Tôi Là Thầy Khai Quang


“Thứ gì vậy!” “Sơn Thành!”
Mọi người nhìn thấy một dây mây khổng lồ cuốn lấy tôi đều kinh ngạc la lên, liên tục lùi lại.
Tôi nói: “Mọi người đừng sợ, dây mây này là bạn tôi, nó có thể đưa mọi người xuống dưới”.
Tôi giải thích cho mọi người một lượt, mọi người đều kinh ngạc không thôi, dần dần cũng không còn sợ nữa, sắc mặt khôi phục bình thường.
Thụ Yêu nhìn thấy trên này có đến mấy người, dưới vách núi vang lên tiếng soạt soạt, có mười mấy dây mây chui lên.
Tôi lại bảo mọi người đừng sợ, nói mọi người thả lỏng, dây mây sẽ giúp chúng ta an toàn xuống dưới vách núi.
Tôi cho mọi người đeo máy thở, chuẩn bị xong tất cả, những sợi dây mây quấn lấy mọi người, quấn lấy hành lý và mọi thứ chúng tôi mang theo rồi đưa xuống dưới một cách an toàn.
Mấy người phụ nữ không ngừng la hét trên không trung.
Lần này nhờ có sự giúp đỡ của Thụ Yêu, thậm chí sức mạnh của Thụ Yêu còn có thể xua tan chướng khí, giúp mọi người không bị tổn thương gì.
Thụ Yêu đưa mọi người đến bên bờ hồ, người nào cũng vô cùng căng thẳng.

Tôi bảo mọi người ở yên đây, đừng rời khỏi hồ nước, đừng đến phía đầm lầy, đừng đi đâu lung tung, cứ ở lại đây.
Có Thụ Yêu ở đây bảo vệ mọi người, tôi cũng không cần lo lắng.
Mọi người đều nhao nhao lên hỏi tôi, tôi không giải thích mà nói: “Tóm lại mọi người cứ ở yên đây, đợi tôi làm xong việc, sau này tôi sẽ từ từ giải thích cho mọi người”.
“Mọi người nhất định phải nghe theo chú Trần và Triệu Linh Nhi, đừng đi lung tung, Thụ Yêu sẽ bảo vệ mọi người”.

Triệu Linh Nhi khá hiểu chuyện, chú Trần là người lớn, tôi giao tất cả cho hai người họ.
Sau đó, dây mây cuốn lấy tôi và Triệu Vũ tiếp tục leo lên vách núi.
Triệu Vũ không chút sợ hãi, thậm chí là vô cùng vui vẻ, rất thích cảm giác ở trên không trung.
Tôi và Triệu Vũ xuống núi, sau đó tôi tìm một tài xế ở trong thôn, trả tiền để người đó đưa chúng tôi đến thành phố bằng xe của Trương Lệ.
Khi đến thành phố thì đã hơn ba giờ chiều, Trần Kế Tần đã mua xong những thứ cần thiết.

Vì phải cung cấp đồ ăn, đồ dùng cho hơn một trăm người, quá sức nhiều, cho nên Trần Kế Tần chủ yếu chỉ mua thức ăn nhanh.
Về phần nước uống thì có nước trong hồ bên dưới vách núi, và cả nước chứa lượng nhỏ linh khí, ai cũng có thể uống, hơn nữa còn rất tốt cho cơ thể.
Chuẩn bị xong một số lều vải và thức ăn, vật dụng hàng ngày đơn giản, chúng tôi nhét tất cả vào trong xe của Trần Kế Tần.
Tôi bảo Trần Kế Tần quay về trước, sắp xếp những món đồ đó, xong xuôi đợi tôi ở trong thôn.
Bảy giờ rưỡi tối, tôi và Triệu Vũ cùng nhau đến nhà hàng STA, nói chuyện với Lý Cương ở phòng làm việc của cậu ta một lúc, sau đó gọi một bàn ăn cho Triệu Vũ.

Hai chúng tôi vừa ăn vừa chơi, giết thời gian ở đây.
Mộc Dịch đã sắp xếp mọi thứ, cô ta sẽ đích thân ra mặt cùng với Cục trưởng Quách xử lý chuyện này.

Lúc Mộc Dịch đến, tôi mới xuống lầu, nấp ở đại sảnh tầng một của tòa cao ốc.


Tôi phải xem chuyện lần này có người nào khác đến ngăn cản phá rối hay không, chủ yếu theo dõi người khả nghi.
Chuyện bắt người tôi tin Mộc Dịch có thể giải quyết, sẽ không để xảy ra bất cứ sai sót nào.
Câu lạc bộ đón khách nhiều nhất vào đêm khuya, những người đàn ông đều ra ngoài tìm phụ nữ sau hừng đông.
Mãi cho đến hai giờ rưỡi sáng, Mộc Dịch nói với tôi mười lăm phút sau cảnh sát sẽ bắt đầu hành động.
Tôi và Triệu Vũ đi xuống đại sảnh tầng một, ngồi trên ghế dựa dùng để nghỉ ngơi ở một góc, vừa hay dùng một tấm biển quảng cáo trên mặt đất để che chắn.
Chốc lát sau, mười mấy chiếc xe thể thao đen tuyền dừng trước cửa câu lạc bộ, mà những người trong xe bước xuống toàn bộ là cảnh sát, tất cả đều trang bị vũ khí!
Cục trưởng Quách đi đầu, sau đó là nhóm người Long Phi Phi, tổng cộng hơn năm mươi người hùng dũng đi vào đại sảnh.

Một số người lên tháng máy, một số người đi thang bộ.
Tôi không nhìn thấy Mộc Dịch trong số họ, tôi gọi điện cho Mộc Dịch thì biết cô ta đang ở ngoài xe, bảo tôi qua đó.
Tôi và Triệu Vũ ra khỏi đại sảnh, tìm đến xe của Mộc Dịch.

Triệu Vũ ngồi vào phía sau, còn tôi ngồi ở ghế phó lái.
Mộc Dịch nói cô ta đã sắp xếp xong cả.


Lần này huy động nhiều cảnh sát như vậy, tất cả đều trang bị vũ khí, hơn nữa còn mang theo ma túy, nói là lục soát được ở câu lạc bộ, từ đó sẽ bắt tất cả phụ nữ và một vài người đàn ông đi.
Sau khi bắt tất cả về sẽ nhốt ở trại tạm giam, sau đó tìm ra một trăm linh bảy người phụ nữ kia.

Nếu có ai lọt lưới thì truy tìm ngay trong đêm, sáng ngày mai sẽ bí mật di chuyển toàn bộ.
Bảy, tám phút sau, điện thoại của tôi vang lên, là một số ẩn danh.

Tôi có cảm giác không ổn, nhất định là đối phương đã biết được hành động của chúng tôi!
Điện thoại kết nối, bên trong truyền ra giọng nói cực kì phẫn nộ: “Trương Sơn Thành, mọi thứ tối nay là cậu làm đúng không?!”
“Ông có ý gì?”, tôi lạnh lùng nói: “Nửa đêm canh ba gọi điện thoại cho tôi có bị điên không?”
“Cậu còn giả vờ?”, đối phương tức giận nói: “Cảnh sát tập kích câu lạc bộ Hào Hoa cậu không biết sao?”
Tôi thản nhiên đáp: “Cảnh sát tập kích câu lạc bộ chắc chắn là để điều tra vụ án, sao tôi biết được?”
Đối phương tức giận tột cùng: “Câu lạc bộ Hào Hoa là địa bàn của anh Đao, anh Đao lại là bạn tốt của Âu Dương Bác, sao cảnh sát lại tập kích? Còn trang bị vũ khí mà tập kích, đưa đi mấy chục người!”
“Cảnh sát trông như đang khám xét ma túy, nhưng có khả năng đó sao? Có thể đưa nhiều người đi như vậy à? Bọn họ mang theo cả súng, Cục trưởng Quách còn đích thân ra mặt!”
“Đây nhất định là do cậu sắp đặt, cậu và con ranh thuộc Cục điều tra hiện tượng huyền bí!”
Gây ra chút chuyện, còn muốn bí mật di chuyển những người phụ nữ đi, muốn che mắt đối phương nên tôi và Mộc Dịch đều không ra mặt, lo rằng người mà chủ tịch Lữ bí mật sắp xếp ở câu lạc bộ nhìn thấy.
Tôi cũng không ngờ kẻ địch lại phát giác ra nhanh như vậy, biết là tôi sắp xếp.
Xem ra trong câu lạc bộ có người do đối phương bí mật sắp xếp vào, người đó đã gọi điện thông báo cho chủ tịch Lữ.


Bọn họ đoán ra cuộc thanh trừng lần này có vấn đề, thế là gọi điện thoại cho tôi.
Nếu đối phương đã biết, tôi cũng không cần phải giấu giếm: “Không sai, do tôi sắp đặt đấy thì sao? Tôi nhốt những người phụ nữ đó ở trại tạm giam, khiến ông không thể thực hiện kế hoạch”.
Đối phương tức giận quát: “Cậu muốn chết mà! Trương Sơn Thành, rốt cuộc cậu định làm gì?”
“Cậu nhốt những người phụ nữ đó trong trại tạm giam? Có thể sao?”
“Cậu đứng nhìn bọn họ sinh ra bào thai quỷ?”
“Cậu nói tôi nghe, rốt cuộc cậu muốn làm gì?!”
Tôi lạnh lùng đáp: “Tôi làm gì tôi lại đi nói cho ông biết à? Ông đợi mọi thứ mà ông chuẩn bị chết chìm đi!”
Lúc này, giọng nói ở đầu kia điện thoại chợt thay đổi, là giọng của một ông già: “Trương Sơn Thành, tôi biết cậu có năng lực hơn người, cũng có khả năng lấy vật trong bụng những người phụ nữ đó ra”.
“Nhưng cậu đừng mơ nhốt bọn họ trong trại tạm giam thì cứu được bọn họ.

Tôi nói cho cậu biết, cậu hoàn toàn không làm được!”
“Tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn thả bọn họ ra, nếu không, cậu phá hoại kế hoạch của tôi, tôi sẽ khiến cho trại tạm giam máu chảy thành sông!”
“Hơn nữa… tôi sẽ xóa sổ mọi thứ liên quan đến cậu!”
Người này nhất định là chủ tịch Lữ, tôi nói: “Chủ tịch Lữ, ông cho rằng tôi sẽ sợ ông sao? Ông che giấu rất kĩ, nhưng chúng tôi đã biết lai lịch của ông, cũng biết ông là ai.

Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ xử lý chuyện này, bắt tất cả các ông phải trả giá đắt!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui