Tôi Là Thầy Khai Quang

“Không phải thằng đó yếu sinh lý sao? Chỉ cần em dùng tay làm nó bắn ra, sau khi thành công, anh sẽ đưa thêm cho em một trăm ngàn tệ nữa”, Viên Khắc Lương nói.

Trần Thái Linh do dự một lúc rồi nói: “Được, như vậy đi nhé!”

Tôi thầm nghĩ, nhất quyết tới lúc đó phải trừng trị đôi nam nữ chó chết này một trận mới được.

Tôi khẽ ho, cất giọng hỏi: “Có ai ở nhà không?”

Một lúc sau, Trần Thái Linh và Viên Khắc Lương cùng bước ra.

Tôi nói ra ý định tới đây của mình.

Trần Thái Linh lấy chìa khóa xe ở trong nhà đưa cho tôi, cười chế giễu: “Trương Sơn Thành, cậu giỏi giang thật đấy, trở thành chân chó của nhà Trần Kế Văn luôn rồi này!”

“Mồm chó không khạc ra được ngà voi!”, tôi nhận lấy chìa khóa quay người định bỏ đi.

“Đứng lại!”, Trần Thái Linh hét lớn: “Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?”

“Ấy, bình tĩnh, bình tĩnh!”, Viên Khắc Lương vội vàng bước tới hòa giải, đưa cho tôi một điếu thuốc, cười he he nói: “Người anh em Sơn Thành này, lần đầu tôi tới chỗ mọi người, nể mặt tôi, tối này chúng ta làm ly rượu nhé?”

“Không có hứng!”, tôi lên xe, định nổ máy rồi lách người phóng đi.

Viên Khắc Lương lấy tay chặn ngay lỗ khóa, nói: “Nếu cậu tới, tôi có thể tìm một công việc tốt cho cậu đấy”.

“Thật không?”, tôi bán tin bán nghi.

“Đương nhiên là thật rồi”, Viên Khắc Lương nói.


“Được”.

Viên Khắc Lương mừng rỡ, lại nói: “Tới lúc đó, cậu gọi Lâm Ngọc Lam đi cùng nhé, tám giờ tối tôi và Thái Linh sẽ chuẩn bị mồi ngon ở đây đợi cậu”.

"Có khả năng Lâm Ngọc Lam sẽ không tới”, tôi nói.

Viên Khắc Lương nói: “Nếu cậu gọi được cô ấy tới, tôi sẽ cho cậu hai trăm tệ”.

Hắn ta vừa nói vừa rút hai tờ Hoa Hạ tệ từ trong ví ra, phe phẩy trước mặt tôi.

Tôi đang định từ chối thì giọng nói của tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên vang lên bên tai.

“Đồng ý với hắn đi. Có thể dùng cách của hắn đổi lấy thân thể của cô ta, tiện thể hút luôn âm khí của Trần Thái Linh”.

“Hút thế nào?”, tôi thầm hỏi.

“Tới khi đó tự khắc sẽ có cách”, tiên nữ Thanh Thủy nói.

Tôi đắn đo, thấy Viên Khắc Lương đang nhìn tôi với vẻ mặt kỳ vọng, tôi gật đầu đồng ý: “Là anh nói đấy nhé, đưa tiền trước đi!”

“Đưa trước một nửa!”, Viên Khắc Lương đưa cho tôi một trăm tệ, vỗ vai tôi: “Trông cậy cả vào cậu đấy, người anh em”.

Sau khi thu hoạch ngô, tôi chất lên xe, nói với Lâm Ngọc Lam: “Trần Thái Linh và bạn trai chị ta nói chúng ta tối tới nhà họ uống rượu”.

“Không đi!”, Lâm Ngọc Lam thẳng thừng từ chối.

“Nếu đi có thể chơi một cuộc chơi vui vẻ thì sao?”, tôi hỏi.

“Cậu có ý gì?”, Lâm Ngọc Lam hỏi ngược lại.

“Chỉ cần chị đi thì hắn sẽ cho chúng ta tiền”, tôi đưa một trăm tệ mà Viên Khắc Lương đưa cho tôi cho Lâm Ngọc Lam.

Lâm Ngọc Lam nói: “Hắn chẳng phải tên ngốc, mời chúng ta uống rượu lại còn cho tiền”.

“Đương nhiên bọn họ có mục đích”, tôi nói ra chuyện Viên Khắc Lương muốn ngủ với Lâm Ngọc Lam.

Quả nhiên Lâm Ngọc Lam vô cùng tức giận sau khi nghe xong: “Muốn ngủ với tôi, đừng có mơ!”

“Vậy có phải là phải trừng trị bọn họ một trận ra trò không?”, tôi được nước nói tới.

“Trừng trị thế nào?”, Lâm Ngọc Lam hỏi.

“Chỉ cần chị đi cùng, tới lúc đó tôi tự khắc có cách trị bọn họ. Nhiệm vụ của chị là tự bảo vệ mình, trên người Viên Khắc Lương có một loại thuốc mê, chỉ cần phun vào chị là chị sẽ răp rắp nghe theo hắn ta. Vì vậy, chị tuyệt đối không được để hắn làm cho mê muội”, tôi nhắc nhở Lâm Ngọc Lam.

“Yên tâm, tôi sẽ không để hắn ta đạt được mục đích đâu”, Lâm Ngọc Lam nói, lấy điện thoại ra: “Tôi gọi Sở Tuyết Tương đi cùng”.


“Không cần mà!”, tôi nhức đầu.

Nhưng Lâm Ngọc Lam đã ấn gọi Sở Tuyết Tương, nói với chị ta tối tới nhà Trần Thái Linh ăn cơm.

“Tớ không đi, mông đau quá, tên Trương Sơn Thành chết tiệt, tớ hận cậu ta!”, tiếng rên đau đớn của Sở Tuyết Tương vọng ra từ trong điện thoại.

Sau khi tắt máy, Lâm Ngọc Lam chất vấn: “Tên dề xồm nhà cậu, sao lại muốn làm vậy với Tuyết Tương chứ?”

“Không phải tôi hại chị ta, là chị ta tự ngồi lên người tôi đấy chứ. Tình huống hôm qua đâu phải chị không biết!”, tôi cảm thấy oan uổng vô cùng.

"Được rồi được rồi”, Lâm Ngọc Lam phất tay, nói: “Đến cả Tuyết Tương mà cậu còn xử lý được thì chứng tỏ là có bản lĩnh. Chẳng phải Trần Thái Linh cấu kết với bạn trai cô ta để ngủ tôi sao? Tối nay, cậu ngủ với cô ta đi!”

“Điều này…”, tôi ớn lạnh, sự trả thù của phụ nữ thật kinh khủng, sau này tôi tuyệt đối sẽ không đắc tội với phụ nữ.

“Nếu cậu ngủ với Trần Thái Linh, ngày mai tôi sẽ không lười biếng nữa, sẽ bẻ ngô cùng cậu”, Lâm Ngọc Lam nghiêm túc nói.

“Thôi được, tôi sẽ cố gắng hết sức!”, rõ ràng bẻ ngô là việc của cả hai chúng tôi, ấy vậy mà giờ giống như là chuyện của mình tôi vậy.

Sau khi đưa ngô về nhà Trần Mãn Quang, tôi và Lâm Ngọc Lam vừa tắm xong thì có một chiếc xe từ từ chạy tới.

Trần Thái Linh và Viên Khắc Lương ngồi bên trong, nói rằng cơm canh đã chuẩn bị xong, gọi chúng tôi tới.

Sau khi tới nhà Trần Thái Linh, được biết vợ chồng ông trưởng thôn đang ở trên trấn, tối nay chỉ có Trần Thải Linh và Viên Khắc Lương ở nhà.

Tôi thấy trong túi quần Viên Khắc Lương có thứ gì đó nên có ý sán lại gần, nhanh chóng móc cái thứ ở trong túi ra, rồi tỉnh bơ đòi Viên Khắc Lương đưa một trăm tệ còn lại cho tôi, Viên Khắc Lương bất mãn: “Vội gì chứ? Ăn cơm xong rồi tôi đưa cậu”.

Đồ ăn hôm nay rất phong phú, Trần Thái Linh đã đặc biệt nhờ đầu bếp trong thôn là Trần Tiểu Quang nấu xong mang tới. Trên bàn còn có hai chai rượu gạo.

Vừa mới bắt đầu, Viên Khắc Lương đã không ngừng chuốc rượu cho tôi và Lâm Ngọc Lam.

Tôi và Lâm Ngọc Lam biết mánh khóe của Viên Khắc Lương nên đều từ chối không uống.


Viên Khắc Lương ngồi bên cạnh tôi, nói: “Tôi thấy cậu nhóc như cậu không tệ, ngày mai tôi sẽ tìm một công việc cho cậu, làm với tôi, một tháng trả cậu hai nghìn tệ. Thế nào?”

“Công việc gì?", tôi hỏi.

“Cậu ở cạnh tôi, tôi bảo làm gì thì cậu làm đấy. Mỗi lần khi cậu sắp khai quang cho người khác thì phải thông báo cho tôi đầu tiên”, Viên Khắc Lương nói.

Tôi lập tức hiểu ra, Viên Khắc Lương có dụng ý khác, mục đích của hắn ta là muốn thay thế tôi trong buổi tối tôi khai quang cho người khác.

“Để xem tình hình đã!”, tôi thờ ơ nói.

Viên Khắc Lương vỗ vai tôi: “Chẳng phải tôi còn một trăm tệ chưa đưa cậu sao? Để tôi kêu Thái Linh đi lấy cho cậu”, vừa nói, Viên Khắc Lương vừa đánh mắt với Trần Thái Linh.

Trần Thái Linh hiểu ý, đứng dậy nói: “Cậu đi theo tôi!”, Trần Thái Linh đi ra ngoài cửa.

Tôi nhìn Lâm Ngọc Lam rồi đi ra ngoài với Trần Thái Linh cho tới khi đi tới trước chiếc xe nhỏ đỗ trong sân thì Trần Thái Linh mới dừng lại.

Tối này Trần Thái Linh mặc một chiếc váy ngắn màu trắng bó sát để lộ vẻ ngoài mỹ miều, căng tròn của cặp mông. Hai chân vừa trắng nõn, vừa thẳng dài, tôi nhìn mà âm thầm khen ngợi, quả không hổ danh là một trong ba bông hoa của thôn, đẹp như nữ minh tinh trong tivi vậy.

Có điều thật đáng tiếc cho cơ thể đẹp đẽ của cô ta, bề ngoài kiều diễm nhưng bên trong lòng dạ độc ác.

Tôi biết rất rõ, bề ngoài thì cô ta nó là đưa cho tôi một trăm tệ nhưng thực ra, là muốn có được tinh dịch của tôi.

Nghĩ tới chuyện tôi chuẩn bị làm với Trần Thái Linh khiến tim tôi đập bình bịch.

Đi tới bên cạnh chiếc xe nhỏ, Trần Thái Linh mở cửa của ghế sau, nói với tôi: “Cậu lên xe trước đi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui