn lại cũng bắt đầu thảo luận, đặc biệt là những hộ gia đình ở tầng hai, tầng ba và tầng bốn, bởi vì sống gần nhau nên bọn họ đã giao hết thức ăn ra, bây giờ còn bảo bọn họ nộp thức ăn lên, đang giỡn với bọn họ phải không?
Hộ gia đình ở tầng hai nhẹ nhàng nói: "Nghe cũng không đáng tim lắm, hay là chúng ta nhanh chóng rút lui đi, bọn họ chỉ muốn cướp đồ ăn của chúng tôi.
"
Thấy bầu không khí nơi họp mặt ngày càng căng thẳng, Tần Duệ Đức vội vàng giơ tay lên bảo mọi người im lặng.
Nhưng có có ai thèm để ý đến ông ta.
Không còn cách nào khác, Tần Duệ Đức cầm chai nước khoáng rỗng trong tay đập mạnh vào lan can cầu thang, đợi đến khi mọi người yên tĩnh hẳn, ông ta gấp gáp nói: "Mọi người cứ nghe tôi nói hết cái đã, hồi nãy tôi chỉ mới nói bước đầu tiên thôi, còn bước thứ hai nữa.
"
Tần Duệ Đức: "Bước thứ hai, cũng là nguyên nhân tại sao chúng ta phải quản lý đồ ăn một cách tập trung, chúng ta phải tích cực yêu cầu sự giúp đỡ từ những cư dân khác, để họ đóng góp tình cảm của mình.
"
Mọi người nghe vậy lập tức tỉnh táo.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...