Editor: Mai
Kỷ Nhiễm nắm chặt bức thư trong tay giống như nó là bảo bối của cô, không muốn buông tay ra. Cô tốn thời gian nhiều năm như vậy mới hiểu được trên thế giời này luôn có người yêu cô đến thế.
Dì giúp việc đứng chỗ cửa, hỏi: “Cô chủ, cô không sao chứ?”
Dì nhìn cô gái đang vừa khóc vừa cười kia, cảm giác như cô bị kích thích không nhỏ.
Kỷ Nhiễm lắc đầu, từ trên đất đứng lên. Vừa rồi cô luôn ngồi chồm hổm trên đất nhặt thư nên bây giờ đứng lên hơi choáng váng, nhưng cô vẫn lắc đầu: “Cháu không sao.”
Cô xoay người đi xuống lầu, cô biết tối nay tổ Thẩm Chấp phải tăng ca.
Nhất định anh vẫn còn đang ở công ty, bây giờ cô muốn đi gặp anh.
Vừa xuống lầu đúng lúc cửa chính mở ra, Bùi Uyển đi vào thấy bộ dáng cô vội vàng đi xuống: “Ăn tối xong rồi à?”
Bà nhắc tới chuyện này làm Kỷ Nhiễm dừng bước chân lại.
Sau đó cô nhìn Bùi Uyển, hít sâu một hơi, khẽ nói: “Mẹ, con đã không còn là đứa bé mười bảy tuổi nữa, về sau mẹ đừng tùy tiện sắp xếp chuyện của con.”
Bùi Uyển nghe vậy khẽ nhíu mày, nhưng bà không vì những lời nói Kỷ Nhiễm nói mà tức giận, ngược lại cười nhạt: “Không thích đối tượng xem mắt hôm nay?”
Giọng nói vẫn nhẹ nhàng thoải mái giống như những lời Kỷ Nhiễm nói hoàn toàn không có tác dụng.
Kỷ Nhiễm không muốn cứ dây dưa mãi, cô học được ưu điểm lớn nhất từ trên người Bùi Uyển đó là vào thẳng mọi vấn đề.
“Không phải không thích đối tượng xem mắt mà con đã có người trong lòng rồi, cho nên con sẽ không thích bất kì người nào khác nữa. Cũng phiền mẹ sau này đừng sắp xếp mấy buổi xem mắt này cho con.”
Kỷ Nhiễm nói xong tính rời đi.
Ai ngờ Bùi Uyển gọi cô lại: “Nhiễm Nhiễm, người trong lòng mà con nói là Thẩm Chấp sao?”
Kỷ Nhiễm hơi giật mình, chuyện cô với Thẩm Chấp ở bên nhau họ vẫn chưa nói cho bất kì ai biết. Vì họ làm cùng công ty, để tránh ảnh hưởng nên không tính công bố ra ngoài sớm.
Cô không biết vì sao Bùi Uyển biết nhanh như vậy.
“Con không cần nghĩ xem vì sao mẹ biết nhanh như vậy, là một người mẹ, mẹ muốn đưa ra vài lời khuyên với con.”
Đột nhiên Kỷ Nhiễm nở nụ cười, cô nhìn ý cười nơi chân mày và trong mắt Bùi Uyển, cho dù Bùi Uyển không có ký ức khi cô quay lại tuổi 17 nhưng những điều bà suy nghĩ và việc bà làm đều giống nhau như đúc.
Khi cô mười bảy tuổi Bùi Uyển dùng lý do chính đáng không thể yêu sớm để ngăn cản cô.
Bây giờ cô đã sớm qua tuổi trưởng thành, tới tuổi có thể nắm giữ cuộc sống chính mình, cô chỉ sợ bà ngăn cản cô từ nơi khác.
Kỷ Nhiễm gật đầu, hỏi: “Mẹ tính cho con ý kiến gì? Nói cho con biết mẹ anh ấy là bệnh nhân tâm thầm, vì suy xét tới hạnh phúc bản thân con nên phải loại bỏ đi tai họa ngầm này. Hay muốn nói cho con biết chuyện anh là một trong những người thừa kế tập đoàn Hằng Trì, bây giờ quyền thừa kế tập đoàn Hằng Trì rối loạn, nếu con ở cùng anh sẽ bị kéo vào cái đấu trường thú của tập đoàn Hằng Trì.”
Bùi Uyển từng nói với cô những lời này, bây giờ cô trả tất cả lại cho bà.
Bùi Uyển nghe từng câu cô nói, giống như chui vào đầu bà đọc lên tất cả những suy nghĩ của bà vậy, nhưng Bùi Uyển không vì những lời cô nói mà từ bỏ.
“Nhiễm Nhiễm, nếu con biết lý do mẹ phản đối vậy hai lý do đó đủ để mẹ phản đối hai đứa ở bên nhau.”
Kỷ Nhiễm cảm thấy có lẽ trước kia cô thực sự quá mức nghe lời nên không để Bùi Uyển kiến thức được sự phản nghịch thời thiếu nữ, làm cho bà hình thành nên tính cách duy ngã độc tôn thế này.
Làm cho Bùi Uyển cảm thấy rằng chỉ cần bà nói ra một chữ thôi chính mình đều phải nghe theo.
Kỷ Nhiễm thấy bản thân mình không cần thiết phải giả bộ con gái ngoan ngoãn khôn khéo gì nữa, giọng lạnh lùng: “Vậy con cũng nói cho mẹ một tiếng, sự phản đối của mẹ không có tác dụng.”
Nói câu này xong Kỷ Nhiễm đi thẳng ra cửa.
Lúc tới cô lái xe nên bây giờ cô lái xe tới thẳng công ty. Dọc theo đường đi cô luôn nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước, luôn có những cảnh tượng được hình dung lướt qua trong đầu cô.
Rốt cục xe cũng tới tầng hầm công ty, Kỷ Nhiễm đi thẳng lên lầu.
Cao ốc sầm uất náo nhiệt ban ngày bây giờ đã trở nên cực yên tĩnh. Ngay cả thang máy luôn luôn vận hành cũng nằm im ngay tầng một.
Kỷ Nhiễm đi vào ấn lên lầu, vài giây sau, thang máy dừng lại cánh cửa từ từ mở ra.
Đến công ty, quả nhiên như cô nghĩ, đèn trong phòng họp đang sáng, thỉnh thoảng còn có tiếng thảo luận, xem ra mọi người đều đang bận rộn.
Cô từng làm hạng mục nên biết tới thời điểm quan trọng đừng nói tăng ca tới chín giờ, cho dù tới nửa đêm hai ba giờ sáng cũng là chuyện bình thường.
Kỷ Nhiễm đứng bên ngoài phòng họp, cuối cũng vẫn nhịn không gõ cửa.
Cô ngồi ngoài bàn làm việc đối diện với phòng họp, phòng họp này được xây theo kiểu mở rộng nên chỉ cần họ vừa đi ra thì khẳng định Thẩm Chấp có thể thấy cô.
Kỷ Nhiễm dựa vào ghế, lấy những bức thư trong túi xách ra.
Cô từ từ xem lại từng bức thư một, nếu hôm nay Hạ Giang Minh không cảm thấy chuyện này thú vị nên nói cho cô nghe, vậy có lẽ vĩnh viễn cô sẽ không nhớ tới những bức thư này.
Đây giống như những vỏ sò ký ức trong dải ngân hà vậy.
Cô từng đặt nó ở nơi mà cô dễ dàng nhìn thấy, cảm thấy nó là ký ức quý giá. Vậy mà thời gian mạnh mẽ qua đi, thời gian khiến cho người ta quên mất những chuyện từng đáng trân trọng.
Những hồi ức này dần dần bị phủ bụi, phân tán khắp nơi.
Lúc trước cô giữ lại những bức thư này còn không phải bởi vì cô cảm thấy đây là những hồi ức thú vị khó có được ở thời trung học sao. Một người xa lạ đột nhiên gửi thư tới khiêu chiến sudoku với cô.
Bây giờ nhớ lại, thật ra lúc trước cô từng suy đoán có lẽ do bạn nam nào đó thích cô nên làm việc này.
Xem ra cô đoán không sai.
Kỷ Nhiễm nhìn hết những bức thư này nhưng phòng họp chưa từng mở ra. Không biết vì sao, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, càng nhìn phòng họp sự mệt mỏi càng hiện lên trong lòng.
Bấy kỳ khi nào việc chờ đợi luôn khiến người ta cảm thấy dài đằng đẵng không thú vị.
Cô đưa tay che miệng ngáp một cái, trong lòng đang có chút bực bội, cô vừa nhìn đồng hồ trên tay bỗng nhiên bàn tay che miệng cứng lại.
Sự chua xót ập vào lòng.
Hai tiếng đồng hồ, cô ngồi đây đợi anh hai tiếng đồng hồ đã cảm thấy nhàm chán mệt muốn chết.
Còn anh thì sao?
Những năm dài tháng rộng qua, rốt cuộc Thẩm Chấp đã đợi cô bao lâu, anh bằng lòng chịu tất cả sự vắng vẻ trống trải này chờ đợi cô phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Đột nhiên, cô đau lòng cho Thẩm Chấp quá.
Thật sự rất đau rất đau.
Cuối cùng cửa phòng họp cũng nhẹ nhàng đẩy ra.
Hai người đi ra ngoài đầu tiên nhìn thấy người đang ngồi trên bàn làm việc bên ngoài liền giật nảy mình, đặc biệt đối phương còn cúi đầu che mất mặt, tóc dài qua vai, miễn bàn có bao nhiêu khủng bố.
Họ vừa la lên, tất cả mọi người phía sau đều bị hoảng sợ.
Có người gan lớn nhìn kỹ hơn, rồi nói: “Hình như là Kỷ tổng?”
Thoáng chốc, có người nhận ra quả thật là Kỷ Nhiễm.
Họ đưa mắt nhìn nhau, nửa đêm Kỷ Nhiễm không ở nhà nghỉ ngơi lại chạy tới công ty làm gì? Hơn nữa hai tay cô còn che mặt, hình như đang khóc?
Thẩm Chấp đứng dậy đi ra ngoài thấy cấp dưới không giống như bình thường nhanh chóng tan ca về nhà mà tụ tập ngay cửa phòng họp.
“Sao thế?” Thẩm Chấp liếc nhìn bên ngoài.
Ngay lập tức anh đẩy mấy người trước mắt ra, đi tới chỗ Kỷ Nhiễm đang ngồi.
Anh đi qua khẽ khom lưng xuống, kêu: “Nhiễm Nhiễm.”
Kỷ Nhiễm đang đắm mình trong cảm xúc của bản thân mình không nghe thấy tiếng người khác, chờ tới khi Thẩm Chấp kêu tên cô mới ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm nước mắt mờ mịt nhìn khuôn mặt xuất chúng của người đàn ông bây giờ đang vô cùng lo lắng kia.
Cô đứng lên ôm chầm lấy cổ Thẩm Chấp.
Lúc này, tất cả mọi người đứng phía sau đều khiếp sợ, hai vị này??
Cả công ty ai cũng biết Kỷ Nhiễm với Thẩm Chấp có tiếng không hợp nhau, đặc biệt Kỷ tổng mỗi lần nhìn thấy Thẩm tổng đều hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
Cũng có nhân viên nữ bội phục Kỷ Nhiễm có thể một lòng công tác mà không bị gương mặt hại nước hại dân kia mê hoặc, thậm chí ngay cả khuôn mặt Thẩm Chấp cũng không mua chuộc được cô.
Kết quả, tình huống gì thế này?
Thẩm Chấp bị ôm bất ngờ nhưng không mảy may chú ý tới suy nghĩ của họ, anh vỗ nhẹ lên lưng Kỷ Nhiễm an ủi, giọng dịu dàng ấm áp: “Nhiễm Nhiễm, xảy ra chuyện gì thế?”
Kỷ Nhiễm hít mũi, nói: “Em đã biết chuyện anh gửi thư cho em.”
Viết thư cho cô?
Thẩm Chấp cứng người lại, đương nhiên anh nhớ rõ chuyện những lá thư kia, bởi vì những bức thư cô trả lời cho anh đến bây giờ vẫn đang trong phòng sách ở nhà, là ký ức quý báu nhất của anh, là bảo bối trân quý.
Cho dù lá thư đã ố vàng, anh vẫn còn nhớ rõ sự vui sướng khi nhận được thư trả lời từ cô.
Từ trước đến nay Thẩm Chấp đều không cảm thấy trong cuộc đời bản thân mình có chuyện gì đáng giá để nhớ lại, chỉ riêng tất cả những thứ về cô, anh đều cất kỹ, kể cả bức thư.
Kỷ Nhiễm buông anh ra, nâng lá thư trên lòng bàn tay tới trước mặt anh, trong giọng nói mang theo nức nở: “Xin lỗi, tại em không phát hiện sớm hơn.”
Không phát hiện ra anh là Tiểu Cảnh.
Không phát hiện người anh yêu vẫn luôn là em.
Cũng không phát hiện đã qua nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn luôn chờ em.
Trái tim Kỷ Nhiễm co rút đau đớn, khóc nức nở: “A Chấp, làm sao bây giờ, em đau quá. Em đau lòng vì anh.”
Không dám tưởng tượng đến chuyện anh đã phải chịu bao nhiêu thất vọng và cô đơn nhiều năm như vậy.
Trong lòng Thẩm Chấp tràn đầy cảm giác được che chở, cảm giác chỉ khi ở bên cạnh cô mới có được, trong ký ức, khi cô quay về năm 17 tuổi cô vẫn luôn che chở anh một lần rồi lại một lần.
Cả thế giới không thể bắt nạt Thẩm Chấp, bởi vì cô sẽ đau lòng.
Rõ ràng chỉ là cô gái nhỏ mong manh mềm mại nhưng vẫn luôn che chở cho anh, kiên cường như nữ chiến binh.
Cô không những phất cờ hò reo vì anh mà cô còn có thể vừa khóc nức nở vừa nói cho anh biết, A Chấp, em đau lòng vì anh.
Ngay lúc này, Thẩm Chấp cảm thấy việc chờ đợi mười năm là đáng.
Có lẽ không phải chỉ mười năm.
Từ cái ngày Nguyên Cảnh rời đi, anh đã khát vọng có thể một ngày nào đó được trở về bên cạnh cô bé này, nghe cô cười, nghe cô lảm nhảm oán giận.
Anh đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi.
Thật may thời gian không phụ lòng anh.
Anh đợi được rồi.
*
Sáng sớm, khi ánh mắt trời nghịch ngợm len qua khe hở tấm màn cửa lén chui vào trong chiếu lên người đang ngủ say trong mơ kia, đột nhiên cơ thể cử động, tay cô bộp một cái lên mặt mình.
Bốp một tiếng, người đàn ông bên cạnh đang dùng chính tóc dài của cô chọc vào mặt cô nhất thời cười khổ.
Qủa thật Thẩm Chấp không ngờ đối với chính mình mà Kỷ Nhiễm xuống tay độc ác như vậy, đại khái chắc bị nhột nên tát lên mặt mình.
Trên gương mặt trắng nõn kia nổi lên dấu hồng nhàn nhạt.
Thẩm Chấp thở dài rồi chậm rì rì xoa xoa mặt cho cô, vốn cô gái đang quay lưng với anh kia bây giờ lại thuận theo xoay người chui vào lòng anh.
Buổi sáng nơi nào đó dễ dàng sung huyết nhất, bây giờ đôi chân dài kia còn lách qua đây khiến nó có xu thế ngẩng cao đầu
Thẩm Chấp không tính làm thân sĩ.
Anh cúi đầu xuống cọ vào cổ cô, qua một đêm trên cằm anh đã mọc râu, cọ lên làn da có chút cứng.
Kỷ Nhiễm mệt đến mức không muốn nhúc nhích tay chân chút nào, Thẩm Chấp như muốn lấy hết toàn bộ để bù lại cho những thiếu xót đã qua.
Tối hôm qua cô nghe tiếng thở nóng bỏng của anh vang lên dồn dập bên tai, tiếng kêu rên ái muội kia kích thích tất cả cảm quan của cô.
Cho dù trong lúc mơ màng cô vẫn nghĩ, hóa ra tiếng đàn ông rên dễ nghe như vậy.
Tối hôm qua thực sự Kỷ Nhiễm khóc rất nhiều, lúc đầu do đau lòng, cuối cùng vì mệt. Cô còn không nhấc nổi ngón tay mình lên, cổ họng kêu gào tới khàn giọng, vậy mà anh vẫn không buông tha cho cô.
Làm Kỷ Nhiễm phát cáu quyết định cả đời này không cho Thẩm Chấp lên giường mình nữa.
Anh thật sự cầm tinh con chó mà.
Thẩm Chấp cũng biết làm người, sau khi xong việc liền thật cẩn thận ôm cô vào bồn tắm lớn giá trị trăm vạn trong nhà, đúng vậy, lúc đó anh làm cái bồn tắm rất lớn, Hạ Giang Minh tới nhà anh làm khách còn nói chắc anh bị điên rồi.
Thật ra Thẩm Chấp cũng thấy mình bị điên, lúc trước sở dĩ anh kiên trì muốn dùng bồn tắm lớn như vậy bởi vì nghĩ nếu có một ngày Kỷ Nhiễm xuất hiện trong nhà anh, vậy cái bồn tắm lớn này đủ để hai người tắm chung.
Khi đó Kỷ Nhiễm mới từ nước ngoài về, ánh mắt cô nhìn anh đều mang theo sát khí.
Thẩm Chấp tự mình giữ lại ý nghĩ kỳ lạ đó.
Mà khi anh thật sự ôm Kỷ Nhiễm vào trong bồn tắm lớn, vốn tính buông tha cô nhưng nhìn sóng nước lướt qua làn da cô, cảm xúc trơn mềm lại tinh tế.
Kích thích làm Thẩm Chấp không nhịn được.
Bây giờ đã mười giờ sáng, may hôm nay thứ bảy họ đều không cần đi làm.
Thẩm Chấp biết anh còn có cuộc họp phải tham dự, nhưng ngay cả trở lý của anh cũng không dám gọi điện thoại cho anh, đại khái biết tối qua ông chủ nhà mình xuân phong nhất độ*.
*Xuân phong nhất độ: có nghĩa đang ân ái, đang làm tình.
Không ai có lá gan này.
Rốt cục Kỷ Nhiễm mở mắt ra, vừa mở đã lập tức nhắm lại. Sau đó lại lén lút hí mắt nhìn qua anh.
Đây là lần đầu tiên họ tỉnh lại cùng trên một cái giường.
Trước kia Kỷ Nhiễm từng ở nhà Thẩm Chấp, nhưng đừng nói tới chuyện hai người chung cái giường, ngay cả cái phòng cũng chưa ngủ chung.
Cô vừa động, người đàn ông bên cạnh đã cười khẽ, Kỷ Nhiễm căm tức nhắc nhở: “Thẩm Chấp, đừng trách em không nói trước với anh…, bây giờ em không có hứng thú.”
Đúng vậy, không có hứng thú.
Sớm muộn gì cô cũng giống như con rối bị anh lăn qua lăn lại đủ tư thế.
Cô giận rồi.
Di động Kỷ Nhiễm vang lên, không phải điện thoại mà là nhắc nhở. Thẩm Chấp đưa tay qua lấy, cầm trên tay nhìn màn hình, hỏi: “Hôm nay em phải đi tái khám à?”
Mặc dù bác sĩ cho phép Kỷ Nhiễm xuất viện nhưng dù sao cô bị tai nạn, lại còn hôn mê lâu như vậy nữa cho nên bác sĩ hẹn thời gian tái khám với cô.
Thẩm Chấp nhìn thời gian là 3 giờ chiều, cười nhẹ: “Không sao, chúng ta vẫn còn thời gian.”
“Thẩm Chấp.” Kỷ Nhiễm buồn bực la lên.
Nhưng Thẩm Chấp giữ cằm cô, như cười như không nói: “Gọi chồng.”
Gọi em gái anh!!!
Kỷ Nhiễm cảm thấy có thể do cô quá dễ nói chuyện, đang tính ra tay thì cả người đã bị Thẩm Chấp ôm lấy, lại qua vài giây vùng vẫy đã biến thành nức nở.
Tới giần 1 giờ Kỷ Nhiễm mới đi ra ngoài, Thẩm Chấp làm cơm trưa cho cô ăn mới miễn cưỡng khiến cô nguôi giận.
Tới bệnh viện lúc cô nằm hôn mê.
Đến nơi, Kỷ Nhiễm đi kiểm tra còn Thẩm Chấp ngồi bên ngoài chờ cô. Nhưng lúc cô đi ra lại không thấy người đâu, Kỷ Nhiễm không sốt ruột nghĩ chắc anh đi toilet hoặc nghe điện thoại.
Không phải có câu nói rất nổi tiếng, dùng phụ nữ như đàn ông, dùng đàn ông như gia súc..
Ngành đầu tư chính là ngành mà thực hành triệt để câu nói này.
Đặc biệt loại công ty đầu tư như họ nữa, hằng năm không biết bao nhiêu sinh viên Thanh Bắc tốt nghiệp, tốt nghiệp đại học top 10 thế giới cũng không phải hiếm lạ ở công ty.
Kỷ Nhiễm đứng tại chỗ chờ, vừa lúc gặp được y tá nhìn hơi quen mắt lúc cô nằm viện.
Y tá chủ động chào hỏi với Kỷ Nhiễm, vui vẻ nói: “Cô Kỷ, cô tới tái khám sao?”
Kỷ Nhiễm gật đầu.
Y tá cười cười, vô cùng tò mò hỏi: “Chị với anh Thẩm bên nhau rồi sao?”
Anh Thẩm?
Kỷ Nhiễm hiểu ra có lẽ cô ấy đang chỉ Thẩm Chấp, kỳ quái nói: “Cô biết Thẩm Chấp?”
“Đương nhiên rồi, lúc chị hôn mê ngoại trừ cha mẹ chị ra thì anh Thẩm là người tới thường xuyên nhất.” Cô ý tá nghĩ rồi lắc đầu nói: “Thật ra cha mẹ chị không tới thường xuyên bằng anh Thẩm nữa, hầu như mỗi ngày anh đều tới.”
“Cô nói mỗi ngày anh đều tới sao?” Tiếng hít thở của Kỷ Nhiễm có chút dồn dập.
Cô mờ mịt ngẩng đầu nhìn cô ý tá trẻ.
Y tá cũng kinh ngạc, nhưng sau lại nghĩ đến chuyện lúc trước mấy y tá thảo luận với nhau xem hai người họ có phải đôi người yêu bị chia cắt hay không, bằng không những chuyện xảy ra sau đó thật khó hiểu.
Y tá cảm thấy mình phải giúp đỡ cho Thẩm Chấp.
Cô ấy nói: “Lúc chị bị hôn mê anh Thẩm đối với chị rất tốt. Mỗi người chúng tôi đều nhìn tận mắt, anh không những đọc sách cho chị nghe mà còn massage chân cho chị nữa. Có đôi khi ngồi trong phòng bệnh của chị thật lâu không dám làm gì, chỉ có thể ngồi ngơ ngác nhìn chị.”
“Thật ra khi đó tụi em còn đồng tình với anh nữa, sợ chị vẫn không thể tỉnh lại, chị nói xem để lại một mình anh đáng thương biết bao.” Sau đó cô ý tá trẻ ý thức được lời mình nói có chút không ổn, vội vã nói chuyện quan trọng ra: “Chỉ là sau khi chị tỉnh lại không thấy anh tới bệnh viện nữa, chúng em còn cảm thấy kỳ lạ.”
“Cảm ơn cô.” Kỷ Nhiễm biết đối phương nói việc này cho cô nghe không phải chỉ đơn giản vì tò mò.
Có lẽ cô ấy muốn nói cho cô biết tất cả những chuyện Thẩm Chấp làm vì cô, tối thiểu cũng để cô biết.
Hóa ra lúc cô hôn mê anh vẫn luôn ở bên cạnh.
Cô ý tá trẻ lắc đầu, nói: “Cô Kỷ, chị đừng trách em nhiều chuyện. Em thực sự cảm thấy hai người rất xứng đôi, hơn nữa lúc chị bị bệnh anh Thẩm vẫn kiên trì bên chị. Cho nên em hi vọng hai người có thể mãi mãi hạnh phúc.”
Có lẽ bởi vì cô ý tá còn trẻ nên cô ấy mới dũng cảm nói ra những lời này, theo lời người khác thì là người xen vào chuyện người khác rồi.
Kỷ Nhiễm nghiêm túc nhìn cô ấy, nói: “Cảm ơn em, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc.”
Cô ý tá trẻ nắm tay giơ thủ thế cố lên với cô rồi lại vội vàng chạy đi lo chuyện người bệnh khác.
Lúc Thẩm Chấp quay lại thấy Kỷ Nhiễm đang ngồi trên ghế chờ anh.
Cô nhìn những người bệnh đang đi tới đi lui trên hành lang, có người cùng người nhà tới, có một số người là người yêu, thê thảm nhất là tới một mình.
Thẩm Chấp ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Kiểm tra xong rồi à?”
“Vâng, phải đợi nửa tiếng.” Kỷ Nhiễm nhìn anh, đột nhiên nói: “Thẩm Chấp, anh có nghĩ tới chuyện vì sao đoạn ký ức kia trừ em ra chỉ có anh nhớ.”
Thẩm Chấp không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, nghiêm túc suy nghĩ.
Chỉ là chuyện này anh không cách nào dùng lý lẽ thông thường tới giải thích.
“Hay bởi vì có người ở cùng một chỗ với em, cộng thêm chuyện em đang hôn mê, nói không chừng sóng điện não kết nối với nhau?” Kỷ Nhiễm vô cùng nghiêm túc nhìn anh.
Thẩm Chấp nghe ý nghĩ kỳ lạ của cô liền kinh ngạc, anh bất đắc dĩ nói: “Nhiễm Nhiễm, không phải chuyện gì đều có thể giải thích một cách hợp lý được.”
“Huống chi không phải chỉ mình anh bên em mỗi ngày, còn có hộ công y tá trong bệnh viện nữa mà.” Thẩm Chấp sợ cô đi vào ngõ cụt nên muốn an ủi cô.
Nhưng anh mới nói xong, Kỷ Nhiễm đã nói tiếp: “Cho nên mỗi ngày anh đều ở trong bệnh viện với em.”
Bây giờ Thẩm Chấp mới phát hiện ra hóa ra Kỷ Nhiễm đào hố cho anh.
Làm sao cô có thể tin vào nguyên nhân kiểu như sóng điện não chó má đó được chứ, cô chỉ muốn biết có phải mỗi ngày anh đều ở bệnh viện cùng cô hay không thôi.
Thẩm Chấp bất đắc dĩ, quả thật anh không ngờ Kỷ Nhiễm lại hạ một tay với anh.
Kỷ Nhiễm không tính buông tha cho anh, cô hỏi: “Vì sao anh không nói cho em biết? Là anh vẫn luôn chăm sóc em, vẫn ở bên cạnh em, vì sao không nói?”
Thẩm Chấp sững sờ.
Ngay từ đầu không nói vì quan hệ giữa cô và anh không giống nhau, lúc trước quan hệ giữa họ nhìn như luôn đối đầu, huống hồ anh không xác định được trong đầu Kỷ Nhiễm có còn đoạn trí nhớ này không.
Anh sợ những chuyện đó chỉ là một giấc mộng của mình mà thôi.
Cuối cùng tỉnh lại, mọi chuyện đều không phải sự thật.
Thẩm Chấp bất đắc dĩ nói: “Anh sợ em không nhớ rõ chuyện của chúng ta.”
“Vậy về sau thì sao, khi em nhớ rõ vì sao anh không thẳng thắn với em?” Kỷ Nhiễm không bị anh lừa, đúng vậy, Kỷ Nhiễm hiểu được chuyện anh sợ hãi.
Bởi vì chính cô cũng từng ở trong khoảng thời gian sợ hãi không xác định đó.
Nhưng sau đó họ đã thẳng thắn với nhau, Thẩm Chấp có nhiều thời gian nói tất cả cho cô biết.
Kỷ Nhiễm khẽ hỏi: “Có phải vì mẹ em?”
Trên mặt Thẩm Chấp hiện lên nụ cười khổ, quả thật có quan hệ với Bùi Uyển. Anh không ngờ lúc 17 tuổi Bùi Uyển phản đối bọn họ, rồi đến 27 tuổi vẫn phản đối như cũ.
Thân thế phức tạp của anh, bệnh của mẹ anh, từ đầu tới cuối đều là lý do để Bùi Uyển phản đối.
Kỷ Nhiễm: “Thẩm Chấp, bây giờ em đã không phải 17 tuổi nữa rồi, em đã là người 27 tuổi. Cho dù bây giờ em có lãnh giấy chứng nhận với anh thì không ai có thể cản em, em có thể tự quyết định cuộc đời của mình.”
“Cũng có thể quyết định việc mình yêu người đàn ông như thế nào.”
Anh là người đáng giá đó.
Cuối cùng Thẩm Chấp vẫn gật đầu, anh hỏi: “Nhiễm Nhiễm, em bằng lòng đi gặp mẹ anh với anh sao?”
Bây giờ nhớ tới câu Nguyên Sênh từng nói, trong lòng Thẩm Chấp vẫn không buông được.
—- Tiểu Cảnh, về sau không được đưa người trong lòng tới gặp mẹ, nhất định không được.
Bà sợ chính mình sẽ liên lụy tới anh, sợ cô bé anh thích sẽ để ý tới chuyện bà là bệnh nhân tâm thần, Thẩm Chấp tin Kỷ Nhiễm sẽ không để ý.
Trước kia, anh chưa bao giờ nghĩ đến đưa ai đi gặp Nguyên Sênh.
Bây giờ, anh có một người muốn đưa đến.
Kỷ Nhiễm chớp chớp mắt, nói: “Thẩm Chấp, anh đang cầu hôn với em đấy à?”
Lời Editor: Thật ra nói rất đơn giản, Thẩm Chấp sợ nói mọi chuyện cho Kỷ Nhiễm nghe thì Kỷ Nhiễm sẽ có gánh nặng khi chống lại sự phản đối của Bùi Uyển, cũng vì Bùi Uyển biết chuyện của mình và Kỷ Nhiễm rồi lại phản đối hai người như kiếp trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...