Tôi Là Thầy Khai Quang

Hôm nay thần sắc của bà cụ trông rất tốt, tóc được chải gọn gàng, rồi búi cao bằng cây trâm màu vàng, bà cụ mặc bộ trang phục mừng thọ màu tím được thiết kế riêng, kết hợp với bộ trang phục của ông cụ trông giống như một bộ đồ đôi của những người đang yêu.

Hai ông bà ăn mặc giản dị nhưng tinh tế vô cùng, toát lên khí chất ngời ngời khiến người khác cảm thấy thật mới mẻ.

Tất cả khách mời đều đứng dậy chào hỏi mọi người.

Lưu Thiến và Dương Đông vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, tới dìu ông cụ nhà họ Dương và bà cụ.

Đám đông nhìn theo bà cụ khi bà ấy đi ngang qua bàn của chúng tôi.

Ông cụ chau mày khi nhìn thấy dáng vẻ ăn vận của tôi và Trần Kế Tần, còn chủ tịch thị trấn thì tỏ vẻ giận dữ khi nhìn thấy hai người chúng tôi.

Ông cụ hỏi bà cụ: “Em gái, đây là khách của nhà em à?”

Bà cụ hết sức vui mừng khi nhìn thấy tôi: “Đây là Sơn Thành, cháu trai của em, anh này, để em giới thiệu mọi người làm quen”.

“Sơn Thành, cháu tới đây”.

Tôi đứng dậy, đi tới trước mặt bà cụ.

Những người khác đều hết sức ngạc nhiên, tôi không chỉ quen Dương Đông, Lưu Thiến, viện trưởng Lưu mà còn quen biết cả bà cụ nhà họ Lưu, hơn nữa mối quan hệ còn cực kỳ tốt.

Tôi lập tức kính cẩn chào hỏi, cười nói: “Cháu chào bà nội, cháu chào ông Dương”.

Vẻ mặt của Dương Quang vô cùng kỳ lạ, ông ta đánh giá tôi rất kỹ, còn vợ ông ta thì liếc nhìn tôi.


Sắc mặt của chủ tịch thị trấn rất khó coi, ông ấy bắt tôi không được dính líu tới con gái ông ấy nữa, và không được quá thân thiết với người nhà họ Lưu, ông ấy không ngờ tôi bà cụ lại có mối quan hệ tốt đến vậy.

Bà cụ cầm tay tôi, vui mừng nói: “Sơn Thành này, thật vui khi gặp cháu”.

Tôi cười nói: “Bà nội, cháu cũng rất vui”.

Bà cụ giới thiệu với ông cụ: “Đây là cháu nội em nhận, cháu ruột đấy nhé, thằng bé tên là Trương Sơn Thành”.

“Sơn Thành, đây là anh Dương của bà, lớn lên cùng bà, thanh mai trúc mã đấy, hơn nữa còn sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm”.

Tôi chào ông cụ thêm một lần nữa.

Ông cụ chỉ liếc nhìn tôi, rồi nói: “Anh nói này em gái, có phải em hồ đồ không, cậu nhóc này tốt ở chỗ nào chứ?”

Rõ ràng câu nói này của ông cụ tỏ ý khinh thường tôi.

Bà cụ cười nói: “Không thể trông mặt mà bắt hình dong được, đứa cháu này của em ngoan lắm, lại nghe lời, đối xử với em rất tốt, còn tốt hơn cháu ruột ấy”.

Hình như ông cụ nhớ ra điều gì bèn nói với tôi: “Cậu tên là Sơn Thành à?”

“Dạ”, tôi gật đầu: “Cháu tên là Trương Sơn Thành”.

“Có phải trước đây cậu từng xích mích với cháu trai của tôi không?”, sắc mặt của ông cụ bỗng trở nên lạnh lùng.


Tôi vô cùng bình tĩnh nói: “Đó chỉ là hiểu lầm thôi ạ”.

Hôm nay là ngày đại thọ của ông cụ, ở hoàn cảnh này, ông ấy không thể làm khó tôi được.

Ông cụ không hề hỏi tiếp mà nói với bà cụ: “Em gái, chẳng trách cái cậu Sơn Thành này lại kiêu ngạo đến vậy, hóa ra là cháu của em à”.

Bà cụ cười nói: “Có ai khi còn trẻ mà không bồng bột chứ? Anh trai, khi anh còn trẻ, chẳng phải anh còn cầm dao đuổi người nhà em chạy tới hai con đường sao?”

“Ha ha…”, ông cụ bật cười khi nghe thấy vậy: “Đúng vậy, chuyện năm đó thật khiến người ta nhớ mãi, đi thôi, em gái, không còn sớm nữa, chúng ta nhập tiệc nào”.

Bà cụ kéo tay tôi, nói: “Sơn Thành đi cùng bà, lên đó ngồi”.

Tôi giật mình, vội vàng từ chối: “Bà nội, vậy không thích hợp đâu ạ, cháu vẫn nên ngồi dưới này thì hơn”.

Tôi không thể ngồi vào vị trí của chủ tiệc, đó là vị trí của họ hàng thân thích nhà họ Lưu và nhà họ Dương, dù tôi là cháu nuôi thì cũng không thể ngồi, đây là quy tắc, cũng là lễ tiết.

Bà cụ dù thương tôi đến mấy thì cũng không thể phá vỡ quy tắc được.

Hành động của bà cụ khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc, họ biết bà cụ đối tốt với tôi nhưng tới mức mời tôi ngồi vào vị trí của chủ tiệc thì đồng nghĩa với việc bà đã coi tôi là người nhà họ Lưu rồi!

Hơn nữa còn đối xử với tôi như với người thân ruột thịt.

Gương mặt của chủ tịch thị trấn tái mét, nhưng ông ấy không thể phát tiết mà cười nói với bà cụ: “Mẹ, được rồi, không còn sớm nữa, mẹ ngồi vào chỗ đi, Sơn Thành ngồi đây cũng hợp lắm”.


Dường như bà cụ cũng cảm thấy cách làm của mình không hợp lý nên cười nói với tôi: “Sơn Thành, đợi cháu chúc thọ xong thì tới nói chuyện với bà nhé, lâu lắm rồi bà nội không gặp cháu nên nhớ lắm”.

Sau khi chúc thọ thì ai cũng có thể tới chỗ đó ngồi, chỉ cần là người lớn tuổi gọi người ít tuổi thì người ít tuổi đều phải tới kính rượu, khi đó sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Bây giờ buổi tiệc vẫn chưa bắt đầu, nên không ai được phá vỡ quy tắc.

Trên tường được treo chữ “Thọ” màu vàng như rồng bay phượng múa cao hơn hai mét, chiếm trọn bức tường, bốn mặt của chữ “Thọ” được nạm đá thủy tinh đắt đỏ, cực kỳ xa xỉ.

Phía dưới bức tường là hai vị trí ngồi dành cho người nhà ông cụ và người nhà bà cụ và cũng là vị trí chủ tọa.

Người nhà họ Dương đi theo ông cụ ngồi vào vị trí, những người ngồi gồm có ông cụ, vợ chồng Dương Quang, Dương Đông và hai người thanh niên, tổng cộng là sáu người.

Vị trí ngồi của nhà họ Lưu có bà cụ, chủ tịch thị trấn, vợ chồng viện trưởng Lưu, Lưu Thiến, và một thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi mà tôi không biết, người này trông khá giống viện trưởng Lưu, là con trai của ông ấy, tổng cộng là năm người.

Sau khi ông cụ ngồi xuống bèn nói nhỏ với Dương Quang điều gì đó.

Dương Quang đi tới vị trí ngồi đầu tiên ngay trước mặt giáo sư Dương, ghé vào tai ông ta nói nhỏ.

Giáo sư Dương cũng ghé sát tai Dương Quang nói điều gì đó khiến sắc mặt của Dương Quang trông rất khó coi, ông ta nhìn về phía ông cụ.

Những lời nói thầm của họ đã bị tôi nghe thấy.

Ông cụ nói bố con của giáo sư Dương đi lên ngồi nhưng giáo sư không chịu.

Hóa ra giáo sư Dương là con của ông cụ, em trai của Dương Quang, tên là Dương Thành Công!

Xem ra nội bộ nhà họ Dương có mâu thuẫn, chẳng trách hai bố con giáo sư Dương đến với thân phận là khách mời chứ không phải là chủ tiệc.


Ông cụ mất hết kiên nhẫn: “Thành Công, hôm nay là đại tiệc mừng thọ tuổi bảy mươi của bố, con định chọc tức bố sao?”

Dương Thành Công nói: “Bố, chỉ cần bố hứa với con, sau này không hút thuốc, không uống rượu, không can thiệp vào chuyện của anh cả, sống thật tốt, chăm sóc sức khoẻ của mình thì con sẽ lên ngồi”.

“Còn nếu bố không hứa thì con sẽ không đi”.

Chuyện gì thế này?

Tôi cứ tưởng bọn họ có mâu thuẫn gì, hóa ra là giáo sư Dương lo lắng cho sức khỏe của bố mình nên mới giở chứng với ông.

Trước đây nhà họ Dương chuyên làm thuốc, giáo sư Dương là chuyên gia lâm sàng giỏi nhất của bệnh viện thành phố, ông ấy tường tận Trung y, Tây y, mười mấy loại khoa học, và từng có một bài luận nghiên cứu đạt giải cao cấp quốc gia.

Một cô gái trẻ tuổi cũng nói: “Ông nội, ông nghe lời bố cháu đi, nếu hôm nay ông không bỏ thì cháu và bố sẽ không lên đâu”.

“Biết bao nhiêu người đang chứng kiến, nếu ông hứa trước mặt mọi người rằng không hút thuốc, không uống rượu nữa thì bố con cháu sẽ lên”.

“Còn nếu ông vẫn không nghe lời thì ông sẽ đổ bệnh thật đấy”.

Ông cụ không hề tức giận mà gương mặt hiện lên vẻ hơi bất đắc dĩ, ông bèn cười nói: “Thằng còn trai này của tôi ấy mà, đúng là khiến người ta không khỏi lo lắng”.

“Bố khỏe mạnh thế này mà cứ bắt cai thuốc, cai rượu bằng được”.

“Được rồi, được rồi, hôm nay, trước mặt bao nhiêu người, bố hứa với các con, sau này sẽ không uống một giọt rượu nào nữa, nhưng thuốc ấy mà, đã hút mấy chục năm rồi, không phải nói bỏ là bỏ được đâu”.

“Sau này bố hút ít lại, từ từ bỏ, còn việc của anh trai con thì bố cũng sẽ ít tham gia, vận động nhiều hơn”.

“Được chưa mấy đứa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui