Tôi Là Thầy Khai Quang


Triệu Linh Nhi lại nói: "Sơn Thành, anh biết rất rõ tình trạng cơ thể của em và Triệu Vũ.

Em luôn hi vọng anh có thể giúp em hóa giải sức mạnh trong cơ thể".

“Nhưng bây giờ, em thấy anh suốt ngày phải bôn ba bên ngoài, gặp quá nhiều nguy hiểm.

Em và mọi người không khỏi xót xa, em không muốn gì nữa".
"Em chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh, một cuộc sống bình yên".
"Em làm bác sĩ ở bệnh viện thị trấn cũng rất tốt, cùng em trai sống một cuộc sống vô tư, không lo âu".
"Em cũng đã hiểu tại sao Lãnh Nguyệt rời bỏ chúng ta, đến sống với bà của cô ấy".
"Vì cuộc sống bình dị mới là hạnh phúc nhất".
Hai người phụ nữ nói với tôi rất nhiều, họ lo lắng cho tôi, nhưng những người xung quanh tôi, họ nghĩ đơn giản, chỉ cần có tiền, có xe, có nhà, có người đàn ông yêu mình, là đã có mọi thứ, và họ hài lòng với cuộc sống này.
Họ không muốn tôi sống trong nguy hiểm mỗi ngày, họ không muốn bản thân phải sợ hãi nữa.
Tôi không muốn một cuộc sống như vậy sao?
Nhưng từ rất lâu trước đó, sau khi tôi có được sức mạnh tuyệt đỉnh, tôi vô cùng vui mừng và kích động, lúc đó dù nguy hiểm cỡ nào tôi cũng không sợ, dù sao tôi cũng chỉ có một mình, tôi “chân trần không kén giày”, cùng lắm thì liều mạng.
Nhưng bây giờ thì khác, ở bên tôi còn có người tôi yêu, người tôi quan tâm và người tôi bảo vệ.
Tôi không thể chỉ nghĩ cho bản thân mà còn phải nghĩ cho những người xung quanh.

Sau khi nghe hai người phụ nữ nói rất nhiều, cộng với việc tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi quá nhiều, tôi đã bị dao động.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Sơn Thành, ngươi không thể bị lung lay.

Nếu ngươi chọn con đường này, ngươi phải tiếp tục đi.

Hơn nữa, vận mệnh của ngươi căn bản không nằm trong tầm kiểm soát của ngươi".
“Ngươi sinh ra đã thuộc về giới tu luyện.

Ngươi không thể từ bỏ mọi thứ, quay trở lại cuộc sống của người thường được".
“Những người phụ nữ xung quanh ngươi, ngươi huấn luyện họ trở thành những kẻ mạnh thực sự, sau đó cùng ngươi đồng hành”.
"Đừng quên rằng bố mẹ ruột của ngươi chưa được tìm thấy, Lý Giai Dao cũng bị bắt đi.

Mạc Vũ, Thụ Yêu, tất cả những người này đều có mối liên hệ mật thiết với ngươi..."
“Được rồi, đừng nói nữa”, tôi chặn dòng suy nghĩ của tiên nữ Thanh Thủy: “Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì bây giờ, khi nào giải quyết xong chuyện này rồi nói tiếp”.
Tôi nói chuyện phiếm với hai người phụ nữ một lúc, tôi để họ đi, tôi muốn yên tĩnh một chút.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc là vì gì chứ?
Mong muốn ban đầu của tôi, khi tôi gặp tiên nữ Thanh Thủy lần đầu, tôi chỉ muốn có một ít tiền và cưới được một người vợ.

Lúc đó, tôi chỉ có mấy trăm tệ mà tôi đã háo hức mấy ngày liền.

Lúc đó, có một người đẹp nhìn tôi mà tôi đã vui vẻ vô cùng.
Nhưng bây giờ thì sao?
Đối với tôi, tiền bạc chỉ là con số, còn phụ nữ, nói khó nghe một chút, cũng coi như là vì mục đích tu luyện.
Sau khi tôi có được sức mạnh vượt xa người thường, tôi trở nên hoàn toàn tham lam, ham muốn của tôi ngày càng mạnh mẽ hơn, tôi muốn có nhiều tiền hơn và nhiều phụ nữ hơn.
Thế nên tôi vướng vào vô số rắc rối, thậm chí còn mang đến nguy hiểm tính mạng cho những người xung quanh.
Nếu tôi phải tiếp tục tu luyện, chắc chắn sẽ gặp kẻ thù mạnh hơn và nguy hiểm hơn, vậy tại sao bây giờ không dừng lại?
Lúc trước, tâm cảnh của tôi rất vững vàng, nhất định phải cùng tiên nữ Thanh Thủy tiếp tục con đường này, trở thành kẻ mạnh đứng đầu, phá vỡ phong ấn dưới đáy hồ cho tiên nữ Thanh Thủy.
Tôi cũng sẽ tìm thấy bố mẹ ruột của mình, điều tra thân thế của tôi, tôi muốn giải cứu Lý Giai Dao.
Nhưng bây giờ, ý nghĩ của tôi lại bị lung lay...
Tôi sợ sẽ có thêm nhiều người vô tội vì tôi mà chết, tôi cũng sợ đôi tay mình nhuốm máu, sợ như kiếp trước của tôi, sẽ đi vào ngõ cụt không bao giờ quay lại được...
Tôi suy nghĩ hồi lâu rồi mê man chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thụ Yêu đưa tôi và Mộc Dịch lên vách núi, hai chúng tôi đi theo con đường nhỏ mà ngắn nhất, cẩn thận xuống núi.
Chúng tôi cần thông báo cho cảnh sát để đưa những cô gái này đi.


Trên núi không có tín hiệu điện thoại, chúng tôi phải xuống núi để đi thông báo.
Trên đường đi không có nguy hiểm nào, người của chủ tịch Lữ từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.
Sau khi xuống núi, Mộc Dịch đã gọi cảnh sát ngay lập tức.
Tôi cũng gọi cho Âu Dương Bác, Âu Dương Bác lập tức trả lời cuộc gọi của tôi.
Khi tôi hỏi về chủ tịch Lữ, Âu Dương Bác nói với tôi rằng gần đây chủ tịch Lữ không liên lạc với ông ấy, thậm chí còn...!thả Âu Dương Tiểu Nhiễm về.
Hiện tại câu lạc bộ Hào Hoa đã bị cảnh sát phong tỏa, phạt tiền sau đó buộc đóng cửa ba tháng, không có tin tức gì khác.
Tôi rất khó hiểu, rốt cuộc chủ tịch Lữ đang làm gì? Không đối phó với tôi, cũng không theo dõi chúng tôi, hơn nữa còn thả Âu Dương Tiểu Nhiễm?
Không phải Âu Dương Tiểu Nhiễm là con tin của chủ tịch Lữ sao? Tại sao ông ta còn thả Âu Dương Tiểu Nhiễm?
Chủ tịch Lữ không làm bị thương bất kì một ai.
Lẽ nào ông ta bỗng có lương tâm?
Lẽ nào ông ta biết kế hoạch của mình đã thất bại nên từ bỏ rồi?
Tôi hỏi: "Lý Dật Phi còn làm ở công ty không?"
Âu Dương Bác nói: "Lý Dật Phi từ chức rời khỏi công ty rồi".
Lẽ nào mọi chuyện thực sự kết thúc rồi?
Trong lòng tôi cảm thấy hoang mang không thôi, dường như mọi thứ quá kỳ lạ.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Đám người chủ tịch Lữ đã lên kế hoạch cho một sự kiện lớn như vậy, làm sao họ có thể đột nhiên dừng tay chứ?"
"Cho dù muốn dừng lại, cũng sẽ tìm ngươi trả thù.

Mọi chuyện không kết thúc dễ dàng như vậy đâu".
Tiên nữ Thanh Thủy nói đúng, tôi đã phá hủy hoàn toàn kế hoạch của chủ tịch Lữ, chắc chắn chuyện giữa ông ta với tôi chưa xong đâu, hoặc là ông ta vẫn đang âm mưu chuyện gì đó bí mật.

Trước mắt, đưa những cô gái này trở về, rồi bàn bạc những chuyện còn lại với Mộc Dịch.
Hai giờ sau, hai chiếc xe buýt và một chục chiếc ô tô nhỏ đến thôn chúng tôi.
Lần này có hơn năm mươi cảnh sát đến, đám người cảnh sát đó rất chán nản, hôm qua họ đã đưa những cô gái này lên núi, hôm nay lại đưa họ về, họ hoàn toàn không biết chúng tôi đang làm gì.
Nhưng không ai hỏi.
Chúng tôi đi lên núi với cảnh sát, yêu cầu họ đợi trong rừng gần vách núi, tôi đi xuống vách núi, nói với những cô gái rằng bây giờ chúng ta sẽ rời đi.
Tôi bắt những cô gái này bịt mắt lại, rồi để Thụ Yêu đưa tất cả những cô gái này lên.
Đối với người phụ nữ của tôi và những người tôi quan tâm thì tiếp tục ở dưới đây, vì sự việc vẫn chưa kết thúc, họ không thể xuất hiện trong lúc này.
Tôi phải nghĩ về mọi thứ mà tôi có thể nghĩ ra.

Có Thụ Yêu bảo vệ người của tôi, tôi vô cùng yên tâm.
Còn về chuyện Thụ Yêu, không ai trong số những người phụ nữ này biết, cũng như không thể phát tán nó ra ngoài.
Trần Kế Tần thấy bố mẹ và Lý Tuyết Diễm đều ở đây nên anh ta cũng ở lại.
Tôi nhờ Thụ Yêu nhất định phải chăm sóc mọi người thật tốt.
Cảnh sát hộ tống chúng tôi xuống núi, các cô gái lên xe, dưới sự hộ tống của đoàn xe, chúng tôi cùng nhau đi về hướng thành phố.
Những cô gái này đã bị áp giải đến Cục Cảnh sát, sau đó Mộc Dịch nói với những cô gái rằng câu lạc bộ Hào Hoa đã bị phong tỏa, để bọn họ tự về nhà.
Sau đó, tôi, Mộc Dịch và Triệu Vũ rời Cục Cảnh sát và về nhà sau bữa trưa.
Trở về nhà, tôi bàn bạc với Mộc Dịch, liên lạc với hội Âu Dương Bác, anh Đao, nhưng không ai biết kế hoạch của chủ tịch Lữ.
Căn hộ thuê của Lý Dật Phi cũng đã được trả phòng.
Mọi chuyện bình lặng không có tin tức gì, nhưng tôi lại vô cùng rối loạn, tiên nữ Thanh Thủy và Mộc Dịch cũng có cảm giác giống tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui