***
Trên người không còn đau nữa?
Mỗi ngày sau khi nàng rời giường trên người đều sẽ cảm thấy đau tùy mức độ, lúc đầu thì thấy vô cùng khó chịu nhưng sau cũng quen dần, không để ý đến nữa. Nhưng hôm nay lại không thấy có cảm giác gì cả. Nàng theo bản năng sờ sờ eo mình, hơi dùng sức một chút lại không thấy bất cứ đau đớn nào truyền đến, nàng lại dùng sức mạnh hơn chút, nhưng vẫn không đau đớn chút nào.
Nàng kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn thấy những mệt mỏi trên khuôn mặt của người trong gương đều đã biến mắt, không còn tiều tụy nữa, mà còn hơi tươi tắn.
Đây có thật là mặt nàng không vậy?
Nàng hoài nghi sờ sờ mặt mình.
Đúng.
Đây là mặt của nàng.
"Nương nương, thân thể người khỏe rồi sao?" Lâm ma ma lên tiếng hỏi.
Hương Thảo vui sướng: "Sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều rồi, có phải là thuốc đã có tác dụng rồi không?"
"Nha đầu ngốc này, nương nương không uống thuốc nửa tháng nay rồi." Lâm ma ma nói.
Hương Thảo khó hiểu: "Vậy sao đột nhiên nương nương lại..."
Lâm ma ma cũng nghi ngờ.
Đỗ quý nhân cũng không biết, cuộc sống của nàng quá đơn điệu, trừ đi thỉnh an và tham gia một số yến hội quan trọng ra thì nàng rất ít khi ra khỏi cửa.
Sau khi bị sảy thai, Bệ hạ và Hoàng hậu thương cơ thể nàng yếu ớt nên cũng bảo nàng cố gắng tĩnh dưỡng ở Thanh Trúc Uyển, cũng chỉ có ngày hôm qua đến chỗ Hoàng hậu nương nương một chuyến rồi sau đó mang.... Nang như đột nhiên nhớ ra gì đó, cúi đầu nhìn túi thơm bên hông.
Trong phút chốc nhớ đến lời Vân Mộ nói, túi thơm này là do y và mẫu thân của y xin từ miếu thờ, mang theo nó thân thể sẽ trở nên khỏe mạnh.
Lâm ma ma cũng nhận ra, hỏi: "Là do túi thơm sao?"
"Túi thơm sao có thể tốt hơn thuốc tốt được?" Hương Thảo hỏi.
"Ngươi thì biết cái gì." Lâm ma ma lớn tuổi, đã trải qua rất nhiều chuyện, trong lòng rất tin tưởng đến chuyện tâm linh, nói: "Bát tự của Vân tiểu công tử cứng, vào cũng là để tiêu trừ tà khí, túi thơm của y chắc chắn cũng không phải thứ tầm thường, vậy nên nương nương mới có thể khỏe lên chỉ sau một đêm, tinh thần sáng láng.
Hương Thảo suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Lâm ma ma nói tiếp: "Nương nương, Vân tiểu công tử này không hổ là người do Khâm Thiên Giám chọn, mới đến một ngày đã......."
"Lâm ma ma, chuyện này chỉ chúng ta biết là được rồi, đừng để lộ ra bên ngoài." Đỗ quý nhân từ trước đến này làm việc luôn khiêm tốn, tuy nói Vân tiểu công tử đến là để xung hỉ, nhưng nàng không muốn Lâm ma ma và Hương Thảo đi nói khắp nơi.
Lâm ma ma và Hương Thảo đáp lại.
Đỗ quý nhân bình tĩnh lại, hỏi: "Vân tiểu công tử đâu?"
"Vẫn còn đang ngủ ạ." Hương Thảo trả lời.
Đỗ quý nhân hỏi: "Đêm qua có ngủ ngon giấc không?"
"Dạ, không khóc, không quấy cũng không đi tiểu đêm, đúng là rất dễ nuôi." Lâm ma ma từng sinh đẻ cũng từng chăm sóc những đứa trẻ trong nhà, chúng nó quấy khóc đúng là mệt muốn chết, bà sợ Vân tiểu công tử cũng như thế, nên đêm đến vô cùng chú ý, những kết quả Vân tiểu công tử lại ngủ cả một đêm rất ngoan, đến giờ vẫn còn đang ngủ, chẳng cần lo lắng gì cả.
Đỗ quý nhân cũng hơi bất ngờ, nói: 'Được, trẻ nhỏ ăn tốt ngủ tốt phát triển cũng tốt, đừng có quấy rầy y làm gì."
"Dạ."
"Đến giúp ta rửa mặt chải đầu đi." Đỗ quý nhân ngồi trước gương trang điểm, nhìn khuôn mặt hơi tươi tỉnh của mình, trong lòng vô cùng vui mừng, không nhịn được mà vuốt ve túi thơm bên hông, nghĩ ông trời đúng là đối xử không tệ với nàng, trong khoảng thời gian khó khăn nhất đưa đến một đứa trẻ đáng yêu như Vân Mộ.
Vừa rửa mặt chải đầu xong, nàng đã vội vàng đến căn phòng phía đông cùng Lâm ma ma và Hương Thảo, sợ làm quấy rầy Vân Mộ nên chỉ nhìn qua khe ở của cửa sổ.
"Có nhìn thấy không?" Đỗ quý nhân nhỏ giọng hỏi.
"Chỉ nhìn thấy chăn thôi, không thấy mặt." Hương Thảo nói.
"Ấy, ấy góc chăn hơi động kìa." Lâm ma ma nói.
"Lâm ma ma ngươi nhỏ tiếng chút, đừng làm y tỉnh mất." Đỗ quý nhân nhíu mày thấp giọng nói.
Lâm ma ma lập tức che miệng mình lại.
"Con tỉnh rồi á." Vân Mộ nói.
Đỗ quý nhân quay đầu liếc Lâm ma ma một cái, như thể muốn nói: "Đã bảo ngươi nhỏ giọng thôi."
Lâm ma ma cúi đầu không dám nói lời nào.
Đỗ quý nhân đi vào phòng, dịu dàng hỏi: "Mộ Mộ, có phải bọn ta đã đánh thức con rồi không?"
"Không phải đâu." Trước lúc ba người Đỗ quý nhân ghé qua cửa sổ nhìn Vân Mộ đã tỉnh rồi, không biết là ba người định làm gì nên y nằm xuống nghe, không ngờ là ba người họ lại đến để xem y thôi, y cảm nhận được loại ấm áp khi được quan tâm.
"Vậy giờ rời giường không?" Đỗ quý nhân hỏi.
"Vâng." Vân Mộ gật đầu.
"Để ta mặc y phục cho con."
Linh hồn của Vân Mộ không phải là một đứa trẻ hai, ba tuổi nhưng thân hình thì đúng là vậy, hiện tại chưa thế tự mặc y phục được nên để Đỗ quý nhân mặc cho mình.
Đỗ quý nhân rõ ràng cũng không quen lắm, mặc nhầm rất nhiều lần.
Lâm ma ma và Hương Thảo ở bên cạnh nhắc nàng.
Cuối cùng cũng mặc xong.
Đỗ quý nhân thành thật nói: "Đây là lần đầu tiên ta mặc quần áo cho trẻ con hai tuổi, lần sau sẽ quen hơn."
"Dạ, vậy ngày mai nương nương lại mặc cho con nha." Vân Mộ gật đầu.
Trong lòng Đỗ quý nhân vì nhận được yêu cầu này mà vô cùng vui vẻ, khóe miệng cười nhẹ.
Lâm ma ma hỏi: "Nương nương, đi ăn sáng được chưa ạ?"
"Được." Đỗ quý nhân gật đầu.
Trong bữa ăn, Vân Mục thấy khí đen xung quanh Đỗ mỹ nhân đã tan đi hơn nửa, cả người trông không còn ủ rũ như hôm qua nữa, xem ra túi thơm có tác dụng rồi.
Y không nói gì cả, nhưng sau khi ăn sáng xong, Đỗ quý nhân mở miệng nói: "Mộ Mộ, túi thơm hôm qua của con rất có tác dụng, tối qua ta ngủ rất ngon, sáng nay dậy lưng cũng không thấy đau nữa."
"Con xin được từ trong miếu đó, người phải luôn mang theo bên người nha." Giọng nói của Vân Mộ đầy hơi sữa.
"Được, ta sẽ luôn mang theo bên người." Cho dù chiếc túi thơm này không thần kỳ như vậy Đỗ quý nhân cũng sẽ vì tấm lòng ấm áp của Vân Mộ mà luôn mang theo bên người."
"Ừm." Vân Mộ gật đầu thật mạnh.
Dáng vẻ nhỏ nhắn trông rất đáng yêu, Đỗ quý nhân không khỏi quan tâm: "Con ăn no chưa? Có muốn uống thêm sữa dê không?"
"Con no rồi." Tay béo của Vân Mộ vỗ vỗ bụng.
"Vậy chúng ta đến chỗ Hoàng hậu nương nương đi." Đỗ quý nhân đứng dậy.
"Đến chỗ của Hoàng hậu nương nương làm gì vậy ạ?" Vân Mộ khó hiểu.
"Hôm qua con vừa mới tiến cung, đi xe còn mệt nhọc nên Hoàng hậu nương nương dời yến tiệc đến giờ ngọ* ngày hôm nay." Địa vị của Đỗ quý nhân không cao, cũng không có tư cách quản lý việc của hậu cung, chỉ cần đến những ngày cụ thể đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
*Giờ ngọ: là khoảng từ 11h đến 13h trưa.
Vốn hôm nay không cần đến Trang Ninh Cung, nhưng vì Vân Mộ nên nàng vẫn đi.
Ừm... Vân Mộ biết mình đến là để "xung hỉ", không cần biết có xung hỉ nổi không, nhưng dù gì hiện tại y cũng là khách trong cung nên được tiếp đãi đoàng hoàng, y gật gật đầu, bỗng nghĩ đến cái gì hỏi: "Phải đợi đến đúng giờ ngọ mới được ăn sao ạ?"
"Đúng vậy." Đỗ quý nhân nói thật.
"Vậy cho con, cầm một bình sữa hồ lô đi." Vân Mộ nói.
Đỗ quý nhân khó hiểu.
Vân Mộ xoay người chạy bịch bịch về phòng của mình, ôm một cái bình hồ lô khoảng bảy tấc* đến, rút nút gỗ bịt miệng ra, nhón chân đặt lên bàn nói: "Đổ đầy đi ạ."
*Bảy tấc: bằng khoảng 70cm, không biết có nhầm lẫn gì không nhưng zậy là siêu to khổng lồ luôn á, bằng gần nửa cái người tui rồi.
"Để sữa dê vào đây à?" Từ trước đến giờ Đỗ quý nhân chưa từng thấy ai uống sữa kiểu này.
Vân Mộ là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong phủ Khúc Dương Bá, cả nhà từ lớn đến bé đều biết khẩu vị của y, lúc nào cũng có chuẩn bị những món mà y thích ăn, uống, mặc, dùng, chỉ là y mới tiến cung, không biết là có thể ăn uống tùy tiện ở Trang Ninh Cung không, không biết những thứ đó trẻ nhỏ ăn có được không, càng không biết có hợp khẩu vị của bản thân không, nên y chỉ có thể tự mang đò ăn theo để không làm cơ thể bé con của mình bị đói: "Đúng vậy ạ."
Đỗ quý nhân bảo Lâm ma ma đổ sữa vào bình hồ lô sau đó đậy nút gỗ lại.
Vân Mộ lại nhón chân, ôm bình hồ lô đầy ắp sữa ôm vào lòng, buộc một đoạn dây thừng, vác lên trên người như vác một cái bao hình hồ lô, nói: "Nương nương, chúng ta đi thôi nào."
Đỗ quý nhân nhìn đến trợn tròn mắt.
Lâm ma ma và Hương Thảo cũng sững sờ, chưa từng gặp được đứa nhỏ nào lại tự lập đến vậy.
Nhận ra chưa ai đi theo, Vân Mộ quay đầu lại: "Đi nào."
"Ờ, đi, đi thôi." Đỗ quý nhân hoàn hồn đi theo.
Lâm ma ma ở lại trông coi tiểu viện.
Hương Thảo đi theo Đỗ quý nhân, hai người vừa đi vừa nhìn Vân Mộ đang vác bình sữa hồ lô, càng nhìn càng thấy đáng yêu, không nhịn được che miệng cười.
Vân Mộ quay đầu hỏi: "Nương nương làm sao vậy?"
Đỗ quý nhân nhanh chóng thu hồi nụ cười: "Không có gì đâu."
Vân Mộ gật đầu, đi tiếp.
Đỗ quý nhân nhỏ giọng nói với Hương Thảo: "Không được cười nữa."
Hương Thảo nghe lời nhịn cười.
Rồi Đỗ quý nhân lại bị Vân Mộ chọc cho cảm thấy đáng yêu.
Cuối cùng Hương Thảo không nhịn được bế Vân Mộ lên, ba người cùng nhau đi vào Trang Ninh Cung, Hoàng hậu nương nương vừa dùng đồ ăn sáng xong, đang súc miệng.
Đỗ quý nhân và Vân Mộ cùng đi vào thỉnh an.
"Đứng lên đi." Hoàng hậu nương nương cầm khăn tay, lau nhẹ khóe miệng, bắt đầu hỏi về tình hình của Vân Mộ ngày hôm qua.
Đỗ quý nhân cúi đầu trả lời.
Trong lúc đó các phi tần khác cũng lần lượt đến, một đám người đi đến trêu đùa Vân Mộ.
Đỗ quý nhân vốn định như bình thường ngồi vào một góc nhưng vì lo lắng cho Vân Mộ nên lại yên lặng ngồi bên cạnh Vân Mộ, một lát sau, Hoàng hậu nương nương đề nghị mọi người cùng nhau đi dạo trong hoa viên.
Ánh mặt trời tươi sáng, mùi hoa thơm ngát, tiếng chim hót véo von, tâm trạng của mọi người đều rất vui vẻ.
Hoàng hậu cũng không định hạn chế Vân Mộ nên để Đỗ quý nhân đưa Vân Mộ đi khắp nơi chơi.
Đỗ quý nhân liền đưa Vân Mộ đi ngắm hoa, đúng lúc nhìn thấy một con ong mật đang hút mật thì dịu dàng nói cho Vân Mộ, thỉnh thoảng còn xuất khẩu thành thơ.
Vân Mộ kinh ngạc: "Nương nương, có, có kiến thực."
Đỗ quý nhân cười nói: "Ta chỉ biết vài chữ mà thôi, ta còn có thể kể chuyện cho Mộ Mộ nghe đó."
"Được ạ."
Đỗ quý nhân cười.
Vân Mộ chỉ về phía trước: "Chỗ đó có con to lắm."
"Đừng đến gần quá, chúng ta chỉ nhìn nó thôi nha, nhìn nó ăn hoa." Đỗ quý nhân nói.
Lần đầu tiên Vân Mộ nhìn ong mật hút mật ở khoảng cách gần như vậy, chỉ thấy con ong đang không ngừng cắn nhụy hoa, trông rất thú vị. Đúng lúc này lại nghe được tiếng nói chuyện cách đó không xa.
"Mấy người đã thấy Đỗ quý nhân chưa?"
"Thấy rồi."
"Mới một ngày không gặp, sao nàng ta..."
"Trở nên xinh đẹp?"
"Nàng ta mà cũng xứng gọi là đẹp à? So với Diệp chiêu nghi thì còn kém xa."
"Nhưng vốn dĩ nàng ta cũng dựa vào khuôn mặt đó mà tiến cung mà, sau này sống không thoải mái lắm lại còn bị sảy thai nên trông mới xấu đi."
"Bây giờ vẫn trông thật xấu xí."
"Y phục trên người nàng ta chắc cũng mặc được vài năm rồi đó."
"Gia cảnh bần hàn là vậy đấy, quần áo tử tế cũng không có mà mặc."
"Đúng vậy, cho dù là một quý nhân cũng vẫn cái bộ dạng nghèo khổ ấy."
"Không lên nổi bàn tiệc*"
*Không lên nổi bàn tiệc (上不了台面): không hiểu phép tắc xã giao, không nên xuất hiện trước đám đông.
"Đâu giống như gia thế của chúng ta, sinh ra để đứng trên bọn họ."
"..."
Câu này nối câu kia không ngừng, cứ như thể người có quyền có thế làm cái gì cũng đúng, người nghèo khó lại là đáng bị vậy, là có tội, tùy tiện sỉ nhục và áp bức người khác.
Tươi cười trên mặt Đỗ quý nhân nhạt đi, cúi đầu theo thói quen, lựa chọn nhẫn nhịn.
Vân Mộ đột nhiên đưa cái tay béo của mình ra, y không nắm nổi bàn tay lớn của Đỗ quý nhân nên nắm lấy một đầu ngón tay của nàng.
Cảm thấy một bàn tay ấm áp mềm mại đang nắm chặt lấy tay mình, Đỗ quý nhân ngạc nhiên mà ngước nhìn Vân Mộ.
Vân Mộ nói: "Mẫu thân bảo nói xấu sau lưng người khác là người xấu. Con giúp người, cho bọn họ một bài học!"
*
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Mộ: Tự chuẩn bị đồ ăn lên "chiến trường"!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...