Tôi Là Trùm Sau Màn

Translator: Nguyetmai

Nghe thấy Hao Thiên nói nhiệm vụ treo giải thưởng, Lưu Sách không khỏi ngây ngẩn cả người.

Thật ra thì gã biết về thương hội hải dương là nhờ một bộ tộc trong một lần thăm dò hòn đảo.

Trong lời kể của họ, thương hội hải dương là một tổ chức liên hợp thương hội khổng lồ. Các thành viên của thương hội thường qua lại giữa các hải vực, thu thập linh tài và vật báu chung quanh, hơn nữa mỗi thành viên trong thương hội đều có một đặc điểm, đó chính là nhất định sẽ có một con tàu ma.

Sau khi biết đặc điểm của thành viên thương hội, Lưu Sách mới có ý tưởng giả mạo thương hội để lừa người khác.

Nhưng gã hoàn toàn không biết gì về nhiệm vụ treo giải thưởng nên nhất thời nghẹn lời.

Lưu Sách suy nghĩ rồi nói: "Đảo chủ Hao Thiên, ngài muốn ủy thác cái gì?"

"Việc này nhắc tới lại khiến người ta tức giận. Không giấu gì ngươi, gần đây đảo Trùng Minh đã bị mất một món báu vật. Ta muốn ủy thác thương hội Quy Hoạch của các ngươi tra tìm kẻ đã ăn cắp báu vật của ta rốt cuộc thuộc về chủng tộc của thế lực nào!"

Trong mắt Hao Thiên, thế lực của thương hội hải dương rất mạnh mẽ, cơ sở ngầm nằm ở khắp các hải vực. Nếu họ chịu nhận ủy thác này thì việc tìm kiếm đạo tặc ăn cắp sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Dù sao thì chỉ có tìm được Kết Tinh Của Biển Khơi, mình mới có thể giải bày với Hải Vương được.


Nghe thấy Hao Thiên nói vậy, Lưu Sách ra vẻ bình tĩnh, thực tế trong lòng đã sướng rơn lên.

"Đảo chủ Hao Thiên, không biết là báu vật gì bị mất mà lại ủy thác thương hội đến điều tra? Tiền treo giải của chúng tôi không thấp đâu!"

Sắc mặt Hao Thiên tối tăm: "Kết Tinh Của Biển Khơi!"

"Gì cơ? Không ngờ lại là Kết Tinh Của Biển Khơi! Tên trộm đó gan lớn bằng trời, sao lại dám ăn trộm báu vật như thế!" Lưu Sách kinh ngạc kêu lên.

"Đúng thế! Thương hội các ngươi có chịu nhận nhiệm vụ treo giải này không? Chỉ cần tìm được thế lực tương ứng với chủng tộc đó thôi là đủ rồi. Còn chuyện sau này ta sẽ tự giải quyết!"

"Nhưng ta có điều cảm thấy tò mò, nếu là báu vật như Kết Tinh Của Biển Khơi thì tại sao ngài không phái nhiều binh lính canh gác? Nếu bị cướp mất thì ta còn có thể hiểu được, nhưng bị đánh cắp, vậy thì khiến ta rất khó hiểu."

Lúc hỏi câu này, chính Lưu Sách suýt nữa thì cười thành tiếng, nhưng gã vẫn nhịn được.

Câu hỏi của Lưu Sách khiến sắc mặt Hao Thiên tái mét.

Báu vật như Kết Tinh Của Biển Khơi, hắn ta đương nhiên là phái nhiều binh lính canh gác rồi! Hơn nữa còn là mấy gã thú nhân mạnh nhất dưới tay hắn ta trông coi. Nhưng trong mấy năm qua, chúng chưa bao giờ phạm bất cứ sai sót nào cả, khiến ý thức cảnh giới của thú nhân lỏng lẻo hơn nhiều, thế nên mới gây ra tình huống xấu hổ như ngày nay.

"Linh điền này nằm ở bên ngoài hòn đảo, đúng là sơ suất của ta. Nhưng thương hội Quy Hoạch các ngươi có chịu nhận ủy thác này không?" Hao Thiên cũng không muốn giải thích quá nhiều. Hắn ta hít sâu một hơi để tỉnh táo lại.

"Thế tiền ủy thác của ngài…"

"Hai mươi cây Linh Mễ Diễn Sinh làm tiền đặt cọc! Chỉ cần tìm được chủng tộc đứng sau lưng thì ta sẽ cho ngươi thêm ba mươi cây nữa!" Lúc nói ra cái giá này, Hao Thiên cũng vô cùng đau đớn.

Nhưng hắn ta biết cái giá phải trả nếu đánh mất Kết Tinh Của Biển Khơi, mà thành viên của thương hội hải dương thì đều là những kẻ lòng tham không đáy, giá thấp chắc chắn sẽ không làm việc có tâm, cho nên Hao Thiên vẫn cắn răng nói.

Nghe thấy Hao Thiên ra giá, trong lòng Lưu Sách sướng điên lên rồi.

Vốn dĩ ý tưởng của gã là mượn thân phận của thương nhân trên biển để bàn giá với Hao Thiên, chờ đến khi giao hàng lại tìm thời cơ thu hết đồ đạc vào trong không gian để Hao Thiên mất cả chì lẫn chài.

Còn vấn đề an toàn sau khi làm xong thì đến lúc đó, đám người Lưu Sách đã dự định dùng mạng sống để lừa Hao Thiên một vố, hoàn toàn không có ý định sống sót trở về.

Nhưng bây giờ, so với bốn cây Linh Mễ Diễn Sinh thì Lưu Sách càng muốn năm mươi cây hơn.


Ngay sau đó, tên thú nhân đi lấy linh tài trở về, đưa túi Linh Mễ Diễn Sinh cho Hao Thiên.

Hao Thiên mở túi nhìn lướt qua rồi đưa cho Lưu Sách.

"Có chịu nhận ủy thác này không? Đây là hai mươi bốn cây Linh Mễ Diễn Sinh, hai mươi cây trong số đó là tiền đặt cọc. Sau khi hoàn thành, ta sẽ đưa ba mươi cây còn lại!"

"Được! Trong vòng ba ngày thương hội Quy Hoạch của ta chắc chắn sẽ mang kẻ trộm tới cho ngài!" Lưu Sách nói với vẻ vô cùng tự tin.

Hao Thiên gật đầu.

Thực tế, lòng tin của hắn ta đối với Lưu Sách bắt nguồn từ chiếc tàu ma khổng lồ đậu bên bến tàu kia.

Đặc điểm rõ ràng nhất để phân chia sự mạnh yếu giữa các thành viên trong thương hội hải dương chính là công cụ di chuyển của họ.

Thành viên thương hội hải dương thông thường đều dùng công cụ di chuyển cấp bậc tàu ma.

Mà tàu ma của Lưu Sách trên cơ bản đều là những thành viên khá có quyền ăn nói trong thương hội hải dương mới có.

Giá trị chế tạo của loại tàu ma này rất lớn, cần hao phí rất nhiều vật tư, sau khi thành hình thì chiến hạm có uy lực vô hạn, cho nên Hao Thiên mới cảm thấy thành viên của một thương hội lớn như thế nhất định sẽ không tham ô hai mươi cây Linh Mễ Diễn Sinh của mình.

Nhưng hắn ta không biết là, trong thiết lập của Bắc Ly, tất cả những con tàu ma này đều chỉ có cái vỏ rỗng mà thôi, hoàn toàn không phải là thành phẩm, cần người chơi tự thu gom vật liệu bồi dưỡng nó từng tí một, nhưng Hao Thiên không biết điều đó.

Sau khi nhận Linh Mễ Diễn Sinh mà Hao Thiên đưa tới, trong lòng Lưu Sách phê pha khó tả, sau đó gã nói trong kênh chat voice của công hội: "Các anh em, lần này đưa hàng hóa giao dịch cho chúng đi, tiếc mồi thì không câu được cá đâu. Tôi muốn chơi Hao Thiên một vố thật đau mới được."


Mấy tên đàn em nghe vậy, bèn thả hai cái thùng xuống dưới.

Thấy Lưu Sách hứa hẹn, ánh mắt Hao Thiên chợt lóe lên chút phấn khởi. Hắn ta biết mình vẫn còn cơ hội. Nhờ vào cơ sở ngầm mạnh mẽ của thương hội hải dương, có lẽ hắn ta còn có thể giành lại Kết Tinh Của Biển Khơi.

Sau khi giao dịch hoàn thành, đám người Lưu Sách bình tĩnh đi theo thú nhân dẫn đường quay về bến tàu.

Linh điền và linh thực ven đường vẫn khiến đám người Lưu Sách vô cùng thèm thuồng, trong lòng âm thầm thề rằng sớm hay muộn gì mình cũng phải diệt sạch nơi này mới được.

Sau khi lên chiến hạm rồi đi được một khoảng cách, xác định đảo Trùng Minh không thể phát hiện động tĩnh bên mình, đám người Lưu Sách đều tháo mặt nạ xuống rồi cười phá lên.

"Tên Hao Thiên này thật đúng là ngâu xi, hai mươi bốn cây linh tài, giàu to! Giàu to rồi!"

"Lão đại, tại sao lại để hai cái thùng đó lại? Đống trang bị linh tài đó cũng làm chúng ta tốn rất nhiều tiền mà." Một tên đàn em đau lòng nói.

"Ngốc, tao đang gài bẫy chúng nó đó, mày không nghe thấy hắn ta nói chỉ cần tìm được kẻ trộm thì có thể lấy được ba mươi cây Linh Mễ Diễn Sinh còn lại sao?"

"Chúng ta đi đâu để tìm kẻ trộm đây?" Đàn em ngu người.

"Mày với tao không phải là kẻ trộm mà hắn ta muốn à?" Lưu Sách cười phá lên, trong lòng đã bắt đầu thu xếp giao dịch tiếp theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui