Thẩm Khanh Khanh sửa lời: “Dì à, không phải anh họ không thích Vượng Lai, mà là Vượng Lai không thích anh ấy trước.”
Vả lại anh họ của cô làm gì kém tới vậy, bằng không anh ruột cũng sẽ không mê đắm mê đuối anh ấy như thế…
Đúng vậy, Thẩm Mộ Ngôn yêu Chu Tường.
Tiết Vạn Phương và Thẩm Khanh Khanh ở nơi đây không lạ lẫm gì chuyện này, nhưng người trong cuộc là Chu Tường thì không biết, đến cả cha của Chu Tường cũng không biết.
Hoặc là nói Chu lão thái gia có ý định giả ngu, ông không hy vọng Thẩm Mộ Ngôn sẽ kết hôn với Chu Tường.
Bởi vì Chu lão thái gia biết rất rõ, con ông là một kẻ tính tình kỳ quái lại còn sáng nắng chiều mưa trưa vừa vừa.
Mà Thẩm Mộ Ngôn có loại ý tứ kia với hắn, khí thế kiêu ngạo thấp hơn Chu Tường cả một cái đầu, hơn nữa tính tình Thẩm Mộ Ngôn là kiểu ngoan ngoãn thật thà.
Cậu ta trấn áp nổi Chu Tường à?
Tất nhiên đáp án là không rồi.
“Hầy…” Chu lão thái gia tâm sáng như gương, đương nhiên Tiết Vạn Phương cũng biết rõ điều này.
Bà hận rèn sắt không thành thép mà nói: “Thẩm Mộ Ngôn ơi là Thẩm Mộ Ngôn, con nhìn con xem, có gan nghĩ mà không có gan làm, đi canh thịt mỡ mà không biết đường ăn vụng! Con thế này có xứng làm đàn ông không?”
Tiết Vạn Phương vô cùng đau đớn, bà chỉ hi vọng cháu ngoại mình có thể là một nam nhân kiên cường, ít nhất là khi đối mặt với Chu Tường cũng sẽ tạo cảm giác ngang vai ngang vế, chứ không phải là một mực tuân theo.
“Dì à,” Thẩm Mộ Ngôn lộ vẻ bất đắc dĩ, nói: “Có phải dì không biết anh họ là người thế nào đâu?”
Một kẻ tính tình kỳ quái hỉ nộ vô thường, ai chiều nổi hắn đây?
Lại nói, Thẩm Mộ Ngôn từ nhỏ đã sống dưới cái bóng của Chu Tường, có thể cứng rắn nổi mới là lạ.
“Con vừa rồi nói gì cơ? Chu Tường rất hài lòng về Vu nhị thiếu gia kia?” Tiết Vạn Phương bình tĩnh nhẩm lại mấy lời này trong miệng, khe khẽ thở dài, nói: “Cứ chờ mà xem, vào được cửa nhà này thì nhất định không phải là đồ ngốc đâu.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Thẩm Khanh Khanh ứng lời.
Cô vừa nhớ đến vị anh họ xấu tính có một không hai của mình liền run cầm cập, trong lòng đột nhiên nổi lên chút đồng cảm với chị dâu tương lai kia.
Nhà họ Vu.
Tiêu Ảnh lúc này đang thu dọn đồ đạc.
Khi cậu nhớ ra thứ hai chính là ngày mai, thì ông nội Vu cũng đồng thời nhớ ra chuyện này.
Chỉ trong chốc lát ông đã cười đến không khép được hàm, chạy qua vỗ bồm bộp vào cánh tay rắn chắc của đứa cháu thứ hai, nói: “Phong thái rất giống ông nội năm đó nha.”
Cút…
Tiêu Ảnh nghĩ thầm.
Chẳng qua khi được ông nội Vu nhắc nhở, cậu lại nghĩ tới chuyện quan trọng khác, lúc này cần phải đi làm nó.
Là một thằng đàn ông đích thực theo chủ nghĩa chỉ làm mà không nói, Tiêu Ảnh dùng thực lực chứng minh mình chưa bao giờ sợ hãi, cầm điện thoại di động lên gọi vào số cá nhân của Chu Tường.
Nhà họ Chu.
Chu Tường nhìn điện thoại không ngừng rung lên trong tay, trên màn hình hiện tên của Vu Phong.
Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên chiếc bàn đắt tiền theo tiết tấu: “1,2,3,4…” Chờ đến khi tiếng chuông sắp tắt đi, Chu Tường mới cầm di động lên nghe máy: “Alo?”
“Chú Chu…”
Đầu bên kia điện thoại truyền sang một thứ âm thanh trong trẻo dễ nghe, thứ âm thanh thuộc về của thanh niên đang vui mừng phấn chấn.
“Vu Phong?” Chu Tường hỏi.
“Ừm, là cháu.” Tiêu Ảnh nói: “Chào buổi tối, chú Chu.”
“Hừ.” Chu Tường đợi cả đêm mới nhận được cú điện thoại này, lạnh lùng nói: “Thế nào, cậu cũng biết bây giờ là buổi tối à?”
Tiêu Ảnh: “Cháu…”
Chu Tường nói: “Trời đêm gió lạnh mà đi gọi điện cho tôi, ai không biết lại nghĩ tôi quen thân với cậu lắm.”
“…” Tiêu Ảnh thầm nghĩ, thế chẳng lẽ chúng ta không quen nhau à?
Một lát sau.
Điện thoại vang lên âm thanh trầm thấp của Chu Tường: “Vu Phong?”
Tiêu Ảnh cầm di động lẳng lặng nghe hắn nói xong, bắt đầu biểu đạt cảm xúc mà nói: “Thanh âm của chú vang tựa chuông đồng, lên tận mây xanh, rung động màng nhĩ, quả thật là tiếng trời, cháu rất thích.”
“Phụt!” Khuôn mặt già nua của Chu Tường thoáng chốc nóng như đường nhựa giữa nắng tháng tám, đỏ đến mức bốc ra khói trắng, hắn quên luôn cả cái cớ đã chuẩn bị sẵn: “Đừng có phí lời, nói chuyện chính đi.”
“Vâng.” Tiêu Ảnh thu lại mấy lời tán tỉnh học được từ anh Phong kia, nghi ngờ nói: “Sao ngài biết cháu có chuyện cần gặp?”
Lời này vừa hỏi đến, Chu Tường đã cười lạnh thành tiếng: “Bởi vì người không có chuyện mà đêm đến còn gọi điện quấy rầy tôi, căn bản không thể sống tới ngày hôm nay.”
Sau đó bên kia rất lâu cũng không lên tiếng trả lời.
Chu Tường cau mày: “Cậu còn đó không?”
Tiêu Ảnh trả lời: “Vẫn còn, chỉ là cháu đang tự hỏi, việc chúng ta ngày mai gặp nhau ở đâu có được tính là chính sự không?”
Nếu như là không tính, thì chiếu theo mức độ hung tàn của hắn, cái mạng nhỏ này của mình chẳng lẽ không giữ nổi ư?
Chu Tường suy ngẫm lời nói của cậu một chút, khuôn mặt nhất thời biến hóa thành đủ loại màu, vô cùng đặc sắc, nói: “Thì ra cậu vòng vo lâu như vậy là muốn tôi đi đón cậu…” Đúng là hoang đường, làm xằng làm bậy: “Buồn cười, Vu Phong, cậu tự xem mình là cô dâu xinh đẹp yếu đuối thật đấy à?”
Vậy mà dám làm nũng đòi người ta đi đón!
Tiêu Ảnh: “…”
Excuse me? Cậu chỉ hỏi một câu ngày mai gặp nhau ở đâu thôi mà?
Cậu chọc vào điểm G nào của Chu Tường vậy?
Chu Tường phía bên kia điện thoại vẫn tiếp tục nói: “Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, cậu một vừa hai phải cho tôi, Chu mỗ chắc chắn sẽ không phải chỉ vì cậu là một người đã gả về nhà chồng mà hoàn toàn chiều theo ý cậu, đó là chuyện không thể, cậu chết tâm đi.”
Tiêu Ảnh bị răn dạy đến không hiểu ra sao, trực tiếp nói: “Chú Chu, vậy ngày mai chúng ta gặp nhau trước cửa cục dân chính lúc mười giờ được không?”
Như vậy đã được chưa?
Chu Tường nghẹn họng: “….”
Một câu cũng không nói nổi.
Tiêu Ảnh thở phào nhẹ nhõm, cho là đối phương đã chấp nhận đề nghị của mình, vì vậy nói: “Chú Chu nhớ nghỉ ngơi sớm nhé, chúc chú ngủ ngon.”
“Chờ đã.” Chu Tường lên tiếng ngăn cản thanh niên kia cúp điện thoại, ở trong phòng mình thẹn quá hóa giận nắm tay thành đấm: “Tôi mới là trưởng bối, cậu dựa vào đâu mà đòi sắp xếp lịch trình cho tôi?”
“.…” Tiêu Ảnh hết cách rồi, cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy rốt cuộc phải làm thế nào?
“Chín giờ sáng mai đứng trước cửa nhà Vu chờ tôi.” Chu Tường hít một hơi thật sâu, tiếp theo nói ra một câu, rồi cúp máy.
Tiêu Ảnh cứ như vậy mà đạt được kết quả cậu mong muốn, nhưng không hiểu sao hai mắt lại dại ra, hoài nghi nhân sinh của mình.
Đêm đó cậu ngủ rất ngon.
An ổn như người thứ hai phải đi đăng ký kết không phải là cậu vậy, dĩ nhiên là vì giấy chứng nhận Tiêu Ảnh cầm trong tay cũng không phải của mình.
“Mẹ nó…” Mạnh tay vứt tờ giấy chứng nhận lên giường, Tiêu Ảnh buồn bực nhớ tới anh Phong giờ khắc này cũng cầm giấy chứng nhận như cậu mà đi vòng quanh thế giới, nhân tiện trái ôm phải ấp mấy cô em nóng bỏng của các nước khác nhau.
“.……”
“Nhị thiếu gia.” Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa của hầu gái.
“Vào đi.” Tiêu Ảnh đang từ một nam nhân cuồng dã buông thả ngay lập tức biến thành thiếu gia tao nhã quý phái.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, nhóm hầu gái đến mang rương hành lý cho cậu lần thứ hai nhìn mê đắm mê đuối, tim hồng bay khắp phòng.
Hai cô xấu hổ mất một lúc lâu, mới lí nhí hỏi cậu: “Kia là hành lý của nhị thiếu gia à? Để chúng em xách giúp ngài.”
Hành lý về nước lần này của Tiêu Ảnh cũng không nhiều.
Nhưng mà đêm qua, khi phu nhân đại phòng Quản Minh Trân nghe được mọi chuyện đã định liền động lòng trắc ẩn.
Bà cho người sắp xếp hai rương hành lý lớn suốt cả đêm, mang qua cho Tiêu Ảnh tự mình chọn.
Là một người lớn lên ở nước ngoài, lại làm một thanh niên Trung Quốc năm tốt, Tiêu Ảnh đương nhiên sẽ không phụ lòng tốt của Quản Minh Trân.
Quần áo, trang sức, ngọc cầm tay(1), mũ quạt(2), vải lụa màu sắc rực rỡ vô dụng, nhưng cậu đều muốn.
“Phong nhi.” Thời gian rất nhanh đã tới chín giờ, ông nội Vu sau khi ăn sáng xong liền xách lồng chim đi tản bộ, Quản Minh Trân tranh thủ thời gian qua dạy dỗ lại thằng ranh con thứ hai, răn đe vài câu: “Dì Trân biết con lớn lên ở nước ngoài, có ít quy tắc trong nước không hiểu rõ cho lắm, nhưng có vài điều con phải nhớ kỹ, nhà họ Chu rất quan trọng quy củ, chú ý trung tín, hiếu kính, lễ nghĩa, liêm sỉ, con qua đó nhập gia thì phải tùy tục, tuyệt đối không được đem mấy cái thói xấu học ở nước ngoài kia bày ra.”
“Vâng.” Đêm qua ông nội Vu đã nói chuyện này với cậu rồi: “Con biết mà dì.”
Trong xã hội hiện nay, chẳng còn mấy ai coi mấy thứ truyền thống trong nhà như vậy nữa.
Thế nhưng nhà họ Chu lại khác, gia tộc trăm năm vẫn sừng sững không đổ, lý do cũng là vì giữ vững được gia sản cùng cốt cách mà lão tổ tông truyền lại.
Hiện giờ số gia tộc như vậy trong Bắc Kinh có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cho nên Tiêu Ảnh cảm thấy nhà họ Chu rất ngầu.
“Em trai.” Sau khi Quản Minh Trân đi, Vu Hạo người mặc áo vest chân đi giày da lại bước vào, vừa tháo cúc áo chỗ cổ tay vừa cười tủm tỉm tiến tới, nói: “Anh tới chúc mừng em trước.”
Fuck! Trong lòng Tiêu Ảnh nghĩ như vậy, ngoài miệng lại ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn anh.”
Vu Hạo này là một tên lòng lang dạ sói, năm đó khi mẹ con Vu Phong còn ở trong nước, vẫn luôn bị hắn đứng trong bóng tối ngáng chân hãm hại.
Nếu như nói Vu Hạo là lòng lang dạ sói, thì Vu Phong sau khi lớn lên bên ngoài nói nói cười cười bên trong lại là một con sói ăn thịt uống máu người, tuy rằng Tiêu Ảnh chỉ học được một ít, nhưng cũng đủ để đối phó với Vu Hạo.
Cậu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói: “Thời gian đã không còn sớm, em có việc gấp phải làm, xin anh cứ tự nhiên.”
Vu Hạo bị bỏ lại phía sau nhìn bóng lưng Tiêu Ảnh, khinh bỉ nhả một câu: “Phế vật.”
Trong sân.
Tiêu Ảnh đi tìm ông nội Vu đang tản bộ, đứng sau lưng ông nói: “Ông ơi, cháu phải đi rồi.”
Ông nội Vu nói: “Đi thôi.”
Ông đã không còn gì để nói nữa, những gì cần nói đêm qua đã nói xong hết rồi.
Thậm chí ông còn nhét một đống CD vào hành lý của cậu, dặn đi dặn lại mấy trăm lần, dặn đứa cháu ngoan sau khi tới nhà họ Chu rồi nhất định phải xem chúng một chút.
Bằng không sẽ hối hận.
Điều này khiến Tiêu Ảnh tim gan cồn cào, cậu trộm nghĩ, chẳng lẽ là bí tịch võ công Trung Quốc?
“.….”
Một chiếc siêu xe màu đen từ từ dừng lại trước cửa tứ hợp viện.
Người đàn ông mặc chính trang(3) phân phó nói: “Vào kêu cậu ta ra đi.”
Bảo tiêu Giáp: “Vâng thưa ngài.”
Chân chạy vặt phụ trách ngày hôm nay vẫn là hắn ta.
“Nhị thiếu gia, ngài Chu đến rồi.”
“Vậy thì đi thôi.”
Hôm nay Tiêu Ảnh mặc một bộ vest màu trắng ngà, bộ quần áo khoác trên người cậu khiến cậu đặc biệt tuấn tú lịch sự, quý phái thanh cao, nếu nói cho cẩn thận thì là đẹp tới xuất sắc, vai rộng eo thon, chân dài tới nách(4).
“Chào buổi sáng, chú Chu.” Vị công tử mắt ngọc mày ngài này đứng ngoài cửa chào hỏi người trong xe, nhưng không hề có ý định chui vào.
“Ừ…” Chu Tường không chút để ý mà xoay mặt, hắn ngây ngẩn cả người, thu hồi ánh mắt xoa xoa ngực, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm cậu từ trên xuống dưới, nuốt nước miếng hỏi: “….Sao cậu còn chưa vào?”
Tiêu Ảnh chớp chớp mắt, nói: “Cháu sợ chú lại đuổi cháu ra.”
Chu Tường sửng sốt, lạnh lùng nói: “Bớt làm bộ làm tịch đi, mau lên xe.” Đồng thời đảo mắt liếc hầu gái đang đứng bên cạnh Tiêu Ảnh, ánh mắt giống như cái cung bắn tên vút vút: “Tiểu Giáp, chuyển hành lý giúp nhị thiếu gia.”
“Vâng thưa ngài.”
Cái gọi là sợ hãi rốt cuộc cũng chỉ nằm trên đầu lưỡi của Tiêu Ảnh mà thôi.
Cậu chưa bao giờ sợ cả.
Tiêu Ảnh mở cửa xe, cúi người chui vào, đôi môi phớt màu lại nở nụ cười mỉm tiêu chuẩn của anh Phong, mắt phượng chất chứa ánh sáng, lấp lánh có thần đánh giá Chu Tường: “Chú hôm nay đẹp trai quá.”
Chu Tường: “….” Đôi tay giấu trong ống áo vui sướng xoa nhẹ lên nhẫn ngọc màu mỡ dê đeo trên ngón cái, nhưng trên mặt vẫn chỉ có lạnh nhạt, khinh thường nhìn lại: “Phi, lại dẻo mồm.”
Bảo tiêu Ất ngồi phía trước bị hù tới chấn động, tóc trên đầu dựng ngược hết lên.
Đấy đấy, lại bắt đầu miệng chê một đằng người làm một nẻo rồi.
Từ giám đốc Chu thị đến thái tử Chu Tường, đều vì em mà khuynh tình.
Tiêu Ảnh trầm mặc một lát, linh hồn cậu không biết đã bay đi xó xỉnh nào: “….”
Chờ tới lúc hoàn hồn, thì cậu lại mở cửa xuống xe.
“Đi đâu?” Chu Tường hỏi, đồng thời nắm chặt lấy tay Tiêu Ảnh, trên mặt lộ vẻ giật mình không tin.
Hắn cho là Tiêu Ảnh nổi giận.
“Hả? Chú thả tay cháu ra đi.” Tiêu Ảnh yêu cầu, nhưng cậu phát hiện vị thái tử nhà họ Chu vui giận bất thường này nắm chặt tay cậu không chịu buông, thậm chí còn ra vẻ muốn dùng ánh mắt trừng chết mình, cậu không thể làm gì khác ngoài giải thích: “Bộ vest của cháu không hợp với ngài, cháu nhớ trong hành lý của cháu có một bộ khá giống với bộ của chú đang mặc.”
“…” Thì ra là vậy.
Sau khi biết mình hiểu lầm đối phương, Chu Tường lúc này mới nhanh chóng thu tay lại, thậm chí còn chùi chùi lên quần áo.
“Tìm thấy rồi.” Bên ngoài truyền tới âm thanh vui vẻ của Tiêu Ảnh, càng ngày càng khiến đầu ngón tay Chu Tường nóng lên.
“Chú Chu,” Tiêu Ảnh ngồi vào nói: “Phiền chú đóng cái cửa sổ bên kia một chút, cháu muốn thay đồ trong xe.”
“Cái gì?” Mí mắt Chu Tường nhảy một cái, mặt đầy vẻ không thể tin nổi nhìn thanh niên ngồi cạnh bên, hỏi ngược lại: “Thay quần áo?” Sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái xanh, hắn gầm lên mắng: “Không được!” Trên xe còn có bảo tiêu, thay quần áo cái rắm! “Cậu đừng hòng thay quần áo trên xe!”
Hắn không cho phép.
*********
Chú thích:
(1) Ngọc cầm tay:
//
(2) Mũ quạt:
(3) Chính trang: theo tác giả giải thích thì anh công mặc bộ đồ đường trang cách tân chứ không phải là mặc vest.
(4) Ôi cái đoạn tui buồn cười nhất đây =))) trong bản gốc là “脖子以下全是腿”, dịch ra thì là chân nằm dưới cổ, sao bà tác giả lại có thể tả tiểu thụ như vậy được chứ =)))) Hình minh họa cho các cô dễ tưởng tượng nè: