Tôi Là Thầy Khai Quang

Đàm Quý Dương thấy tôi do dự thì lên tiếng: “Chuyện ngày hôm nay là tôi lỗ mãng, lúc đó cũng là tức giận mới nói vậy, tôi chân thành xin lỗi ba vị lần nữa, mong ba vị đừng tiếp tục làm khó tôi”.

Đàm Quý Dương đầy vẻ thành khẩn, cúi thấp đầu, xin lỗi chúng tôi.

Bầu không khí rất nặng nề, Đàm Quý Dương và Cục trưởng Quách, thêm cả Âu Dương Bác đều đang chờ đợi quyết định của tôi.

Tôi nghĩ ngợi, cuối cùng đã ra quyết định, đi đến trước mặt Đàm Quý Dương, nói “Chủ tịch Đàm quá lời rồi, đây chính là không đánh không quen biết”.

“Nói khó nghe một chút thì Trương Sơn Thành tôi không thiếu tiền, chỉ không nuốt được cơn giận này thôi, còn nữa, báu vật này rất quan trọng, liên quan đến chuyện lớn”.

“Nếu chủ tịch Đàm đã quen biết với chú Âu Dương, Cục trưởng Quách cũng ở đây xử lý chuyện này cho mọi người, vậy tôi cũng phải nể mặt mọi người”.

“Hơn nữa, chủ tịch Đàm đã xin lỗi tôi, chuyện này coi như chấm dứt tại đây”.

Đàm Quý Dương thở dài thườn thượt, sắc mặt của Cục trưởng Quách cũng hòa hoãn lại.

Mạc Vũ có chút bất mãn, nói: “Sơn Thành, nhân sâm này tuyệt đối có giá hơn hai mươi tỷ tệ, chuyện này sao có thể cho qua được! Cậu phải biết cậu lỗ nhiều lắm đấy!”

“Cậu hoàn toàn không cần phải nhượng bộ, cũng không cần phải để mắt đến loại người này!”

Mộc Dịch cũng đồng ý: “Trương Sơn Thành, hai củ nhân sâm nghìn năm cứ thế mà đi tong rồi, chuyện sau này phải giải quyết thế nào? Hơn nữa, làm sao cậu ăn nói với sư phụ?”

Mạc Vũ và Mộc Dịch rất sốt ruột. Nhân sâm liên quan đến rất nhiều việc, dính dáng rất lớn, họ chắc chắn cảm thấy lần này tôi lỗ to, chẳng khác nào bị người ta ức hiếp.


Tôi cũng tin rằng chỉ cần tôi cứng miệng, không chịu nhượng bộ thì chắc chắn có thể lấy được hai mươi tỷ.

Hai cô gái không hề biết nhân sâm kiếm được rất dễ, nếu thật sự khó kiếm thì hôm nay tôi sẽ không bỏ qua cho Đàm Quý Dương.

Cái tốt tôi đều lấy hết, tôi cần gì phải ép người ta nữa chứ?

Đàm Quý Dương cũng biết chuyện nhân sâm không hề đơn giản, lại xin lỗi chúng tôi lần nữa.

Tôi cười nói với hai cô gái: “Chuyện này tôi tự có chừng mực, những chuyện sau này tôi cũng sẽ có cách giải quyết, các cô không cần lo lắng”.

“Hai cô nhất định phải tin tôi”.

Hai người thấy tôi có vẻ nghiêm túc cũng không hỏi nhiều nữa, cả hai đều tỏ ra bất đắc dĩ. Dù sao nhân sâm cũng là của tôi, quyền quyết định thuộc về tôi.

Tôi cười nói: “Chủ tịch Đàm, bây giờ tôi cũng không cần ba tỷ, tạm thời gửi ở chỗ ông, đợi lúc nào tôi cần sẽ đến chỗ ông lấy”.

Mọi người mang vẻ mặt kì quái, Đàm Quý Dương nhíu chặt mày, Âu Dương Bác cũng rất bất ngờ.

Mộc Dịch lại càng khó hiểu, Mạc Vũ nghiêng đầu nhìn tôi, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

Tôi lại không cần tiền, tôi lấy ba tỷ làm gì?

Bây giờ tôi không lấy tiền, đợi lúc nào tôi cần sẽ đến chỗ ông ta lấy, tới lúc đó, thứ tôi lấy không phải là tiền nữa, tôi muốn ông ta nợ ơn tôi.


Tôi dám làm như vậy tất nhiên không sợ ông ta quỵt nợ.

Tôi cũng tin rằng những nhân vật lớn như ông ta có thể hiểu được dụng ý của tôi, càng hiểu rõ tôi không phải nhân vật đơn giản.

“Ha ha...”, Đàm Quý Dương đột nhiên cười lớn hai tiếng, sương mù trong lòng bỗng chốc tan biến không thấy bóng ảnh, đáp lại: “Được, Trương Sơn Thành, tôi sẽ giữ tiền cho cậu, lúc nào cậu cần thì cứ tới lấy lúc ấy”.

“Sau này mọi người kết bạn, nếu ba vị cần Đàm Quý Dương tôi giúp đỡ, tôi nhất định sẽ giúp”.

Cứ như vậy, đôi bên đều vui vẻ.

Cục trưởng Quách và Âu Dương Bác cũng nở nụ cười, rõ ràng là rất hài lòng với kết quả này.

Bầu không khí ở hiện trường vốn căng thẳng cuối cùng cũng dịu lại.

Đàm Quý Dương lấy một tấm danh thiếp từ trong túi áo ra, hai tay đưa cho tôi, nói: “Sau này cậu có chuyện gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, chỗ nào cần tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức”.

Tôi nhận lấy tấm danh thiếp, cất vào trong túi.

Cục trưởng Quách cười nói: “Nếu chuyện đã xử lý xong, hiểu lầm đã được giải tỏa, vậy hai bên cũng đừng có khúc mắc gì với nhau nữa”.

“Tôi bộn bề việc công, xin đi trước một bước”.


Đàm Quý Dương nói: “Sơn Thành, tôi còn vài chuyện muốn nói với Cục trưởng Quách, tôi cũng đi trước một bước”.

Đàm Quý Dương chào tạm biệt tôi, gật đầu với Mạc Vũ, Mộc Dịch và Âu Dương Bác, sau đó đi song song với Cục trưởng Quách về phía xa.

Đàm Quý Dương tìm Cục trưởng Quách chắc chắn là để thăm dò thân phận của tôi và Mộc Dịch. Chỉ cần đến Cục Cảnh sát, dùng hệ thống Công an là có thể điều tra được rất nhiều thứ.

Nhưng người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí thì dùng mạng của Công an cũng không tra ra được.

Tôi đang định rời đi, giáo sư Vương ở bên cạnh đột nhiên kéo cánh tay tôi, nói: “Trương Sơn Thành, nhân sâm của cậu... nhân sâm bị giẫm nát đó...”

“Có thể đưa tôi không, cậu... ra giá đi”.

“Nhưng đừng ra giá cao quá”.

Báu vật thì cho dù bị giẫm nát cũng là báu vật, tôi lấy chúng về cũng chẳng có tác dụng gì, nếu giáo sư Vương đã muốn thì cho ông ta vậy.

Con người giáo sư Vương chỉ là tính tình nóng nảy, tính cách cố chấp, tôi không hề ghét ông ta.

Tôi đang định tặng cho giáo sư Vương thì ông chủ Trang đột nhiên lên tiếng: “Không được!”

“Tôi cần có nhân sâm nghìn năm, tôi cần để cứu bố tôi. Cho dù bị giẫm nát thì vẫn còn dược tính, chỉ cần bảo quản tốt thì nhất định dùng được”.

Giáo sư Vương nói: “Ông chủ Trang, quan hệ của chúng ta tốt như thế, mỗi tháng tôi đều đến khám bệnh cho bố ông. Ông muốn cứu bố ông, tôi hoàn toàn có thể giúp”.

“Tôi cần nhân sâm này cũng là để nghiên cứu và chữa bệnh cứu người, đương nhiên chính mình cũng muốn dùng”.

“Nhân sâm này có dược tính mạnh như vậy, một chút xíu thôi cũng có thể cứu người, ông cũng không dùng bao nhiêu đâu đúng không?”


Ông chủ Trang nói: “Ông nói cũng đúng. Tôi cũng có chút hiểu biết về nhân sâm, nhân sâm nghìn năm ở núi Trường Bạch có thể kéo dài tuổi thọ cho con người, tôi thực sự không dùng nhiều đến thế”.

“Giáo sư Vương, chỉ cần ông có thể kéo dài mạng sống cho bố tôi, số còn lại tôi không lấy”.

“Đương nhiên...”, ông chủ Trang nhìn về phía ba người chúng tôi, nói: “Chỉ cần bố tôi được sống tiếp, chuyện tôi hứa với các cậu nhất định sẽ hoàn thành”.

Tôi sáng mắt lên, thế là mọi chuyện đều được giải quyết. Tôi vốn dĩ còn đang nghĩ sẽ mua lại hai củ nhân sâm khác rồi nhờ tiên nữ Thanh Thủy chế tạo, bây giờ thì không cần nữa.

Tôi nói: “Ông chủ Trang, tôi cũng là bác sĩ, nếu bố ông bị bệnh thì chúng ta cùng qua đó xem sao”.

Giáo sư Vương đồng ý: “Ông chủ Trang, Trương Sơn Thành là bác sĩ tài giỏi nhất mà tôi từng thấy, có Trương Sơn Thành ở đây chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh của bố ông”.

“Thật vậy sao?”, ông chủ Trang có chút không dám tin nhìn tôi, hoàn toàn không ngờ tới tôi cũng là bác sĩ.

“Chú Âu Dương, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, lúc nào về tôi sẽ liên lạc lại với chú”, tôi phải đi cùng mọi người làm chuyện chính, hôm nay nhất định phải giải quyết xong chuyện linh ngọc.

Âu Dương Bác nói: “Ừ, các cậu đi lo công việc trước đi, xong việc rồi nhớ gọi điện cho tôi, tôi còn một vài chuyện muốn nói với cậu”.

Tôi gật đầu, giáo sư Vương đã sắp xếp và gói nhân sâm nát bét ở dưới đất lại từ lâu, ngay sau đó, Âu Dương Bác dùng ánh mắt tiễn chúng tôi đi.

Chúng tôi đi trên hai chiếc xe, ông chủ Trang đi trước dẫn đường, xe của Mộc Dịch theo ở phía sau.

Bảy, tám phút sau, xe đi vào một khu nhà ở sang trọng.

Mọi người cùng đi đến nhà của ông chủ Trang, vừa bước vào cửa đã nghe thấy mùi thuốc Đông y thoang thoảng.

Trong phòng, một ông lão tuổi đã cao nằm ở trên giường, tóc bạc phơ, gầy như que củi, ánh mắt mờ đục, cả người không có sức lực, và còn một bà cụ đang chăm sóc cho ông lão.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui