Đây là lần đầu tiên Khương Tri Ngôn mặc bộ váy phức tạp như này.
Một tầng lại một tầng, chỉ riêng mấy lớp ren phức tạp kia thôi cũng đã khiến người ta hoa mắt, thật làm khó cho Kiều Hạ khi khiêng nó đến đây được.
Nhưng khi đã trang điểm ăn mặc chỉnh thể xong, dù có là người trái tim thiếu nữ cơ hồ đã biến mất như Khương Tri Ngôn cũng muốn dựng thẳng ngón cái lên cho cô gái trong gương.
Váy công chúa mộng ảo, kỹ thuật trang điểm tạo hình cao siêu, làm cô trông giống như công chúa ở trong cung điện ấy, tựa hồ giây tiếp theo sẽ có một vị hoàng tử bước vào điện nắm tay cô cùng nhau nhảy trong cung điện, ủa nhầm, là khiêu vũ.
Chẳng qua……
Khương Tri Ngôn nhìn bộ váy công chúa trên người mình đây, chưa nói đến mức độ vừa người và chất vải của nó, chỉ luận riêng thủ công đã tinh xảo đến mức vừa nhìn là biết ngay nó phải có giá trị xa xỉ, trong lòng đã ẩn ẩn hiểu rõ.
Cô nhìn Kiều Hạ đã thay xong đồ kỵ sĩ soái khí đứng kế bên, “Là chủ ý của ai, Úc Quân Sách hả?”
Kiều Hạ lập tức cười ha hả, “Mình đã nói là chắc chắn không thể gạt được cậu mà, bọn họ còn đoán lúc nào cậu sẽ phát hiện đó.”
Khương Tri Ngôn vuốt vuốt làn váy, hơi hơi nhướng mày, cứ như thật sự là những cô công chúa cao quý kia mà lộ ra một nét cười kiêu ngạo, “Đúng vậy, rốt cuộc mình thông minh vậy mà.”
Mới đầu không phát hiện là do không nghĩ đến phương diện đó, nhưng quần áo đều đã mặc vào người còn chưa phát giác có gì không đúng thì cô chính là con ngốc.
Khó trách hồi nãy nhìn sang cổng lớn Mishni cơ hồ trống trơn không có một ai, khó trách sẽ có một căn phòng nhỏ chuyên môn làm tạo hình thế này, mấy cái này còn không phải là đang đặc biệt chờ cô sao?
“Ha ha ha ha.” Kiều Hạ lại không màng chút hình tượng nào mà cười to, “Làm ơn, giờ cậu chính là công chúa đó, rụt rè chút.”
Nghe vậy, Khương Tri Ngôn chợt nổi tính trẻ con, tùy tay cầm lên đạo cụ ở một bên, nó là một chiếc quạt lông vũ, nửa che khuất mặt mình đi, chỉ lộ ra bộ phận từ mũi trở lên, bóp giọng cho the thé mà nói: “Ghét ghê! Coi chừng gia lấy tiểu quyền quyền đánh ngươi đó.”
Kiều Hạ: “……”
“Nữ vương đại nhân! Thần sai rồi!”
“Phụt.”
Lúc này Khương Tri Ngôn mới khôi phục lại giọng nói chuyện bình thường, lộ ra thần sắc tò mò, “Cậu bắt tay với bọn họ lúc nào vậy?”
Trước kia Kiều Hạ nhiều lắm là cung cấp cho phương pháp cùng một chút tin tức, nhưng lần này chính là trực tiếp tham dự vào vụ này, vậy Kiều Hạ chắc chắn là đã gặp Úc Nam Diễn.
“Hạ Hạ, xin lỗi vì vẫn luôn gạt cậu.”
Khi Kiều Hạ còn chưa trả lời vấn đề đầu tiên của Khương Tri Ngôn, Khương Tri Ngôn đã xin lỗi trước.
Mặc kệ sau vụ này có nguyên nhân kiểu gì, cô vẫn luôn gạt bạn tốt chuyện rất quan trọng chính là không đúng.
Rốt cuộc Úc Nam Diễn là ông chủ lớn của Kiều Hạ, Khương Tri Ngôn che che giấu giấu thì cứ như kiểu không tín nhiệm, sợ cô ấy chiếm hời ấy.
Nếu đổi thành ai khác bụng dạ hẹp hòi, phỏng chừng tuy không trở mặt tại chỗ thì trong lòng cũng sẽ thấy không thoải mái.
Trước kia Khương Tri Ngôn là vì điều khoản hợp đồng mà không có cách nào nói, về sau khi chưa xác định chính xác quan hệ với Úc Nam Diễn là không cần nói, chờ khi xác định quan hệ rồi thì cô lại tạm chưa tìm được cơ hội mở miệng.
Chứ đằng nào cũng không thể đang khi tám chuyện lại đột nhiên nói, “Hey, mình yêu đương rồi, cậu biết đối tượng là ai hôn? Không sai! Chính là Úc Nam Diễn kia!”
Kiều Hạ chắc sẽ còn cảm thấy cô có bệnh.
Chẳng qua Khương Tri Ngôn vốn cũng chuẩn bị thừa dịp gặp mặt lần này thẳng thắn với Kiều Hạ, trong di động cô đều đã chuẩn bị hết những ảnh chụp chung và video với Úc Nam Diễn rồi, chỉ sợ nếu Kiều Hạ không tin còn có thể lấy ra làm chứng cứ.
Không nghĩ đến, Kiều Hạ đã biết trước một bước.
“Haiya, không có gì.” Kiều Hạ xua xua tay, “Mình còn không hiểu cậu sao? Không nói chắc chắn là có lý do.”
“Cậu xem, hôm nay mình cũng giấu cậu một lần, hai ta huề nhau!”
Lời này của Kiều Hạ làm Khương Tri Ngôn lập tức cười ra tiếng, “Được, huề nhau! Đúng rồi, mình có cướp được 2 tấm vé của hội tướng thanh thứ 7 này, là show của Tiểu Điềm Điềm nhà cậu, đến lúc đó cùng đi xem nha.”
Đây vốn dĩ cũng là dịp mà Khương Tri Ngôn chọn để thẳng thắn nếu Kiều Hạ không có hẹn cô, “Có thời gian không?”
Kiều Hạ nháy mắt kích động: “Có chứ! Đương nhiên là có! Cần thiết phải có!”
Cô ấy vừa định chia sẻ vài chuyện thú vị của Tiểu Điềm Điềm gần đây với Khương Tri Ngôn, lại bỗng nhiên nhớ tới hôm nay đang làm chính sự.
“Khụ.” Kiều Hạ chỉnh sắc mặt cho nghiêm túc ra, sau đó móc ra một cái…… Bộ đàm?
“Công chúa điện hạ đã chuẩn bị xong, xin các phòng ban chuẩn bị sẵn sàng!”
Đương sự – công – Khương Tri Ngôn – chúa: ……
Chỉ cảm thấy thẹn lại lẫn vào một tia xấu hổ, đây hẳn là trình độ có thể dùng ngón chân ngoáy ra căn hộ ba phòng một sảnh, cái chủ ý này có tám phần có thể là Úc Quân Sách nghĩ ra!
Cốc cốc cốc!
Tiếp đó Kiều Hạ mở cửa ra, Úc Quân Sách cũng mặc một bộ đồ kỵ sĩ hai tay nâng một đôi “giày thủy tinh”, cười khom lưng đồng thời nâng giày đến trước mặt Khương Tri Ngôn, trông tựa như một vị kỵ sĩ chân chính ấy.
“Công chúa điện hạ thân ái, giày thủy tinh của ngài đã đưa đến rồi.”
Đôi giày Khương Tri Ngôn đang đeo vẫn là đôi thể thao cô mang lúc tới, tuy có chút lạc quẻ với cả bộ váy, nhưng vì làn váy đủ dài có thể trực tiếp che kín chân lại nên cô cũng chẳng hề bận tâm.
Nào thật sự ngờ tới, ở đây thật sự có một đôi “giày thủy tinh” chờ cô!
Cả đôi giày trong suốt rồi lại chiết xạ ra ánh hào quang như cầu vồng, thuyết minh rất tốt cái gọi là trắng sạch sẽ lại lấp lóa, quả thực giống với giày thủy tinh được miêu tả trong truyện cổ tích như đúc.
Vốn dĩ Khương Tri Ngôn còn nghĩ giày như thế chắc chắn là trông thì đẹp mà không xài được, đeo vào chân phỏng chừng sẽ rất khó chịu, nhưng mà khi tới tay rồi mới phát hiện đôi giày này không biết là dùng vật liệu gì làm ra, nó không hề cứng rắn như vẻ ngoài nó biểu hiện, thậm chí có khả năng còn mềm mại hơn giày bình thường một chút.
Đây phỏng chừng lại là năng lực đồng tiền không gì không làm được kia làm ra.
Từ đầu đến chân, cả một thân mới toanh, Khương Tri Ngôn chậm rãi đứng dậy dưới sự trợ giúp của Kiều Hạ, trong lòng thì lại đang nghĩ thầm rằng mình như này căn bản là không đi được vài bước nha, chẳng lẽ kinh hỉ ở ngay ngoài cửa?
Cổng lớn đang khép lại lần nữa mở ra, ở cổng lớn vốn dĩ đang vắng vẻ không một vật nào kia lúc này lại đang đậu một chiếc, xe ngựa bí đỏ?!
Tạo hình của chiếc xe chính là một quả bí đỏ siêu cấp bự, vật phẩm trang trí nó rất tinh xảo, mặt khác sàn xe bí đỏ nhiều thêm bốn cái bánh xe, cùng với cánh cửa to để Khương Tri Ngôn thuận tiện ra vào.
“Quân Sách, đây cũng là cậu nghĩ?”
Khương Tri Ngôn cười nhìn Úc Quân Sách, anh ta lại lắc lắc đầu, “Không phải em, là Triệu ca nghĩ ra.”
“Em vốn dĩ là muốn để chị Tri Ngôn dẫm lên xe cân bằng mà qua bên kia, như vậy xe bị làn váy che khuất đi, từ bên ngoài nhìn vào còn không phải là tương đương với bay tầm thấp à?”
“Ai có thể cự tuyệt một nàng công chúa biết bay chứ!”
Nghe câu tổng kết của Úc Quân Sách, Khương Tri Ngôn chỉ thấy may mắn còn tốt là xe ngựa bí đỏ! Trước hết không nói vụ cô có biết dùng xe cân bằng không, dù cho chỉ tưởng tượng đến cái hình ảnh kia thôi……
Xuýt, đáng sợ quá!
Thật cẩn thận mà dẫm lên tấm thảm mềm mại, Khương Tri Ngôn ngồi vào chiếc xe hoàn toàn có thể chở được năm sáu người nhờ sự giúp đỡ của Kiều Hạ, trong xe cũng xa hoa như bề ngoài của nó, ngồi ở trong đó hoàn toàn sẽ không cảm thấy quá gắng gượng.
“Công chúa điện hạ, ngài ngồi chắc nha ~”
Theo một câu này vang lên, xe ngựa chậm rãi khởi động, nó còn là một cỗ xe ngựa bí đỏ toàn tự động! Đây là lực lượng của khoa học kỹ thuật!
Mà Kiều Hạ với Úc Quân Sách vậy mà đứng ở hai bên xe ngựa, một trái một phải giống như hai vị kỵ sĩ chân chính bảo vệ công chúa của bọn họ.
Rất mau, xe ngựa liền chạy đến cổng lớn Mishni.
“Cung nghênh công chúa điện hạ!”
Hai bên thảm đỏ thẳng tắp là hai hàng “thị nữ” cùng “thị vệ” đứng theo thứ tự, mới đầu Khương Tri Ngôn còn xem họ là diễn viên được thuê tới, kết quả tập trung nhìn kỹ vào, đây còn không phải người hầu trong biệt thự Úc gia sao?
Cũng không sợ bọn họ nhủ thầm trong bụng tự hỏi là sao đều đã kết hôn hơn một năm, giờ lại còn bày ra vụ cầu hôn này à.
Chẳng qua chắc chắn sẽ không có ai lớn gan đến mức đến trước mặt Úc Nam Diễn với Khương Tri Ngôn mà hỏi cái vấn đề này.
“Công chúa điện hạ.”
Xe ngựa đậu ở bên hồ suối phun mang tính biểu tượng của Mishni, giọng nói quen thuộc của chú Lâm truyền đến, đồng thời còn có một bàn tay duỗi ra.
Khương Tri Ngôn nhìn chú Lâm với một bộ đồ quản gia tiêu chuẩn, nhịn không được cười ra tiếng, “Chú Lâm, sao chú cũng bồi bọn con làm bậy vậy.”
Hiện tại cô cơ hồ có tám phần nắm chắc rằng chú Lâm biết chuyện là như thế nào, nhưng ông sẽ không nói, Khương Tri Ngôn cũng sẽ không hỏi, đây hẳn cũng coi như là ăn ý đi.
Chú Lâm cười: “Rất thú vị mà, thiếu, à, không đúng, hôm nay ngài là công chúa điện hạ.”
Khương Tri Ngôn:……
Lời này không cách nào đỡ!
Chẳng qua còn may, thời gian để Khương Tri Ngôn xấu hổ không nhiều lắm, cô nương lấy tay chú Lâm đi xuống xe ngựa bí đỏ.
Rất mau liền có một chiếc dù ren che lấy ánh nắng không tính là gắt nhưng nếu đứng lâu rồi vẫn sẽ có hơi nóng của hôm nay thay Khương Tri Ngôn.
Sau đó theo người dẫn đường ngồi lên ghế dựa, một chiếc ghế dựa chỗ nào cũng lộ ra xa hoa cùng tinh xảo như cũ.
Giờ là phải đợi hả?
Nam chính còn chưa lên sàn sao?
Đang khi còn suy đoán trong lòng ấy, nơi xa tựa hồ truyền đến động tĩnh, Khương Tri Ngôn theo ánh mắt quần chúng nhìn sang bên trái.
Lộc cộc —— lộc cộc ——
Một con ngựa!
Một con ngựa trắng, sống, đang chạy về phía Khương Tri Ngôn, khi cách cô một khoảng cỡ chừng 50m thì lại bị kêu dừng.
Trên lưng ngựa là một anh chàng với động tác dừng ngựa tiêu sái duỗi cặp chân dài, trực tiếp xuống ngựa đi đến trước mặt Khương Tri Ngôn, quỳ một gối đồng thời nắm lấy tay phải Khương Tri Ngôn, “Buổi trưa tốt lành, công chúa điện hạ, liệu tôi có may mắn được mời em dùng chung bữa trưa không?”
Là Úc Nam Diễn!
Là Úc Nam Diễn mặc trang phục hoàng tử, soái đến độ làm nhịp tim người ta đập gia tốc.
Đây chính là “bạch mã hoàng tử” thứ thiệt!
Khương Tri Ngôn chỉ cảm thấy giờ khắc này trái tim thiếu nữ của mình đã sống lại rồi, “Có thể.”
Cô thật sự y như lời Kiều Hạ nói, rụt rè mà lộ ra một nụ cười mỉm, lại rụt rè gật gật đầu.
Chơi cosplay sẽ nghiện, dù sao bây giờ Khương Tri Ngôn chơi rất nhập tâm.
Chỉ là muốn đi ăn cơm mà mặc một bộ này thật sự quá phiền toái, còn may bọn họ chuẩn bị cho cô không chỉ một bộ này.
Rất mau, Khương Tri Ngôn liền thay vào một bộ váy nhẹ nhàng như vẫn hoa lệ như cũ.
Sau đó liền cùng ngồi trong nhà hàng tầng cao nhất của lâu dài Mishni nổi tiếng, hưởng thụ tay nghề của Joy trong tiếng nhạc du dương.
“Làm sao bây giờ? Giờ em nhịn không được chỉ muốn cười thôi.”
Nhìn bộ trang phục hoàng tử trên người Úc Nam Diễn, khóe môi Khương Tri Ngôn chưa từng phẳng xuống được, “Úc tổng, có thể phỏng vấn anh một chút là sao anh lại đáp ứng vụ này không?”
Thế mà còn thật sự cưỡi ngựa!
Một khắc đó Khương Tri Ngôn thật sự có một loại ảo giác như mình xuyên việt tới dị thế ấy, nhưng không thể không nói Úc Nam Diễn cưỡi ngựa thật sự rất tuấn tú, là cái loại soái đến độ soái nứt trời cao kia!
Úc Nam Diễn cũng lộ ra một nụ cười nhạt: “Bởi vì anh hiểu sở thích em, thích không?”
“Thích!”
Nụ cười của Khương Tri Ngôn càng tươi hơn.
Mọi người đã hao hết tâm tư làm ra mấy thứ này, cô sao lại sẽ không thích chứ, tin chắc rằng cả đời này cũng sẽ không quên hôm nay!
Chỉ là, chừng nào thì Úc Nam Diễn sẽ tiến hành bước cuối cùng của sự kiện này nhỉ?
Khương Tri Ngôn ôm lấy chờ đợi khó hiểu, cơm nước xong lại phát hiện cũng không có vụ bánh kem giấu nhẫn kia, vì thế sau khi nghỉ ngơi một hồi liền chính thức bắt đầu chuyến lữ hành Mishni nửa ngày.
Không cần xếp hàng, không có chen chúc, những nhân viên mặc đồ thú bông kia sẽ còn nhiệt tình mà dán dán với cô, thậm chí tặng vòng hoa cho cô.
Qua một buổi trưa, Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn đã ngồi thuyền nhỏ chậm rì rì, đã chơi những trò phiêu lưu kích thích cùng tàu lượn siêu tốc, còn đã vào sơn động của băng cướp, những hình chiếu thực tế ảo kia còn rất thú vị.
Trên đường đi Khương Tri Ngôn cũng thể nghiệm hoạt động “bữa trà chiều của công chúa” một phen, ở trong hoa viên nhỏ xinh đẹp phẩm trà sữa và những phần điểm tâm nhỏ ngọt ngào, nhẹ nhàng lại nhàn nhã.
Thẳng đến khi mặt trời chậm rãi xuống núi, Khương Tri Ngôn cũng chơi gần mệt lả rồi, xe bí đỏ và con ngựa trắng lại lần nữa xuất hiện.
Khương Tri Ngôn vào xe ngựa nhìn Úc Nam Diễn đang cưỡi ngựa trắng ở phía trước, hai bên đường chẳng biết khi nào đã xuất hiện những ngọn đèn nhỏ sáng lấp lánh, làm con đường này nổi bật lên như một con đường làm từ những vì sao.
Mộng ảo lại rực rỡ.
Bốn phía còn vang lên tiếng nhạc du dương thư hoãn, làm tâm hồn người ta không khỏi cũng thả lỏng theo, thật sự như tiến vào thế giới cổ tích vậy.
Xe ngựa chở Khương Tri Ngôn đi đến bên một cái hồ, ở đó cũng là “Ánh sao lấp lóe”, giống như cảnh trong mơ ấy.
Đám Úc Quân Sách mất tích một buổi trưa lẫn chiều lúc này đang đứng ở hai bên đường, mang theo nụ cười chúc phúc nhìn Úc Nam Diễn nắm tay Khương Tri Ngôn đi vào chính giữa bụi hoa.
Hai người đứng yên, Úc Nam Diễn lại lần nữa quỳ một gối.
“Liễu Liễu.”
Giọng anh tựa như tự mang hiệu quả làm người ta say như vừa uống rượu xong vậy.
“Anh chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ nhất kiến chung tình với ai, cũng không biết cái gì gọi là trường tình.”
“Anh vốn nghĩ rằng đời này anh sẽ cô độc mà sống quãng đời còn lại, mang theo tiếc nuối mà chính bản thân cũng không biết rời khỏi thế giới này.”
Úc Nam Diễn lấy ra chiếc hộp đựng nhẫn đặt ở trong áo ở vị trí ngực chậm rãi mở ra, trong đó nằm một chiếc nhẫn kim cương hoàn toàn mới, viên kim cương chính màu hồng phấn phối hợp những viên kim cương phụ chung quanh, trông tinh xảo lại xa hoa.
“Nhưng khi em xuất hiện trước mặt anh, anh rốt cuộc đã biết thì ra thật sự sẽ có một cô gái tác động tất cả cảm xúc của anh như vậy.”
“Vui vẻ, thỏa mãn, ghen ghét, tức giận……”
“Hết thảy đều do em gây ra, cũng do em kết thúc.”
“Nhưng anh vui vẻ chịu đựng và cũng thấy may mắn từ tận đáy lòng, vì có thể gặp được em.”
“Liễu Liễu, anh, yêu, em.”
“Em, nguyện ý gả cho anh không?”
Bùm! Bùm bùm bùm!
Cơn mưa pháo hoa tráng lệ mộng ảo lại long trọng nở rộ trên bầu trời, giống như nụ cười trên mặt Khương Tri Ngôn lúc này vậy.
Cô vươn tay ra, kiên định lại ôn nhu mà trả lời.
“Em nguyện ý.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...