Tôi Là Thầy Khai Quang

Người dân vẫn tranh cãi không ngớt.

Tôi nói: “Mọi người đừng kích động, tôi hiểu tâm trạng của mọi người. Mọi người không để chúng tôi đào là vì bảo vệ thôn, bảo vệ sự an toàn của người dân”.

“Chúng tôi muốn đào tiếp, tiêu diệt thứ bên dưới đó cũng là để bảo vệ thôn, để thôn mãi mãi được bình yên”.

“Nếu mọi người muốn biết đáp án, xem bên dưới rốt cuộc có ma quỷ hay không, vậy thì đào nó lên là minh chứng tốt nhất”.

Hoàng Tiểu Tinh cũng nói: “Tôi có một người bạn là pháp sư vô cùng lợi hại. Nếu thật sự có ma quỷ gì đó, tôi sẽ gọi người bạn ấy đến đây, chắc chắn có thể tiêu diệt được ma quỷ”.

“Xin mọi người hãy yên tâm, mọi thứ ở đây cứ giao cho chúng tôi”.

“Hơn nữa, công trình lần này có một phần do chính phủ đầu tư, người phụ trách của Cục Xây dựng cũng ở đây, sau lưng chúng ta có quốc gia thì còn sợ gì chuyện kì lạ chứ?”

“Nếu ở đây xảy ra chuyện thật, có chuyện gì mà chính phủ quốc gia không giải quyết được hay sao?”

“Nếu mọi người còn lo lắng, sợ hãi thì sau này mọi người đừng đến đây nữa, tóm lại chúng tôi sẽ giải quyết mọi vấn đề!”

Không thể không nói Hoàng Tiểu Tinh rất giỏi ăn nói, trước đây đúng là không nhìn ra.

Người của Cục Xây dựng không đến hiện trường, có lẽ bọn họ còn đang hút thuốc, uống trà, nói chuyện, chơi điện thoại ở Ủy ban thôn ấy chứ.

Dưới sự thuyết phục của tôi và Hoàng Tiểu Tinh, người dân đã dần dần thỏa hiệp, còn ông Lý vẫn phản đối rất kịch liệt nhưng không có bất cứ tác dụng nào.


Tôi bảo Trần Kế Tần đưa ông Lý đi luôn, những người khác cũng bắt đầu giải tán.

Tôn Bán Tiên lại không đi mà nói: “Tôi không kiến nghị các cậu đào tiếp, nhưng các cậu cố chấp muốn đào, tôi cũng không cản được”.

“Tôi sẽ ở lại đây, ngộ nhỡ có nguy hiểm hay chuyện gì không may xảy ra thì tôi cũng có thể giúp cho mọi người”.

Hoàng Tiểu Tinh không muốn Tôn Bán Tiên ở đây, thế là lại nói một thôi một hồi. Tôn Bán Tiên vẫn kiên quyết không đi, cuối cùng anh ta cũng đành nhượng bộ.

Từ đầu đến cuối Mộc Dịch không hề lên tiếng, nước cầm trong tay đã nguội lạnh, cô ta lại đi vào rót một ly khác, sau đó đi ra.

Vậy là công nhân khởi động máy xúc tiếp tục đào.

Tôn Bán Tiên vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, ông ta đột nhiên chú ý đến Mộc Dịch đang uống nước, đi qua hỏi: “Nhìn cô gái này không phải người của thôn Lâm Thủy nhỉ?”

“Không phải”, Mộc Dịch tiếp tục uống nước, không nhìn thẳng vào Tôn Bán Tiên đến một cái.

Lúc này Tôn Bán Tiên hết sức lúng túng. Tôi cũng không biết vì sao Tôn Bán Tiên lại đến chào hỏi Mộc Dịch, lẽ nào ông ta đã nhìn ra gì đó?

Tôi cười nói: “Bán tiên, đây là Mộc Dịch bạn tôi”.

“Ừm”, Tôn Bán Tiên gật đầu, thấy Mộc Dịch không quan tâm đến mình, tự chuốc lấy xấu hổ, ông ta đành ngồi xuống ghế ở bên cạnh.

Độ nông sâu của móng phải xác định theo tính an toàn đo đạc, không thể đào quá nông, nếu không nhà sẽ không vững chãi, dễ đổ sụp. Ngược lại, nếu đào móng quá sâu sẽ dẫn đến phần móng bị chìm xuống dưới, tứ phía bị bao vây, sau khi vào ở cơ thể sẽ không khỏe, áp lực gia tăng.

Nhà hai tầng xây móng từ bảy mươi lăm xăng-ti-mét đến một mét là đủ, móng xung quanh đây đã đào gần bằng thế rồi.

Hoàng Tiểu Tinh nói: “Những chỗ khác tạm thời không cần chú ý tới, cứ đào ở bên đền thờ!”

Móng ở đền thờ càng đào sâu xuống, rễ cây càng nhiều, càng to, đã có thể nhìn thấy rễ cây to bằng cánh tay ở bên dưới.

Số rễ cây này hoàn toàn không chống đỡ được sức tàn phá của máy xúc, tất cả đều bị đứt gãy thành những đoạn nhỏ.

Keng!

Máy xúc đang đào sâu xuống đột nhiên đụng phải một thứ gì đó, vang lên thứ âm thanh trong trẻo.

“Dừng lại!”, Tôn Bán Tiên kinh hãi, lập tức hô dừng. Mộc Dịch cũng đặt ly nước trong tay xuống rồi đi qua.

Hoàng Tiểu Tinh bảo người lái xe lái máy xúc sang một bên, sau đó mọi người cùng bước xuống hố, đi đến chỗ vừa mới bị đào lên.


Vài công nhân cũng vây tới xem, tôi bảo họ lấy xẻng từ từ xúc đất ở xung quanh ra.

Trong đó có một người nhanh chóng đào tới một vật cứng. Lần này lại vang lên âm thanh nho nhỏ, nhưng cũng rất trong trẻo.

Bình thường vật cứng được chôn dưới đất, tứ phía toàn là đất bao quanh, cho dù có chạm mạnh vào đáng lẽ cũng chỉ vang lên tiếng rất trầm, không trong như thế được, vì vậy mọi người đều cảm thấy kì lạ.

Mọi người xúc đất ném ra.

“Dừng lại!”, Tôn Bán Tiên hét lớn, đẩy một công nhân lùi sang bên mà nhào tới.

Tôn Bán Tiên ngồi xổm xuống đất, hai tay nhanh chóng đào đống đất ra, một phiến đá màu đen đã rạn nứt xuất hiện trước mắt mọi người.

Phiến đá có màu tối, dài nửa mét, nứt ở một phần ba. Bên trên là hoa văn màu đen dày đặc, giống như một bầy giun đang bò trên đó, cực kì quỷ dị.

Tôn Bán Tiên cầm phiến đá trên tay, cẩn thận phủi sạch đất ở bề mặt, lật qua lật lại kiểm tra kĩ càng, tay phải khẽ sờ lên những hoa văn kì dị kia.

Không ai quấy rầy Tôn Bán Tiên, một lát sau, ông ta lẩm bẩm: “Nếu tôi không nhìn lầm thì đây là... đá trấn hồn!”

Công nhân đứng cạnh hỏi: “Đá trấn hồn là gì?”

Tôn Bán Tiên giải thích: “Đá trấn hồn, đúng như tên gọi, nó là đá trấn áp hồn phách. Nói cách khác, bên dưới có ma quỷ bị đá trấn áp”.

“Một khối đá không đủ để trấn áp hồn phách, bình thường người ta sẽ dùng trận pháp hình thành từ ngũ hành bát quái để trấn áp, ở đây chắc chắn vẫn còn các khối đá trấn hồn khác”.

Một công nhân khác sợ sệt hỏi: “Bán tiên, ông đừng dọa chúng tôi, bên dưới thật sự có ma quỷ sao?”

Tôn Bán Tiên thở dài, nói: “Trận pháp này chắc chắn là trận pháp trấn áp ma quỷ. Giờ đây trận pháp đã bị phá hỏng, bây giờ có dừng lại cũng đã muộn rồi”.


“Mọi người đừng lo lắng, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, mọi người hãy mau chóng rời khỏi đây, tôi sẽ nghĩ cách gọi một số người lợi hại đến”.

“Tiếp tục đào đi”.

Thế là mọi người lại bắt đầu cầm cuốc xẻng đào một cách cẩn thận, quả nhiên đào ra được liên tiếp bảy phiến đá ở nơi vừa nãy!

Hình dạng, kích cỡ của mỗi phiến đá y hệt nhau, bên trên đều có hoa văn dày đặc.

Tôn Bán Tiên lần lượt bày tám phiến đá ra tám phương hướng, tạo thành một vòng tròn, sau đó ngồi xổm trên đất chậm rãi nghiên cứu.

Chốc lát sau, Tôn Bán Tiên lại nói: “Đây là đá trấn hồn cao cấp, vô cùng cứng rắn, đồ vật bình thường không thể phá vỡ được. Vừa nãy đúng là máy xúc đã đập vỡ mất một khối đá rồi”.

“Tuy tôi không hiểu được những hoa văn bên trên, nhưng đó nhất định là hoa văn trên bùa chú của Đạo gia. Tám khối đá trấn hồn đặt cùng nhau hình thành một trận pháp, trông giống như trận pháp bát quái trấn hồn”.

Tôn Bán Tiên quả nhiên lợi hại, hiểu biết nhiều như vậy.

“Đây không phải trận pháp trấn hồn, mà là trận pháp phục ma”, Mộc Dịch đột nhiên đi tới, cuối cùng cô ta cũng mở miệng rồi.

Ánh mắt của mọi người đồng loạt rơi lên người Mộc Dịch, Tôn Bán Tiên có chút bất mãn, nói: “Cô Mộc, đây là đá trấn hồn thì tất nhiên phải là trận pháp trấn hồn, vì sao cô lại nói là trận pháp phục ma?”

Mộc Dịch đáp: “Đá này là đá trấn hồn không sai, nhưng hoa văn Đạo gia trên đó lại là hoa văn trấn yêu, kết hợp với nhau tạo thành trận pháp, gọi là trận pháp phục ma”.

Tôn Bán Tiên ngẩn ra: “Cô gái, cô biết hoa văn trên đó sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui