Tôi Là Trùm Sau Màn

Editor: Nguyetmai

Đôi mắt ngăm đen của Mục Chi Quang hiện lên một tia màu trắng, miệng khẽ nhúc nhích, giọng nói già nua vang lên trong tai Hồ Hạch.

"Ngươi không phải là tộc nhân của ta, tại sao lại có thể xuất hiện ở đây?"

Hồ Hạch chưa từng tiếp xúc với bộ tộc Mutter nên không khỏi hoảng sợ vì giọng nói đột ngột vang lên bên tai.

Nhưng anh ta thật sự không biết nên trả lời câu hỏi của Mục Chi Quang như thế nào. Chẳng lẽ nói tôi ăn trộm hài cốt tộc nhân của anh nên mới trùng hợp đến đây sao?

"Tại sao đèn u minh lại che chở cho ngươi đến đây? Ngươi có quan hệ gì với tộc nhân của ta?" Giọng nói già nua lại vang lên trong tai Hồ Hạch.

"Khụ khụ… Chuyện này ấy, nói ra thì dài lắm." Hồ Hạch xấu hổ nhìn đôi mắt vô hồn của Mục Chi Quang, đầu óc điên cuồng xoay chuyển, bắt đầu bịa ra cốt truyện.

"Nói thẳng cho ta biết mục đích của ngươi đi!" Mục Chi Quang khẽ lắc đầu.

"Mục đích à… Lão đại Mục, anh biết không, đế quốc Mutter của các anh mất rồi!" Hồ Hạch suy nghĩ rồi nói.

"Hủy diệt từ lâu rồi, còn đâu mà mất nữa!" Giọng Mục Chi Quang rất bình thản.

"Không phải, ý tôi là tộc nhân còn sót lại của anh đều mất hết rồi!"Advertisement / Quảng cáo

Nghe vậy, vẻ mặt hờ hững của Mục Chi Quang cuối cùng cũng thay đổi.

Cả cuộc đời hắn ta vẫn luôn trả giá vì tộc nhân, cho dù tộc nhân đã từng coi hắn ta là dị đoan, thậm chí còn muốn xử tử hắn ta. Nhưng trong mắt Mục Chi Quang, tộc nhân vẫn là tộc nhân, đây là sự liên hệ về mặt huyết thống, không bao giờ thay đổi được, cũng là thứ mà hắn ta coi trọng nhất.

Cho nên khi nghe thấy hậu duệ mang huyết thống của tộc nhân còn sót lại cũng đã biến mất, Mục Chi Quang không thể bình tĩnh được nữa.

"Nói cho ta biết lý do!"

Lần này, giọng nói của Mục Chi Quang chứa đựng sự tức giận mãnh liệt.


Hồ Hạch cái khó ló cái khôn: "Họ bị tên Hải Vương thống lĩnh quân Hải Vương tiêu diệt cả bộ tộc!"



Trong thủy tinh cung, Hải Vương đang giơ ly rượu màu vàng khổng lồ rót vào miệng. Nhưng đúng lúc này, sắc mặt gã ta bỗng khựng lại.

Giờ phút này, gã ta chợt có linh cảm chẳng lành.

Thực lực đạt đến trình độ của gã ta, tuy rằng loại linh cảm này không phải rất chính xác, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ linh nghiệm. Điều này khiến Hải Vương không bình tĩnh nổi. Gã ta cho rằng lại có thế lực nào đó đang âm thầm muốn ra tay đối phó với gã ta.



"Hải Vương là ai? Tại sao gã lại muốn tiêu diệt tộc nhân của ta?"

"Thống lĩnh của quân Hải Vương, bá chủ hải vực Vọng Hư chứ ai! Hắn ta tiêu diệt tộc nhân của anh có cần lý do gì không? Chỉ là muốn diệt thôi!" Hồ Hạch vội giải thích.

Mục Chi Quang: "…"

"Là tộc nhân của ta bảo ngươi đến báo cho ta biết chuyện này sao?" Mục Chi Quang cất lời hỏi.

"Đúng thế!"

"Tại sao chính hắn không đến đây?"

Ánh mắt Mục Chi Quang lóe lên nghi hoặc. Hắn ta cứ cảm thấy lời nói của Hồ Hạch không đáng tin cho lắm, nhưng bởi vì đèn u minh đã dẫn anh ta đến đây nên hắn ta không thể không tin.

