Tôi Lại Lại Lại Lại Nảy Mầm Rồi

Edit: Manh Manh

_________________________________^.^

◤023: Chức nghiệp tương lai◢

Từ sau hôm bước vào Kester, chiến hạm gặp phải đàn chim tấn công là chuyện thường ngày, bình quân mỗi ngày gặp hai lần, mà số lần nhiều nhất, một ngày đụng phải tận tám lần.

“Mùa xuân đấy, cậu có thể hiểu vậy đi.”

Cẩu Câu giải thích với Bạch Hiểu như thế này.

Bạch Hiểu: “……”

Cậu trừng mắt, cũng không phản bác lại.

Tính đến hôm nay, chiến hạm đã liên tục phi hành mười sáu ngày, sáng mai là có thể đáp đích —— vương đô đế quốc Kester, Y Tác Thành.

Lúc này, từ cửa sổ mạn tàu trông ra, đã có thể nhìn thấy các kiến trúc từ xa xa tạo thành đường chân trời, diện tích rừng rậm dần dần giảm bớt, ngẫu nhiên có thể nhìn rõ ràng mấy công trình kiến trúc dù ở độ cao như thế.

Cẩu Câu nói đó là quán trọ, một loại tòa nhà trong thành, chức năng giống như một nơi dừng chân.

Hôm nay lớp học được nghỉ, để bọn học sinh nghỉ ngơi. Có điều Bạch Hiểu vẫn định đi tự học.

Cẩu Câu cũng đi theo.

Lúc hai người đến phòng học, phát hiện bên trong đã có người, Bạch Hiểu nhận ra —— là Lạc Kỳ và Tô Mi.

Lạc Kỳ cắt đầu tóc dài của bản thân thành đầu nhím, nhìn vô cùng sáng lạn. Tính hắn hoạt bát rộng rãi, chỉ với mười sáu ngày ngắn ngủi, là đã trở thành người có tiếng nói nhất trong đám lưu học sinh.

Tô Mi cũng buộc lại tóc, mang thêm một khung kính, khí chất cô vốn thanh thuần, giờ trong dáng vẻ này, lại nhiều hơn vài phần trí thức, thăng chức thành “Nữ thần” trong lòng lưu học sinh.

Có điều Bạch Hiểu đối với Tô Mi, lại có chút phức tạp —— sau khi cô thay đổi thành thế này, Cầu Đậu liền nhắc nhở cậu, trong video tin tức bọn họ đã xem ở Bắc Thành trước kia, thiếu nữ ngã vào lòng Tang Phong, chính là Tô Mi.

Đồng thời lúc Cầu Đậu nhắc nhở, nó còn nhân tiện lấy ra mấy bộ phim cẩu huyết, nhập vào đại não, hình dung ra mười mấy loại cốt truyện cho cậu.

Vì thế Bạch Hiểu thành Bạch Hiểu chua lè.


Đương nhiên, cậu cũng không để lộ sự ghen tuông này, bởi vì rất có thể Tô Mi cũng không có mấy loại mục đích như Cầu Đậu đã tưởng tượng, nhưng ngay từ đầu Bạch Hiểu đã không có khả năng đối mặt như bình thường với Tô Mi.

“Bạch Hiểu, Cẩu Câu.”

Lạc Kỳ thấy bọn họ trước, lập tức cao giọng chào hỏi.

Tô Mi và mấy học sinh đưa lưng về phía cửa ở bên cạnh cũng quay đầu, Tô Mi cười thân thiện với Bạch Hiểu và Cẩu Câu, nhưng biểu cảm của mấy học sinh khác lại rất lạnh nhạt.

Bạch Hiểu bị gắn mác “Đi cửa sau”, nên không được đám lưu học sinh hoan nghênh, thậm chí còn có thể nói là bị xa lánh.

Nhưng chỉ có Lạc Kỳ, hắn và Bạch Hiểu lại ngoài ý muốn có thể tán gẫu với nhau.

Lạc Kỳ rất có hứng thú với hung thú, cũng thường xuyên hỏi Bạch Hiểu một ít về vấn đề này; mà trong việc học tập ngôn ngữ Kester, Lạc Kỳ cũng dạy Bạch Hiểu không ít kỹ xảo nhỏ. Thường xuyên qua lại, tuy rằng quan hệ giữ cậu và hắn không thân thiết như Cẩu Câu, nhưng cũng coi như là bạn bè.

Bạch Hiểu chỉ do dự một cái chớp mắt, sau đó liền đi qua chỗ bọn họ.

Lạc Kỳ chừa ra hai vị trí, để Bạch Hiểu và Cẩu Câu ngồi bên cạnh hắn, rồi tiếp tục nói đến đề tài trước đó, thái độ tự nhiên, giống như bọn Bạch Hiểu vẫn luôn là một thành phần trong cuộc nói chuyện này vậy.

Bạch Hiểu nghe xong, mới phát hiện mấy người này đang “Tổng kết tốt nghiệp”.

Bạch Hiểu: “……”

Không hổ là các học sinh ưu tú.

Từng người trò chuyện xôn xao, có lẽ Tô Mi cảm thấy Bạch Hiểu và Cẩu Câu bị lạnh nhạt, vì thế mới hỏi hai người: “Các cậu đã làm quen với ngôn ngữ Kester chưa?”

Bạch Hiểu cười một cái, nói: “Chỉ nói được vài câu cơ bản, với lại đã học viết tên mình xong rồi.”

Và cả tên Tang Phong nữa.

Cẩu Câu cũng ngây ngốc cười theo: “Ừa, rất quen thuộc.”

Bạch Hiểu: “……”

Còn có thể không quen được sao, sử dụng từ nhỏ đến lớn mà.

Lạc Kỳ hiểu lầm biểu cảm của Bạch Hiểu, hắn cười nói: “Bạch Hiểu cậu đừng gấp, tiến độ của cậu như thế đã không tồi rồi. Tuy rằng chúng tôi đều phải nói ngôn ngữ Kester, nhưng thật ra chúng tôi đã được học từ trước rồi. Lục chuẩn tướng cũng đã nói cho cậu rồi đúng không?”


Bạch Hiểu sửng sốt, sau đó mới lục lọi tâm trí —— Lục Vinh chưa nói, nhưng Cẩu Câu đã tám chuyện với cậu rồi.

Cẩu Câu nói, nhóm lưu học sinh đó kỳ thật đã bắt đầu tuyển chọn từ một năm trước, đồng thời cũng thêm ngôn ngữ Kester vào chương trình học cho bọn họ.

Bạch Hiểu hàm hồ cười cười, không trả lời thẳng: “Tôi không nôn nóng, có thể có cơ hội học tập tôi rất vui, thành thật kiên định học là được rồi.”

“Đúng vậy, tôi thích điểm này của cậu.” Lạc Kỳ cười vỗ vỗ vai Bạch Hiểu, lại hỏi, “Vậy cậu có nghĩ lúc đến Y Tác Thành, sẽ lựa chọn chức nghiệp gì chưa?”

Bạch Hiểu thấy kỳ quái: “Bây giờ nghĩ, không phải quá sớm sao?”

Tang Phong từng nói, sau khi bọn họ đến Y Tác Thành, còn phải có một đoạn thời gian học tập thích ứng.

Học sinh bên cạnh khịt mũi coi thường câu trả lời của Bạch Hiểu, hừ một tiếng, cười nói: “A, chẳng lẽ phải đợi đến lúc lửa sém lông mày, mới hoảng loạn sốt ruột lựa chọn à?”

Lạc Kỳ liếc mắt nhìn học sinh kia một cái, đại khái là do ánh mắt hắn quá lạnh lẽo, làm học sinh kia sửng sốt, nên sắc mặt khó coi đi vài phần, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ khẽ hừ một tiếng, xoay đầu đi không nói chuyện nữa.

Lạc Kỳ thu hồi tầm mắt, cười cười với Bạch Hiểu, lướt qua khúc nhạc đệm vừa rồi, nói: “Có phương hướng để nổ lực cũng tốt, tôi muốn trở thành chiến sĩ, tuy rằng khẳng định sẽ kém cỏi hơn người Kester, nhưng có cơ giáp hỗ trợ, tôi thấy cũng không thành vấn đề.”

Lạc Kỳ nói tiếp: “Nhưng thật ra, tôi lại có hứng thú với ma pháp hơn, chỉ là bây giờ mới biết được, sử dụng ma pháp cần phải có ma hạch, loài người bình thường là không có cách nào trở thành ma pháp sư. Có điều trừ cái đó ra, còn có ma dược sư, thủ pháp của nó cùng loại với luyện kim thuật, sau khi đến Y Tác Thành, tôi muốn hiểu sâu hơn một chút.”

Nói xong, bọn họ đều nhìn về phía Bạch Hiểu.

Bạch Hiểu chớp chớp mắt, nói: “Đại khái là, là cơ khải sư đi.”

Trước mắt, chức nghiệp ở Kester có ba loại lớn: Chiến sĩ, ma pháp sư, cơ khải sư.

Dựa vào đó phân biệt ra các nhánh nhỏ, tính lên cũng có mấy trăm loại.

Hai loại chiến sĩ và ma pháp sư này, tuy rằng không cần thiên phú, nhưng nếu muốn có được thành tựu, đều phải có điều kiện bẩm sinh.

Chỉ có cơ khải sư, ngoại trừ một số ngành cần phải dung hợp cơ giáp, thì các chức nghiệp khác lại thiên về phạm trù khoa học nhiều hơn.

Mà Bạch Hiểu quan tâm, chính là cơ khải sư chế tạo cơ giáp.

Cơ giáp, đối với loài người nó cũng không xa lạ. Bạch Hiểu thân là loài người, còn có nỗi lòng phức tạp khác; hơn nữa, cho dù tương lai Bạch Hiểu có trở về khu sinh sống của con người, cũng có thể tự nuôi sống chính mình.


Lạc Kỳ cười: “Tôi đoán đúng rồi, trước kia cậu từng nói rất thích làm đồ thủ công mà.”

Bạch Hiểu cười cười, không phản bác.

Lạc Kỳ lại nhìn về phía Cẩu Câu: “Cẩu Câu, còn cậu?”

Cẩu Câu nhìn về phía Lạc Kỳ, đôi mắt to xanh biếc tràn đầy ánh sáng hưng phấn: “Máy móc ma lực con rối sư*! Tui nhất định phải làm ra con rối cơ giáp siêu việt cấp đại sư!”

*机械魔力傀儡师.

Lạc Kỳ: “…… Máy móc ma lực con rối sư? Lần đầu tiên tôi nghe nói đấy.”

Tô Mi cũng tò mò nhìn qua.

Cẩu Câu: “…… Hắc hắc.”

Bạch Hiểu: “……”

Bạch Hiểu bất đắc dĩ.

Mấy ngày này cũng đủ để cậu thăm dò tính cách Cẩu Câu, nói ngắn gọn chính là: Nhiệt huyết ngốc nghếch đáng yêu và còn hèn nhát.

Cẩu Câu sẽ thường xuyên vô thức lỡ miệng, mà mỗi lần chột dạ, y sẽ dùng nụ ngây ngô ý đồ lừa gạt cho qua.

Giống như hiện tại.

Bạch Hiểu hoà giải nói: “Là chức nghiệp Cẩu Câu tự nghĩ ra, cậu ấy rất có hứng thú người máy trí năng, cho nên muốn phải dùng phương pháp chế tạo của Kester làm ra ‘trí năng người máy’ đó mà.”

Lạc Kỳ cười: “Rất lợi hại, còn nhiều ý tưởng hơn tôi.”

Cẩu Câu: “Hắc hắc.”

Bạch Hiểu: “……”

Lúc sau một đám người lại trò chuyện rất nhiều về Kester, sau đó đề tài không thể tránh né mà dừng trên người vương tử.

Mà nếu như vậy, thì cũng không thể tránh né mà biến Bạch Hiểu thành tiêu điểm.

Tô Mi nhìn về phía Bạch Hiểu, hỏi: “Bạch Hiểu, tôi thấy cậu mỗi ngày sau khi tan học, đều sẽ đến nửa khi trước của chiến hạm, là đi tìm điện hạ sao?”

Bạch Hiểu dự đoán được sẽ bị hỏi đến cái này, thế nên cậu giơ gà con đang gặm đồ ăn vặt trong lòng lên, đặt trên bàn, vô cùng tự nhiên thừa nhận: “Đúng vậy. Bởi vì điện hạ rất thích bé Khủng Trảo thú này, cho nên mỗi ngày tôi đều phải mang nó qua chơi với điện hạ.”

Mức độ nổi tiếng của gà con không thua gì Bạch Hiểu. Nhóm lưu học sinh đều biết, vì nuôi dưỡng con non này nên Bạch Hiểu mới được thuê, thậm chí còn được hưởng các điều kiện thật tốt.


Bởi vậy có thể thấy được, con non này vô cùng được Kester coi trọng.

Mười sáu ngày này, có không ít người muốn làm quen gà con, ý đồ trở thành Bạch Hiểu thứ hai.

Nhưng tiếc rằng, gà con chỉ có một mama, bị làm phiền, gà con trực tiếp dùng móng vuốt chặt đứt chân bàn bằng thép ở phòng nghỉ ngơi —— lại làm phiền tui, có tin tui cào chết mấy người không?

Nhóm lưu học sinh tin, lúc sau một đám như gặp quỷ tựa mà đi vòng qua gà con.

Mà lúc bọn họ nhìn thấy gà con bị Bạch Hiểu vo tròn bóp dẹp rồi lại kéo ra, biểu tình đều vô cùng tuyệt vời.

Giống như mấy biểu cảm trước mặt giờ phút này.

“Trách không được.” Lạc Kỳ nở nụ cười, sau đó nhỏ giọng nói, “Có điều cũng không nghĩ tới, điện hạ vậy mà lại thích thú non đáng yêu như vậy.”

Bạch Hiểu nhớ tới mấy ngày này, tuy rằng đã có thể để Tang Phong tự nhiên tiếp nhận gà con, nhưng lúc vuốt lông thì vẽ mặt vẫn như lâm vào đại địch.

Bạch Hiểu không ghìm được khóe môi giương lên: “Vật họp theo loài đi.”

Lạc Kỳ: “A?”

Bạch Hiểu cười cười không nói nữa.

Con trai nhà cậu và điện hạ, nếu bàn về độ đáng yêu, thì chỉ có cân sức ngang tài.

Tác giả có lời muốn nói:

Gà con: Điểm giống nhau giữa con và ba ba, chẳng lẽ không phải đều là mãnh thú hay sao?

Bạch Hiểu:…… Ha ha ha ha ha ha ha!!!

Tang Phong:……



Nói lại một chút:

Trong truyện có ma pháp, cơ giáp, thú loại, khoa học kỹ thuật dung hợp thế giới quan, chỉ do sản phẩm của não bộ. Tác giả không có nghiên cứu khoa học viễn tưởng, hệ thống kỳ ảo gì đó (được rồi, thật ra là tui không hiểu…), cho nên mọi người ngàn vạn lần đừng nghiêm túc suy nghĩ chi tiết.

Pi mi =3=

____________________________^.^

24/3/2024


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận