Tôi ngủ gà ngủ gật đi về phía thôn, những con đường đã lâu không được sửa chữa đã lộ lên toàn là sỏi đá.
Vừa đi đến cổng làng, tôi thấy một thanh niên mặc quần áo giản dị đang tìm kiếm gì đó, vừa nhìn thấy tôi, anh ta liền chạy đến.
"Trương Sơn Thành, cuối cùng anh cũng về rồi, tôi tìm anh nãy giờ!"
"Tìm tôi sao, có chuyện gì vậy?"
Khuôn mặt của thanh niên này hơi quen, tôi đã từng nhìn thấy cậu ta nhưng chưa từng nói chuyện, cũng chưa từng chào hỏi câu nào.
"Anh đừng hỏi nữa, trước tiên đi theo tới đền thờ của thôn ta đã. Thôn trưởng cùng người của ông Trần đều ở đó!"
"Có chuyện gì vậy?"
"Chẳng phải hôm nay Lôi Đắc Mã đã sàm sỡ Sở Tuyết Tương và Lâm Ngọc Lam đấy sao? Tôi nghe họ nói anh đã cứu họ, bây giờ Lôi Đắc Mã đã bị kéo đến đó. Tôi nghe nói Lâm Ngọc Lam vừa về nhà đã ngay lập tức báo cáo chuyện đó với Trần Mãn Quang. Trần Mãn Quang vô cùng tức giận, Sở Tuyết Tương cũng đã kể với mẹ cô ta rồi. Lần này, Lôi Đắc Mã chết chắc rồi!"
Thanh niên này bắt đầu nói không ngừng, tôi gật đầu và bảo cậu ta về đó trước.
Thật ra, vừa nghe tới tên ông Trần, tôi đã đoán được Lâm Ngọc Lam hẳn là đã nói với bố chồng cô ta chuyện xảy ra hôm nay, e rằng lần này Lôi Đắc Mã chết chắc rồi.
"Ừm, cậu đi trước đi, tôi đem thảo dược vào nhà cất rồi tới đó ngay".
"Được rồi! Anh nhanh lên đó, tôi sẽ nói với trưởng thôn một tiếng!"
Tôi gật đầu rồi cũng không về nhà mà bỏ thảo dược vào đống củi rồi đi đến đền thờ của thôn.
"Bà nội mày, mày dám đụng đến con gái tao à?! Hả? Bà đây sẽ giết chết mày!"
Trước khi bước vào đền thờ của thôn, tôi nghe thấy tiếng hét của mẹ của Sở Tuyết Tương, sau đó lại có tiếng than khóc.Tôi dùng đầu gối cũng có thể đoán được tiếng hét đó là của lão già Lôi Đắc Mã. Tôi cười lạnh rồi thầm mắng chửi đáng đời lão ta.
"Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Đây là đền thờ của thôn đó!"
Vừa bước vào, tôi đã thấy trưởng thôn đang cau mày ngăn chặn hai nhóm người, một bên là đám người của Trần Mãn Quang, một bên là người do mẹ của Sở Tuyết Tương dẫn đến.
Còn Lôi Đắc Mã đang ôm đầu trên mặt đất với cái mũi sưng vù, trông ông ta giống như một con chó đã chết, mẹ của Sở Tuyết Tương nghe thấy trưởng thôn ngăn cản nên không đánh ông ta nữa.
"Cậu tới rồi, Sơn Thành".
Khi trưởng thôn nhìn thấy tôi bước vào, ông ta cau mày hô lên.
Tôi gật đầu, hỏi thẳng: "Ông gọi tôi tới có chuyện gì không?"
Tôi liếc nhìn Sở Tuyết Tương và Lâm Ngọc Lam đang khóc thút thít bên cạnh, quần áo trên người họ đã được thay xong, hai con bé dâm đãng nhìn thấy tôi thì mặt đỏ như quả táo, cúi đầu không dám gọi tôi, tôi cũng không thèm để ý đến họ.
"Không cần nhắc lại những gì đã xảy ra với họ nữa. Theo Lôi Đắc Mã nói, ông ta làm mất điện thoại di động, sau đó Lâm Ngọc Lam nói cậu nhặt được chiếc điện thoại đó, vì vậy... Hiện giờ cậu đang cầm trong tay chiếc điện thoại này.
Tôi ngây ngốc nói: "Tôi không lấy trộm điện thoại, là ông ta tự đánh rơi nó. Tôi vốn định giao cho trưởng thôn, ai ngờ còn chưa kịp làm vậy thì bắt gặp lão già kia đang cưỡng hiếp Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương, tôi vội vàng lao tới cứu họ".
Sở Tuyết Tương và Lâm Ngọc Lam càng cúi đầu thấp hơn, có lẽ là vì nhớ lại lúc bọn họ quấn lấy tôi đòi tôi thỏa mãn họ nên họ không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Trưởng thôn gật đầu, liếc nhìn kẻ chẳng khác gì con chó chết là Lôi Đắc Mã, có lẽ ông ta đang nghĩ xem nên làm gì.
Tôi có thể nhìn ra trưởng thôn đang giúp đỡ Lôi Đắc Mã. Chắc là ông ta có bị uy hiếp, dù sao thì ông ta cũng đã có quan hệ bất chính với vợ của Lôi Đắc Mã, hoặc có thể nói, ảnh nóng của rất nhiều người trong thôn đều nằm trong tay Lôi Đắc Mã, trưởng thôn đang cân nhắc xem nên giải quyết thế nào, bản thân ông ta cũng đang rất bối rối.
Lúc đó trưởng thôn và vợ của Lôi Đắc Mã xảy ra quan hệ, tôi không những biết mà còn nhìn thấy rất rõ "cảnh xuân" đó qua điện thoại di động, lão già Lôi Đắc Mã vẫn còn biết suy nghĩ, vì vợ mình bị người ta chơi một cách triệt để nên ông ta cũng biết mượn chuyện này để uy hiếp trưởng thôn, nếu không vướng vào rắc rồi này thì có lẽ ông ta cũng có chút bản lĩnh.
"Trưởng thôn, hiện tại điện thoại đã rơi xuống sông rồi".
Tôi bình tĩnh nhắc nhở trưởng thôn, giọng nói của tôi không quá lớn, nhưng tất cả người dân trong làng đều có thể nghe rõ.
Tôi có ý gì mọi người lập tức hiểu được, nếu đã không còn thứ nắm giữ điểm yếu của trưởng thôn, ai sẽ tha cho lão già Lôi Đắc Mã này đây?
Mọi người nhìn Lôi Đắc Mã với ánh mặt tràn ngập sự tức giận, từ đầu đến cuối siết chặt hai bàn tay, họ bắt đầu nhặt gạch, thanh gỗ, thậm chí có người không có vũ khí gì thì cởi thẳng áo khoác ra, từ đó lộ ra những cơ bắp cuồn cuộn, họ đang nóng lòng muốn giết chết Lôi Đắc Mã.
Lôi Đắc Mã đương nhiên không ngu, ông ta đương nhiên biết kế tiếp bản thân sẽ gặp phải chuyện gì. Ông ta kinh hãi nhìn mọi người, thân thể như con chó sắp chết không ngừng lùi lại phía sau, trong ánh mắt hoảng sợ hiện lên sự căm hận, có lẽ sự căm hận đó dành cho tôi.
"Bà con ơi! Đánh chết lão già này đi, mẹ nó, lão ta không biết lao động chân chính, chỉ biết làm mấy chuyện bỉ ổi, hôm nay cơ hội tới rồi, đánh chết lão già này đi!"
Không biết ai đã mở đầu, dân làng ngay lập tức hét lên như bạo động, đồng loạt lao về phía Lôi Đắc Mã với khí thể như chẻ tre. Tất cả các loại dụng cụ đều đập vào người Lôi Đắc Mã, Lôi Đắc Mã hét lên thảm thiết, nhưng ông ta chỉ kên rên được vài giây thì bị tiếng mắng chửi của mọi người lấn át.
Tất nhiên, cũng có thể do ông ta bị đánh đến mức không kịp kêu lên một tiếng nào.
"Giết chết lão ta! Tên khốn này đến cảnh ông đây ngủ cùng vợ ông mà nó cũng dám quay lén!"
"Hôm nay để một tên cặn bã như ông ta ở đây chính là nỗi xấu hổ lớn nhất của đền thờ này!"
"Từ nay về sau, chỉ cần cái lão già này còn ở trong thôn này một ngày, ông đây sẽ đánh cho lão ta một trận! Hôm nay nhất định phải đánh gãy chân lão ta!"
"Như vậy có thấm vào đâu! Lão già biến thái này đến cảnh bà đây đi vệ sinh cũng dám chụp lại! Hôm nay nhất định phải đập chết lão ta!"
"Trong thôn chúng ta không thể tồn tại thứ cặn bã này! Hãy đuổi ông ta ra khỏi thôn, nếu không chúng ta sẽ không ở trong thôn này nữa!"
...
Người dân trong thôn lũ lượt ùa lên, trút hết sự tức giận thường ngày mà họ phải đè nén lên người Lôi Đắc Mã, ngay cả những người không bị Lôi Đắc Mã chơi xấu cũng lợi dụng sự việc này để lo tới đá ông ta vài cái, vì quá nhiều người, cũng không biết ai đã nói ra những bê bối trong gia đình mình, chứ đừng nói là nhà ai.
Tôi đứng bên ngoài đám đông, vui vẻ xem kịch, sung sướng nhìn Lôi Đắc Mã bị đám đông đánh đập.
"Được rồi! Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Tôi đã trình báo với đồn cảnh sát rồi, mọi người đừng đánh nữa!"
Trưởng thôn vội vàng ngăn cản mọi người, mặc dù Lôi Đắc Mã bị đánh trong lòng ông ta cũng hả giận, nhưng nếu Lôi Đắc Mã thật sự bị đánh chết, sự việc sẽ trở nên hỗn loạn, đến lúc đó ông ta cũng bị liên lụy.
Trưởng thôn vội vàng túm Lôi Đắc Mã lên như túm một con chó chết, Lôi Đắc Mã kéo lê thân thể đầy vết chân, mồm ông ta bị đánh lệch qua một bên, khóe miệng của thôn trưởng khẽ giật, nhấc Lỗi Đắc Mã lên xe, nói với người dân trong thôn: "Mọi người đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ giải quyết công bằng cho mọi người. Nếu ông ta đã làm ra chuyện tai hại như vậy, tôi nhất định sẽ có hình phạt thích đáng dành cho ông ta!"
Trưởng thôn mở mồm nói những lời sáo rỗng rồi ném Lôi Đắc Mã vào trong xe. Khoảnh khắc Lôi Đắc Mã vịn vào cửa xe rồi bước vào trong, ánh mắt ông ta tràn đầy hận thù nhìn tôi chằm chằm, nếu có thể tìm được vị trí nào đó còn toàn vẹn trên cơ thể ông ta thì đó hẳn là đôi mắt hận thù kia.
"Tôi đợi ông!"
Tôi cũng nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, môi tôi mấp máy vài cái. Tôi không cảm thấy sợ hãi chút nào khi đối mặt với ánh mắt ngập tràn sát khí của ông ta. Tôi có khả năng chống lại lão già chó chết này, còn ông ta nếu không có cách bưng bít tội danh thì có lẽ ông ta chỉ còn cách đợi về chầu trời thôi.
Đám đông dần dần giải tán, khi tôi chuẩn bị rời đi, Trần Mãn Quang vẫy tay và đi về phía tôi.
"Trưởng thôn, ông có việc gì sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...