"Trước đó hắn đã bị trọng thương, sau khi nhét tôi vào trong quan tài Mutter thì đã buông xuôi rồi." Hồ Hạch lộ vẻ đau đớn, thậm chí còn cố chớp mắt, nhưng lại không nặn ra được giọt nước mắt nào cả.

"Ta hiểu rồi. Bá chủ mới của hải vực Vọng Hư, Hải Vương chứ gì? Xem ra đã đến lúc nên ra ngoài rồi!" Nói rồi, Mục Chi Quang chậm rãi đứng dậy.


Lúc này, bức tượng điêu khắc dưới chân hắn ta bắt đầu rung chuyển, vô số tiếng kêu rên truyền đến từ bên dưới pho tượng khổng lồ đó. Rất nhiều bóng dáng màu xanh đậm dần dần lan tỏa, không ngừng giương nanh múa vuốt tóm lấy không khí.

"Hừ!" Mục Chi Quang khẽ hừ lạnh, pho tượng khổng lồ chợt giơ chân lên rồi giẫm thật mạnh xuống dưới.

"Rầm!"

Dòng nước ngầm phun trào, vô số tiếng kêu rên tức khắc tan biến. Những bóng dáng màu xanh đậm vốn xuất hiện bên ngoài đã bị luồng lực lượng này xé thành từng mảnh chỉ trong chớp mắt.

"Bên dưới đó là gì vậy?" Hồ Hạch nhìn dưới chân pho tượng hỏi.

Vừa rồi khi pho tượng này giơ chân lên, anh ta thấy rõ ràng một cái hố màu đen, bên trong có thể thấp thoáng thấy vô số xúc tu đang vặn vẹo.

"Bộ tộc Chết Chóc, ký sinh trùng đến từ vực sâu không hề có cảm tình!" Mục Chi Quang nói thản nhiên.

"Anh trấn áp chúng đúng không? Nếu thả chúng ra thì sẽ thế nào?" Hồ Hạch không kìm nổi tò mò hỏi.

"Thả chúng ra ư?" Nghe vậy, ánh mắt Mục Chi Quang lóe lên một tia tức giận.

Phải biết rằng, xứ sở Mutter Sea đỉnh cấp trong quá khứ đã bị hủy diệt vì sự xâm lăng của bộ tộc Chết Chóc này. Mối thù diệt tộc ấy cũng từng khiến hắn ta điên cuồng một cách triệt để, thậm chí còn nhảy xuống vực sâu dưới đáy biển với quyết tâm cho dù chết cũng phải lôi kéo bộ tộc Chết Chóc cùng xuống địa ngục.Advertisement / Quảng cáo

Nhưng trong mấy chục năm chém giết dưới vực sâu, Mục Chi Quang đã phát hiện ra rằng bộ tộc Chết Chóc này căn bản là không thể hủy diệt triệt để, chỉ còn con đường trấn áp mà thôi.

Mục Chi Quang của ngày xưa rất không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn chọn lấy thân trấn áp vực sâu dưới đáy biển, định khiến cho bộ tộc Chết Chóc vĩnh viễn bị chôn vùi dưới đáy vực sâu, không bao giờ được hồi phục.

Đây chính là sự trả thù của hắn ta đối với bộ tộc Chết Chóc dưới vực sâu.

Cho nên khi nghe thấy Hồ Hạch nhắc tới thả ra, Mục Chi Quang không khỏi nổi giận.

"Ngươi có còn lời nào muốn nói với ta không?"


"Hả? Không có!"

"Được, ta đã biết!"

Vừa dứt lời, hai tia sáng màu đen bắn ra từ mắt của Mục Chi Quang khiến thân thể Hồ Hạch lập tức bị xé rách, biến thành khói đen.

Hắn ta có thể cảm nhận được lời nói của Hồ Hạch có che giấu gì đó, hơn nữa Hồ Hạch vốn không phải là tộc nhân của hắn ta. Cho dù anh ta có ơn với bộ tộc của họ, nhưng trong mắt Mục Chi Quang cũng chẳng là gì cả. Không phải tộc nhân của mình thì hắn ta sẽ không có lòng nhân hậu dư thừa.

Sau đó Mục Chi Quang vươn tay bắt lấy không khí chỗ Hồ Hạch vừa chết.

Hửm? Mục Chi Quang ngạc nhiên, lại bắt một lần nữa…

Lại bắt tiếp…

Không thấy linh hồn đâu cả?

Mục Chi Quang vốn định bóc linh hồn của Hồ Hạch ra để kiểm tra thử xem lời nói của Hồ Hạch có mấy phần là thật. Nhưng không ngờ linh hồn của Hồ Hạch lại biến mất sau khi chết.

Trong mắt hắn ta, cảnh tượng này thật quái dị. Hắn ta thao túng lực lượng chết chóc nên có thể cảm nhận rõ ràng rằng Hồ Hạch là có linh hồn. Nhưng sau khi chết, linh hồn của anh ta lại đột nhiên biến mất. Điều này nằm ngoài sự hiểu biết của hắn ta.

Sau một lát im lặng, Mục Chi Quang khẽ giậm chân, thế là pho tượng khổng lồ chợt lóe sáng, lớp bùn trên người nó rơi xuống, trông như thể sống lại vậy.

"Linh hồn Mutter, tạm thời giao nơi này cho ngươi. Bây giờ ta phải đi lên xem thử rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!"

"Gừ!" Sóng nước khổng lồ lan tỏa chung quanh như thể đang đáp lại câu nói của Mục Chi Quang.

Sau khi dặn dò xong, thân hình Mục Chi Quang biến thành tia sáng màu đen, nhanh chóng lao lên mặt biển.



Lưu Sách đang ăn cá nướng với bạn bè bên bờ biển Lưu Ly bỗng kinh ngạc phát hiện tay phải của mình bắt đầu run rẩy không nghe theo sự khống chế của mình.

"Sao vậy đại ca?" Thành viên công hội ngồi bên cạnh tò mò hỏi.


"Không biết nữa, tự nhiên lại run lên!" Lưu Sách cũng rất kinh ngạc.

"Chắc là sóc lọ nhiều quá đó, kiềm chế chút đi." Con cún nói theo phản xạ.

"Cút đi mày!"



Trên đỉnh vách núi Tuyệt Cảnh, bộ xương màu đen bên cạnh tháp trụ bỗng bắt đầu run rẩy. Lúc này ông lão tóc trắng xuất hiện ở đó, giơ chân đá bộ xương màu đen một phát, thế là nó không run nữa.

"Tên hung thần Mục Chi Quang kia xuất thế rồi!" Ông lão tóc trắng vừa nhìn về hướng hải vực Vọng Hư vừa nói một cách thản nhiên.

"Tên nhóc đó với ngươi, ai mạnh hơn?" Lúc này, một đôi mắt đỏ ngầu hiện lên trên đỉnh núi rồi hỏi ông lão tóc trắng bằng giọng trêu tức.

"Nếu là hắn đầy đủ thì có thể chơi đùa với ta, nhưng hắn bây giờ thì ta có thể nhường hắn hai tay!" Ông lão tóc trắng vừa liếc nhìn đôi mắt đỏ ngầu đó vừa bình tĩnh nói.Advertisement / Quảng cáo

"Lại chém gió rồi!" Ác Thần cười phá lên.

"Đúng rồi! Ta vẫn không hiểu, với thực lực của ngươi thì tại sao không đi tìm Đại Đế xin được phong xá? Chỉ cần ngươi thông qua thử thách thì tên của ngươi sẽ xuất hiện trên bảng Âm Thần, hoàn toàn có thể trở thành thần linh được âm phủ tán thành, chấp chưởng một vùng thiên địa, chẳng phải là sướng thay!" Ác Thần bỗng hỏi.

"Xin được phong xá ư? Chẳng thú vị gì cả. Thật ra vẫn còn một con đường thành thần khác!" Ông lão tóc trắng lắc đầu.

Nghe vậy, Ác Thần có vẻ rất kinh ngạc, đôi mắt đỏ ngầu chợt co lại.

"Quả nhiên ngươi là kẻ điên!"

Nghe vậy, ông lão tóc trắng cười khẽ, mái tóc bạc phơ bay trong gió. Lão ngước nhìn bầu trời, khẽ thều thào: "Có khiêu chiến thì mới thú vị, không thì ta sợ mình sẽ lại mất phương hướng!"

Trường bào bay phần phật trong gió, lơ đễnh để lộ một tấm yêu bài khắc chữ "Nghịch" treo bên eo.



Trong cung điện thủy tinh, Hải Vương đang vừa dùng bữa vừa suy nghĩ tại sao lại có linh cảm chẳng lành. Sau đó sắc mặt gã ta chợt thay đổi, miếng thịt trong miệng rơi xuống.

"Đậu xanh! Thằng khốn nào làm thế!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui