Viên Chính Dương đã bị giết bởi sát thủ do Lữ Vô Thiện cử đến, đã kết án rồi sao?
Hung thủ đã bị bắt? Sao... có thể chứ?
Sau bữa ăn, Trương Lệ đưa các cô gái về nhà, Trần Kế Tần, Triệu Vũ và tôi cũng trở về thôn.
Tôi đến nhà Trần Kế Tần, nói với Trần Mãn Quang những suy nghĩ của tôi.
Trần Mãn Quang chỉ do dự một lúc rồi đồng ý.
Về phần kinh doanh lương thực của Trần Mãn Quang, sau này vốn định giao cho Trần Kế Tần, nhưng bây giờ Trần Kế Tần đã có con đường riêng của mình, anh ta muốn ra ngoài lăn lộn cùng tôi, Trần Mãn Quang cũng rất yên tâm.
Nhưng việc kinh doanh lương thực không thể bỏ đó không làm được, thôn chúng tôi chỉ toàn nông dân, mà nguồn thu nhập là làm ruộng nên Trần Mãn Quang sẽ tìm kiếm một vài thanh niên trong thôn để tiếp quản việc kinh doanh của ông ấy.
Cửa hàng nhỏ của Lý Đại Tráng vẫn kinh doanh đều đều, tôi bàn bạc với ông ấy, nếu không ổn thì để Lý Đại Tráng kinh doanh lương thực đi, tôi rất yên tâm về Lý Đại Tráng.
Tất nhiên, tới lúc đó, tôi sẽ đầu tư một khoản tiền để cho chú ấy làm ăn, tốt nhất là kinh doanh hết cả chín thôn.
Sau khi giải quyết xong chuyện, tôi không còn việc gì để làm nên thấy nhẹ nhõm vô cùng. Khi trở về nhà, tôi cảm thấy chiếc giường thật êm ái, mọi thứ xung quanh tôi đều rất tốt đẹp.
Tôi chợt nhớ trong bữa ăn trước đó, đội trưởng Lưu có nói về chuyện của Viên Chính Dương, tôi lập tức gọi cho Lưu Chính Nghĩa - Cục trưởng Cục cảnh sát huyện.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia của Lưu Chính Nghĩa hơi ồn ào, có vẻ như ông ta đang ăn cơm.
Hai chúng tôi nói chuyện với nhau vài câu trước, sau đó tôi hỏi về vụ án của Viên Chính Dương.
Lưu Chính Nghĩa bước đến một chỗ yên tĩnh nói: "Sơn Thành, chuyện này vẫn do Cơ quan đặc biệt xử lý. Mấy ngày trước đã xử lý xong và đưa ra kết quả".
"Hung thủ giết Viên Chính Dương đã vi phạm pháp luật và bị xử tử ngay sau khi xét xử".
Tôi nói: "Cục trưởng Lưu, tôi biết hung thủ vẫn chưa bị bắt và Cơ quan đặc biệt vẫn đang xử lý vụ án. Tôi muốn nghe sự thật".
Lưu Chính Nghĩa suy nghĩ một chút rồi nói: "Đây là quyết định của Cơ quan đặc biệt".
"Bởi vì Viên Chính Dương là một doanh nhân trong huyện, cái chết của ông ta liên tục được các phương tiện truyền thông lớn đưa tin, điều này đã làm dậy sóng dư luận. Nếu vụ việc không được giải quyết, áp lực của Cục cảnh sát và cả dư luận xã hội sẽ càng lớn hơn".
"Cho nên bề ngoài, Cơ quan đặc biệt tìm một tên tử tù, để hắn nhận tội, trấn áp dư luận, giải quyết xong sự việc này trước".
“Nhưng Cơ quan đặc biệt sẽ tiếp tục bí mật điều tra, tìm ra hung thủ đứng sau, bí mật xử lý".
Nhận tội thay?
Tôi hiểu rồi, hẳn là áp lực dư luận quá lớn, trên mạng và các phương tiện truyền thông lớn lan truyền quá nhiều, cho nên trước tiên phải trấn áp sự việc, sau đó Cục điều tra hiện tượng huyền bí mới tiếp tục điều tra.
Đây là phương pháp xoa dịu lòng người trước khi điều tra, chứ không phải họ không điều tra.
Còn chuyện của Hoàng Tiểu Tinh và cả những vụ án trước đây ở thôn của chúng tôi, Cục trưởng Lưu bảo tôi đừng lo lắng, ông ta nói rằng Cơ quan đặc biệt sẽ cùng tiến hành một cuộc điều tra bí mật.
Sau khi cúp điện thoại, tôi có chút khó hiểu, gần đây không thấy có người nào của Cục điều tra hiện tượng huyền bí xuất hiện ở thôn chúng tôi, cũng không thấy có người tới điều tra.
Lẽ nào đang giấu những người khác?
Ngày một tháng mười, công trường đóng cửa nghỉ.
Tôi đã lên kế hoạch cho kỳ nghỉ bảy ngày, tôi sẽ ở với Lý Giai Dao trong hai ngày đầu tiên, ở với Trương Lệ vào ngày thứ ba và thứ tư, tôi sẽ dành ngày thứ năm và thứ sáu cho Triệu Linh Nhi.
Tập hợp các cô gái lại với nhau chắc chắn sẽ không hiệu quả, lúc đó sẽ phát sinh rất nhiều vấn đề, “hai người đàn bà với một con vịt là thành cái chợ”, vả lại, mọi người đều không quen biết Lý Giai Dao.
Lâm Ngọc Lam đang ở Cục điều tra hiện tượng huyền bí, bọn họ hoàn toàn không có nghỉ lễ, cho dù là ngày nghỉ, tôi cũng không liên lạc được.
Tôi vẫn luôn nhớ Lý Ngọc Liên, kể từ khi nhà chị ấy xảy ra chuyện, tôi không liên lạc được với chị ấy. Cảnh sát vẫn đang tìm kiếm Lý Ngọc Liên, nhưng rất tiếc là không có manh mối.
Lý Ngọc Liên dường như đã mất tích, tôi rất có lỗi với chị ấy, tôi đã vận dụng các mối quan hệ, cố gắng hết sức để tìm Lý Ngọc Liên nhưng vẫn không tìm được.
Lúc trước phải vướng bận đủ thứ, không chăm sóc được người phụ nữ của mình, bây giờ đã rảnh rỗi, tôi nhất định phải chăm sóc họ nhiều hơn, tôi cũng muốn tận hưởng cho đã sự dịu dàng của họ.
Khoảng tám giờ sáng, Trần Kế Tần chở tôi và Triệu Vũ lên thị trấn, tiện xe chở Lý Tuyết Diễm đi chơi.
Tôi không biết lái xe, có vẻ như đã đến lúc phải dành thời gian để thi bằng lái xe rồi.
Tôi đưa Triệu Vũ đến bệnh viện thị trấn, Triệu Linh Nhi đang trực ban, cũng không có việc gì làm, vừa hay Triệu Vũ có thể ngồi với cô ấy.
Tôi và Lý Giai Dao đã hẹn nhau xong xuôi, tôi sẽ đến thành phố vào khoảng mười giờ.
Tôi gọi taxi đi thành phố.
Trên đường đến thành phố, Lưu Thiến gọi điện cho tôi, bảo tôi đi họp lớp lúc tám giờ tối ở thành phố.
Lần trước, lúc đi mua điện thoại di động, Dương Đông đã mời Lưu Thiến đến dự họp lớp, nhưng Lưu Thiến một mực từ chối, không muốn đi.
Nhưng cho dù cô ấy muốn đi thì cứ đi thôi, tại sao phải đi cùng tôi?
Tôi đâu phải bạn học của cô ấy, cho dù những bạn học khác có dẫn người nhà, tôi cũng không phải người nhà của cô ấy.
Tôi nghe thấy giọng của Lưu Thiến dường như không ổn.
Tôi hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi phải không?"
Lưu Thiến không trả lời, nói: "Tôi đang hỏi anh có đến hay không?"
“Được rồi, hôm nay tôi ở thành phố. Khi nào xong việc tôi sẽ gọi cho cô”, tôi đồng ý đi.
Cũng chả phải việc to tát gì.
Lưu Thiến cúp máy, không nói gì nhiều với tôi, tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Lúc trước khi tôi với Lưu Thiến gọi cho nhau, chúng tôi sẽ nói chuyện rất lâu, chẳng hạn như nói về tình trạng sức khoẻ của bà Lưu, hay gần đây cô ấy thế nào, v.v...
Lưu Thiến trực tiếp mời tôi tham gia buổi tiệc họp mặt qua điện thoại, sau đó cúp máy.
Tôi không nghĩ nhiều, sau bốn mươi phút, tôi đến gần bệnh viện nơi Lý Giai Dao đang ở.
Chúng tôi hẹn gặp nhau tại một quán cà phê, khi tôi bước vào quán cà phê, tôi thấy một cô gái xinh đẹp đang ngồi trong góc.
Bình thường mọi người đến quán cà phê vào buổi chiều và tối, ít người đến vào buổi sáng.
Lý Giai Dao vẫn ăn mặc giản dị bình thường, quần Jeans, áo khoác ngắn, mái tóc buộc đơn giản sau đầu.
"Sơn Thành", Lý Giai Dao nhìn thấy tôi, gương mặt của chị ấy liền nở nụ cười đầy kích động, vui mừng. Chị ấy ngay lập tức rời khỏi chỗ ngồi của mình, không để ý đến ánh mắt của những người khác trong cửa hàng mà lao về phía tôi.
Lý Giai Dao lao vào vòng tay tôi, ôm chặt lấy tôi. Chị ấy dùng tay ôm cổ tôi, như thể chị ấy không bao giờ muốn tách ra.
Lý Giai Dao không trang điểm, đường nét gương mặt thanh tú không tì vết, làn da trắng nõn nà khiến phái đẹp phải ghen tị.
Ngay cả hai vị khách bên cạnh cũng nhìn chúng tôi với ánh mắt ngạc nhiên và khó hiểu.
Diện mạo của tôi chỉ ở mức trung bình, đứng với Lý Giai Dao quả thực không xứng.
Hai chúng tôi ngồi vào chỗ, tôi lấy hộp quà ra, mỉm cười: "Chị Dao Dao, đây là quà cho chị".
Vì là ngày lễ nên vẫn cần lễ nghĩa. Khi mọi người đi mua sắm vào ngày hôm trước, tôi đã mua một chiếc vòng tay bạch kim cho Lý Giai Dao. Tất nhiên, tôi mua quà cho cả Triệu Linh Nhi và Trương Lệ.
Tôi nhớ rất rõ khi còn nhỏ, Lý Giai Dao đặc biệt thích vòng tay, có lần chị ấy vô tình làm đứt vòng tay, chị ấy đã khóc rất lâu.
Lý Giai Dao mở hộp ra, vô cùng vui mừng, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc, tôi tự tay đeo chiếc vòng lên tay phải cho Lý Giai Dao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...