Edit: Manh Manh
________________________________^.^
◤012: Quốc vương bệ hạ ◢
Thời gian xuất phát là 10 giờ sáng mai, mà hiện tại đã là 4 giờ chiều.
Ngày mai khẳng định sẽ không có thời gian cho Bạch Hiểu, cho nên cậu muốn trong hôm nay xử lý hết hành lý và mọi chuyện.
Vì thế, sau khi chuẩn bị hợp đồng và thủ tục tương ứng xong, Bạch Hiểu liền xin phép Lục Vinh, cậu phải về căn hộ đã thuê một chuyến.
“Tôi cho người cùng đi với cậu, dọn đồ linh tinh gì đó để hắn làm là được. Chẳng qua cậu phải tận lực về 10 giờ đêm nay.”
Lục Vinh chu đáo sắp xếp cho Bạch Hiểu.
Bạch Hiểu rất cảm kích: “Tôi sẽ về nhanh thôi, cảm ơn Lục chuẩn tướng.”
Lục Vinh xua tay: “Không cần khách khí. Đúng rồi, cậu cũng mang ấu tể khủng trảo thú theo đi, bằng không lát nữa nó tỉnh lại không thấy cậu, hẳn sẽ làm ầm ĩ lắm.”
Bạch Hiểu cười: “Được.”
Căn hộ bây giờ của Bạch Hiểu, đã ở được hơn một năm, đồ đạt cũng không ít, nhưng thứ thật sự cần mang đi, kỳ thật lại không có bao nhiêu.
Có điều, Bạch Hiểu vừa thu dọn, thì lại dọn tới lúc mặt trời lặn xuống Tây Sơn.
Lúc chỉ còn lại một ánh chiều tà, bà chủ nhà đến —— Bạch Hiểu vừa về đã liên lạc với bà, bà đã chạy tới từ con phố bên kia.
Chủ nhà là một bà lão rất hòa ái thiện lương, lúc Bạch Hiểu vừa mới tới, tháng đầu tiên đã được bà miễn phí. Ngày thường bà cũng chiếu cố Bạch Hiểu lắm, yêu thương cậu như con cháu trong nhà.
Nghe Bạch Hiểu muốn trả phòng, bà lo lắng hỏi, sau đó biết được Bạch Hiểu đi lưu học, mặt mày bà liền lập tức hớn hở.
Bạch Hiểu đứng giữa căn phòng đầy thùng giấy đã đóng gói, nói với bà chủ: “Những thứ này con không mang đi, còn có một ít đồ tự làm, con đã đóng gói, cũng đánh dấu xong rồi. Nếu bà cảm thấy có ích thì cứ dùng nó, còn nếu vô dụng thì để lại cho khách thuê tiếp theo cũng được.”
Bà chủ nhà không từ chối, chỉ kéo tay Bạch Hiểu không buông, nói chuyện một hồi lâu.
Cuối cùng, ánh đèn lấp lánh rực lên, Bạch Hiểu mới kéo theo một rương hành lý lớn ra ngoài.
Bạch Hiểu nhờ cận vệ hỗ trợ đưa bà chủ về nhà, sau đó bọn họ mới về khách sạn.
Lúc về tới khách sạn, vừa vặn là 9 giờ tối.
Ánh đèn trong căn phòng sáng lên, Tang Phong mặc áo sơmi, dựa vào sô pha xem…… Không đúng, là video thông tin?
Bạch Hiểu quét mắt nhìn người trong màn hình, là một cô gái mềm mại đáng yêu, nhìn rất trẻ trung.
Rất nhanh Bạch Hiểu đã thu hồi tầm mắt, đứng tại chỗ chào hỏi với Tang Phong: “Điện hạ.”
Tang Phong biết Bạch Hiểu đã về, lúc này cũng chỉ ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó theo bản năng mà hít một hơi.
Không có mùi hương.
Tang Phong nhạt nhẽo trả lời: “Ừ.”
Bạch Hiểu: “……”
“Ai.” Đột nhiên có một tiếng than nhẹ, là cô gái trong video.
Cô gái thay đổi góc độ video, hướng mặt về phía Bạch Hiểu, chào hỏi với cậu: “Xin chào, cậu là nhân viên chăn nuôi ấu tể khủng trảo thú à?”
Bạch Hiểu nhìn cô gái một cái, tuy rằng không biết thân phận đối phương, nhưng nghĩ thôi cũng biết là người ta không giàu cũng quý.
Vì thế, Bạch Hiểu lần nữa gục đầu xuống, giữ nguyên tư thế cung kính: “Đúng vậy.”
Cô gái: “Nó tên gì?”
Bạch Hiểu sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện cô gái đang nhìn chằm chằm vào gà con trong lòng cậu.
Bạch Hiểu: “A, nó tên Lòng Đỏ Trứng —— đây chỉ là tên tạm thời, điện hạ còn chưa đặt tên cho nó.”
Cô gái kia lại cười: “Cái tên rất đáng yêu, cứ gọi như vậy đi.”
Bạch Hiểu liếc nhìn Tang Phong một cái, thấy biểu tình đối phương trước sau như một, tựa như không có ý phản đối.
Vì thế Bạch Hiểu nhẹ nhàng thở ra —— dù sao Lục Vinh cũng nói là Tang Phong rất thích gà con, việc thích một thứ gì đó, đối với chuyện đặt tên đều là rất có tính chiếm hữu.
“Đúng rồi, còn chưa tự giới thiệu.”
Cô gái như mới nhớ tới, đáng yêu vẫy vẫy tay với Bạch Hiểu, nói: “Ta tên Cổ San Na, là mẹ của Tiểu Phong.”
…… Ai?
Mẹ của Tiểu Phong? Là mẹ, không phải em gái?
Còn có Tiểu Phong, là nói Tang Phong à? Vậy vị này chính là……
“Vương hậu……”
Bạch Hiểu nhanh chóng nhận ra rõ ràng quan hệ, lần nữa chào hỏi.
“Là quốc vương.”
Lúc này, Tang Phong vẫn luôn trầm mặc đã mở miệng, sửa lại sai lầm của Bạch Hiểu.
…… A?
Thanh âm Bạch Hiểu đột nhiên im bặt, cậu quay đầu nhìn về phía Tang Phong, hai mắt đầy ắp nghi hoặc.
Tang Phong lặp lại lần nữa: “Đây là quốc vương đương nhiệm của đế quốc Kester, Cổ San Na bệ hạ.”
Bạch Hiểu: “……”
Trời má.
“Quốc, gặp qua quốc vương bệ hạ!”
Bạch Hiểu khẽ hít hà một hơi, sau đó quyết đoán khom lưng hành lễ chuẩn 90 độ.
“Không cần hành lễ vậy đâu.” Cổ San Na nở nụ cười, lại nói với Tang Phong, “Còn lại chờ con về rồi nói sau, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, mẹ.”
Tang Phong nghiêm trang nói ngủ ngon, sau đó ngắt video.
Bạch Hiểu nghe được một tiếng “beep” rất nhỏ, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Kia chính là quốc vương đó.
Tuy rằng hình tượng hoàn toàn khác biệt với ấn tượng, nhưng, kia chính là quốc vương! Quốc vương đó!
“Cậu ổn không?”
Không biết khi nào Tang Phong đã đứng trước mặt Bạch Hiểu, nhìn thần sắc biến ảo không ngừng của cậu, có chút nghi hoặc.
Bạch Hiểu ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời: “Tôi ổn lắm.”
Tang Phong: “……”
Loài người này làm sao vậy?
Tang Phong chỉ nghi hoặc ngắn ngủn hai giây, sau đó quyết định bắt đầu nhiệm vụ hàng ngày của mình —— ở chung với Bạch Hiểu thật tốt.
Tang Phong nghĩ nghĩ, bắt đầu câu chuyện: “Ngày mai đi rồi, cậu khẩn trương không?”
Bạch Hiểu lấy lại tinh thần, thần kinh phấn khởi cũng dần bình tĩnh lại.
Bạch Hiểu: “Khẩn trương, nhưng tôi sẽ nỗ lực khắc phục.”
Tang Phong hơi nhấp môi dưới, hắn có thể nghe được, đối thái độ của hắn Bạch Hiểu không chỉ mới lạ mà còn có chút khoảng cách cung kính.
Kỹ xảo ở chung với người khác của Tang Phong thật sự là không còn gì để nói, vì thế chỉ có thể dùng tư duy logic để phân tích —— Bạch Hiểu khẩn trương → bởi vì cậu sợ hãi những điều chưa biết → cho nên muốn giải quyết sợ hãi → vậy phải đi tìm hiểu những điều chưa biết đó.
Vì thế, bóng đèn trên đỉnh đầu Tang Phong sáng ngời, kế từ đó mà ra —— hắn phải phổ cập cho Bạch Hiểu hoàn cảnh của Kester.
Tang Phong: “Khu vực sinh sống của loài người hiện nay, ở tận cùng phía nam của lục địa, bên ngoài tường cách ly là Mê Vực rộng lớn vô biên. Động vật ở Mê Vực được loài người các cậu gọi là ‘hung thú’, chỉ là một phần ngàn trong các giống loài thường thấy ở Kester, hơn nữa lực công kích còn nằm trong một phần ngàn yếu nhất.”
Bạch Hiểu: “……”
Sao lại nhảy lên đề tài to lớn thế nhỡ?
Tang Phong tiếp tục nói: “Mà ở khu vực người Kester sinh sống, cũng chính là nơi cậu sắp đến, đó mới chân chính là Kester. Trong thành thị rất an toàn, nhưng phải tiếp xúc với ma thú —— chính là hung thú của các cậu, mỗi một người Kester đều phải trải qua, thân làm lưu học sinh, tự nhiên các cậu cũng giống vậy.”
“Mà những ma thú đó, tính công kích và lực phá hoại đều rất mạnh, lớn nhất thậm chí còn cao như một tòa nhà. Cho dù là ma thú nhỏ yếu, thường thấy nhất, móng vuốt chúng nó cũng có thể dễ dàng phá hủy giáp ngoài của những chiếc xe loài người.”
Bạch Hiểu: “……”
Bạch Hiểu yên lặng nhìn trang bị phòng ngự trên cổ tay —— không biết có thể xin nhiều thêm mấy cái không nữa?
Tang Phong phổ cập khoa học xong, bắt đầu tổng kết: “Điểm khác biệt lớn nhất chính là ở chỗ này, có điều cậu không cần lo lắng, còn lại cũng không quá khác biệt với loài người bên này. Cho nên, cậu không cần khẩn trương.”
Nghe được câu cuối cùng, Bạch Hiểu sửng sốt.
Vậy, Tang Phong nói nhiều như thế, kỳ thật là đang an ủi cậu?
Bạch Hiểu: “……”
Con đường an ủi này có phải là quá khúc chiết rồi không?
Chỉ là, cảm giác không xấu.
“Cảm ơn.” Bạch Hiểu nở nụ cười, là nụ cười phát ra từ nội tâm, “Tôi không lo lắng phong tục quá khác biệt nữa rồi.”
Tang Phong nhìn nụ cười của Bạch Hiểu, tầm mắt vốn dĩ đang quan sát cảm xúc của Bạch Hiểu, cũng dần dần mềm xuống.
Tang Phong rèn sắt khi còn nóng, nói: “Lo lắng chuyện phong tục cũng không sao cả, sau khi các cậu đến, sẽ có giáo viên chuyên môn phụ trách dạy ngôn ngữ, chữ viết, cùng với phong tục tập quán của Kester.”
Bạch Hiểu nghe đến đó, lại bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Bạch Hiểu: “Nói đến chuyện này, điện hạ và Lục chuẩn tướng, thậm chí những nhóm cận vệ đó nữa, tiếng Bắc Quốc của các anh đều rất tiêu chuẩn nha.”
Tang Phong: “Ừm, lúc trước cố ý tìm hiểu qua.”
Bạch Hiểu không khỏi có chút bội phục: “Lợi hại quá, có lẽ phải học rất lâu, lúc trước cũng khó khăn lắm tôi biết chữ, nghe nói là ngôn ngữ Bắc Quốc được giữ lại hoàn chỉnh nhất, cũng quá nhiều rồi.”
Tang Phong nghi hoặc: “Khó khăn lắm sao?”
Bạch Hiểu: “……”
Nhìn biểu cảm của Bạch Hiểu, Tang Phong hiểu ra —— này có nghĩa là lời hắn nói lại có chỗ nào không hợp “Lễ nghi giao tiếp” rồi.
Vì thế Tang Phong cứu vãn nói: “Ừ, quả thật là nhiều chữ. Tôi ước chừng phải dùng thời gian một tuần mới nhớ kỹ được toàn bộ.”
Bạch Hiểu: “……”
Tang Phong: “……”
Ừm? Vì sao biểu tình này còn gia tăng?
Bạch Hiểu: “A, thời gian cũng trễ rồi, mai còn phải dậy sớm nữa, vậy ngủ ngon nha, điện hạ.”
Tang Phong: “…… Ừm, ngủ ngon.”
Tang Phong đứng đó, nhìn theo bóng lưng Bạch Hiểu khuất dần sau cánh cửa, mày hắn khẽ cau lại —— vừa rồi cuối cùng đã nói sai chỗ nào rồi?
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Hiểu: Không muốn nói chuyện với học bá nữa. [mỉm cười tái kiến.gif]
Tang Phong:……[ ủy khuất.]
__________________________^.^
2/10/2023
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...