Trần Kế Tần tò mò hỏi: “Đại ca, có phải anh và Mộc Dịch… Các anh cũng đã có quan hệ? Vấn đề về tình cảm sao?” “Không có”, giữa tôi và Mộc Dịch vô cùng trong sạch.
Tôi và Trần Kế Tần đã lâu không trò chuyện, chúng tôi nói với nhau rất nhiều.
Sau đó dưới sự dây dưa không dứt của Trần Kế Tần, tôi suy nghĩ rồi vẫn kể lại đầu đuôi câu chuyện, thậm chí còn kể cả chuyện tôi và Quách Hương lên giường, chuyện xích mích với Mộc Dịch.
Trần Kế Tần không ngắt lời tôi, càng nghe càng kinh hãi.
Sau khi nghe xong, anh ta sợ hãi đến nỗi một lúc lâu không nói nên lời.
“Đại ca… trên đời này thật sự có quỷ sao?”
Tôi gật đầu: “Chuyện này vô cùng phức tạp, cho nên tôi không muốn để anh tham gia, rước lấy rắc rối”.
Sắc mặt Trần Kế Tần biến đổi liên tục, nói: “Đại ca, anh nói vậy là sao? Tôi đi theo đại ca chưa bao giờ sợ rắc rối”.
“Nhưng tôi không hiểu, tại sao Âu Dương Bác lại tham gia vào chuyện này? Âu Dương Bác là người giàu nhất thành phố, ông ta không thiếu thứ gì, vậy thì làm những việc xấu này vì cái gì?”
Tôi nói: “Âu Dương Bác giấu giếm, mãi không nói cho tôi chắc hẳn là có nỗi khổ riêng, có điều khó nói”.
Trần Kế Tần nhớ lại một chuyện, nói: “Mấy hôm trước tôi thường đến câu lạc bộ tìm phụ nữ, trở nên khá thân thiết với ông Hướng.
Ông Hướng biết tôi là người của đại ca nên rất là quan tâm tôi.
Tối hôm nọ, ông Hướng uống say có nói rằng, gần đây ông ta đi theo Âu Dương Bác làm một vụ lớn”.
“Khi nào làm xong chuyện đó, mọi đối thủ cạnh tranh của Âu Dương Bác sẽ bị áp chế.
Ngay cả doanh nghiệp của Lư Thần Dương cũng sẽ bị Âu Dương Bác thu mua, đến lúc đó người đứng đầu thành phố chúng ta, thậm chí là đứng đầu tỉnh sẽ là Âu Dương Bác”.
“Tôi hỏi ông Hướng rốt cuộc là đang làm gì, nhưng ông ta không nói cho tôi.
Tóm lại, lần này Âu Dương Bác đã mời các nhân vật lợi hại về chèn ép Lư Thần Dương”.
Những thông tin của Trần Kế Tần cũng rất quan trọng, xem ra Hướng Vấn Thiên biết chút chuyện.
Dù sao câu lạc bộ là của Hướng Vấn Thiên quản lý, muốn làm một vài chuyện phải qua tay của ông ta.
Tôi và Trần Kế Tần trò chuyện một hồi, Trần Kế Tần không có tâm trạng đi làm, thế là tôi giao cho anh ta một nhiệm vụ, rảnh rỗi thì đến câu lạc bộ chơi, xem có nhân vật nào khả nghi tiếp xúc với Hướng Vấn Thiên không.
Năm giờ chiều, Âu Dương Bác gọi điện nói đã đến dưới nhà tôi.
Không ngờ Âu Dương Bác lại qua thẳng đây.
Sau khi Âu Dương Bác vào, Trần Kế Tần rót trà, tôi bảo Trần Kế Tần và Triệu Vũ tránh đi một lát, tôi và Âu Dương Bác ngồi xuống ghế sofa nói chuyện.
Tùy tiện nói chuyện vài ba câu, Âu Dương Bác vẫn nhiệt tình như vậy.
Tôi bắt đầu nói: “Chú Âu Dương, lần này tôi tìm chú vẫn là vì chuyện lần trước tôi hỏi”.
“Tôi đã điều tra ra một số manh mối, vậy nên chú đừng có giấu giếm nữa”.
Âu Dương Bác nhíu mày, nói: “Sơn Thành, rốt cuộc cậu đang điều tra chuyện gì?”
Tôi nhìn chằm chằm vào Âu Dương Bác: “Tôi điều tra được chú đã hợp tác với chủ tịch Lữ, người của chủ tịch Lữ bố trí một trận pháp ở phía trên tòa cao ốc Long Đằng, dùng nó hút vận khí của tòa cao ốc”.
Tôi cố ý dừng lại, nhìn thấy sắc mặt của Âu Dương Bác hơi thay đổi.
Tôi nói tiếp: “Tôi còn điều tra được, người của chủ tịch Lữ dùng một lô vắc-xin giả tiêm cho một trăm linh tám người phụ nữ của câu lạc bộ Hào Hoa”.
“Bọn họ dùng những người phụ nữ này để nuôi dưỡng một số vật không sạch”.
“Chú Âu Dương, có phải bây giờ chú nên nói thật với tôi rồi không?”
Sắc mặt Âu Dương Bác thay đổi liên tục, dù ông ấy có ngụy trang tốt hơn nữa, nhưng khi tôi nói ra mấy chuyện này, trong lòng ông ấy chắc chắn đang dao động.
Tôi có thể nhìn ra từ một số chi tiết trên nét mặt của ông ấy rằng ông ấy biết một vài chuyện.
“Chú Âu Dương, chú nói đi, vì sao chú lại hợp tác với chủ tịch Lữ? Vì sao lại làm ra những chuyện này?”, tôi tiếp tục hỏi tới: “Chú có biết làm thế là mưu sát, giết chết hơn một trăm cô gái trẻ tuổi!”
Cuối cùng Âu Dương Bác cũng mở miệng dưới sự thúc ép của tôi, ông ấy hít sâu một hơi, nói: “Sơn Thành, chuyện này cậu đừng xen vào, còn nữa, chắc chắn sẽ không hại chết người, không một ai xảy ra chuyện”.
“Tôi hợp tác với chủ tịch Lữ mỗi bên đều đạt được lợi ích, tôi cũng không có cách nào”.
“Không lâu đâu, chuyện này sẽ sớm kết thúc, mọi thứ sẽ trở lại bình thường”.
Tôi nghe vậy, cơn giận trong lòng dâng trào: “Chú Âu Dương, chú có biết những người đó là ai không?”
“Bọn họ làm những chuyện này chắc chắn sau đó sẽ còn làm chuyện vô cùng gian ác, sẽ hại chết rất nhiều người!”
“Chú Âu Dương, vì sao chú lại hợp tác với bọn họ?”
“Chú là người giàu nhất thành phố chúng ta, chú còn thiếu gì sao?”
“Chú có quan hệ, có tiền, có sức mạnh, vì sao lại bước lên con đường này?”
Âu Dương Bác nói: “Sơn Thành, cậu có thể đừng nhúng tay vào chuyện này được không? Chuyện này không liên quan đến cậu, nếu cậu nhúng tay vào sẽ chỉ dẫn đến rắc rối mà thôi”.
“Đám người phía chủ tịch Lữ mạnh thế nào, cậu không thể tưởng tượng nổi đâu”.
“Sơn Thành, lần này cậu nhất định phải nghe tôi”.
Quả thực chuyện này không liên quan đến tôi, tôi tức giận nói: “Chú Âu Dương, tôi âm thầm điều tra lâu như vậy là vì ai chứ?”
“Tôi vì lo cho sự an nguy của chú, tôi luôn xem chú là bạn, tôi sợ chú bị người xấu làm hại, cho nên mới điều tra đến bây giờ”.
“Giờ chú nói tôi đừng xen vào? Tôi có thể yên tâm được sao?”
Âu Dương Bác bất lực thở dài: “Sơn Thành, tình cảm giữa hai chúng ta rất tốt, tôi biết cậu muốn giúp tôi”.
“Nhưng tôi nợ ân tình của người khác, tôi phải trả, hơn nữa, tôi không có cơ hội lựa chọn”.
“Tôi càng không muốn để cậu nhúng tay vào chuyện này, tôi sợ sẽ mang đến nguy hiểm cho cậu”.
“Ân tình?”, tôi hỏi: “Chú Âu Dương, chú nợ ân tình của chủ tịch Lữ?”
Âu Dương Bác đốt điếu thuốc, nói: “Không sai, chuyện này nói ra rất dài, tóm lại tôi không còn đường lui, tôi phải giúp chủ tịch Lữ, khi nào ông ta làm xong chuyện này sẽ không đến phiền tôi nữa”.
“Sơn Thành, tôi bảo đảm với cậu chắc chắn sẽ không hại chết người, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.
Sau khi chủ tịch Lữ lấy được thứ mà ông ta muốn, ông ta sẽ rời đi”.
“Hơn nữa, chủ tịch Lữ đã hứa với tôi sẽ đối phó với Lư Thần Dương, đến lúc đó mọi thứ của Lư Thần Dương sẽ thuộc về tôi”.
“Sơn Thành, sau khi giải quyết xong những chuyện này, nếu cậu cần, tôi sẽ tặng cho cậu tất cả sản nghiệp tuyệt vời trong thành phố”.
Tôi đột nhiên có chút do dự, nói: “Chú Âu Dương, tôi vẫn lo những người phụ nữ đó sẽ xảy ra chuyện, cũng lo đến lúc đó đám người chủ tịch Lữ sẽ qua cầu rút ván, quay ngược hại chú”.
“Chú, rốt cuộc chú nợ ân tình chủ tịch Lữ lớn đến thế nào mà chú phải mạo hiểm hợp tác cùng chủ tịch Lữ như vậy?”
Âu Dương Bác cũng không muốn lừa gạt tôi, nghĩ ngợi rồi nói: “Thật ra… tôi và chủ tịch Lữ đã quen biết từ mười lăm năm trước, khi đó tôi chưa có tiếng tăm gì, chỉ mới mở một công ty thương mại nho nhỏ”.
“Con dâu tôi là bạn học của con trai chủ tịch Lữ, lúc đó hiệu quả và lợi ích của công ty tôi không tốt, gặp phải khó khăn rất lớn, thế nên con dâu tôi đã mượn một khoản tiền của chủ tịch Lữ”.
“Có được khoản tiền đó, công ty tôi dần trở nên lớn mạnh.
Khi ấy trong thành phố đang xây dựng với quy mô lớn, vị trí của tập đoàn Long Đằng là một quảng trường nhỏ”.
“Cũng là chủ tịch Lữ giúp tôi mua được miếng đất đó, tòa cao ốc Long Đằng là do chủ tịch Lữ đầu tư toàn bộ, chủ tịch Lữ đích thân phụ trách, xây thành tòa nhà cao nhất thành phố”.
“Tòa cao ốc Long Đằng chính là món quà chủ tịch Lữ tặng tôi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...