Tôi Là Thần Y Không Phải Thần Côn
Mao Cao Minh cũng không cười trên nỗi đau của người khác quá lâu dù sao bọn họ cũng là đồng nghiệp, còn chung một văn phòng, nếu mối quan hệ không tốt cũng không quá tốt dù sao ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp mà.
Giang Hoa Đình cũng không phải là người mang thù cũng cười cho qua.
Chẳng qua! Bác sĩ thực tập còn có gương mặt non nớt thực sự là một việc không tổn thương không nhỏ.
Giang Hoa Đình xoa cằm, hay là cậu đi mua một bộ râu giả dán lên mặt, để tăng thêm chút nghiêm túc?“Đứa trẻ hôm qua, hôm nay không đi chung với cậu sao?” Mao Cao Minh đột nhiên hỏi, anh ta cũng không có việc làm cho nên mới tìm chút chuyện để nói.
Giang Hoa Đình ngẫm nghĩ nhớ không ra nét mặt của Dương Nhạc, dứt khoát nói: “Anh nói Dương Nhạc à, cậu ta còn là một học sinh đó sao có thể ngày nào cũng đi theo tôi chạy khắp nơi chứ?”May mà cậu ta không tới, bằng không cậu còn phải nghĩ biện pháp làm sao để đuổi người đi nữa.
Chả có việc gì tự nhiên học xem bói gì chứ? Thanh niên thời nay thật là! Cũng không sợ bị lừa vào tròng.
Giang Hoa Đình lắc đầu cùng với Mao Cao Minh không có việc gì trải qua hết một buổi sáng.
Khoa trung y của bệnh viện số hai thực sự không nổi tiếng lắm ngoài một mình chủ nhiệm Nghê Thiên Dương còn có chút danh tiếng, thì danh tiếng của mấy bác sĩ khác! cũng rất bình thường cho nên bệnh nhân tới khoa trung y chẩn trị cũng không nhiều lắm, một ngày cũng chỉ thưa thớt mười mấy người mà thôi.
Mấy bác sĩ khác có y thuật thế nào Giang Hoa Đình không biết dù sao cậu cũng là một người rất thành thật, không có việc rất ít khi đi lung tung bên ngoài, không như Mao Cao Minh cứ như dưới mông có một con nhím bất kể thế nào cũng ngồi không yên.
Sau khi ăn trưa xong Giang Hoa Đình nhìn xung quanh, có một số bệnh nhân chỉ lặng lẽ thò đầu vào nhìn tiêu chí của khoa trung y liền đi về phía các khoa khác.
Trong nhận thức của họ, trung y! thật sự là không biết trị bệnh gì, khám thế nào?!Bằng lòng đi tới khoa khác xếp hàng cũng không đồng ý tới khoa trung y khám thử.
Ông cụ non Giang Hoa Đình thở dài một hơi đây chính là sự xuống dốc của trung ý đó!Chắc chắn không có ai tới đây Giang Hoa Đình từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy trắng cắt thành ba tấm to vừa bằng nhau.
Sau đó, cậu lấy ra một cây bút bi bắt đầu vẽ trên đó.
Tốc độ của Giang Hoa Đình rất nhanh chẳng mấy chốc tờ giấy trắng dài đó đã dần dần lộ ra những hình ảnh ban đầu thế mà là phù lục của bên đạo.
Vẻ mặt của Giang Hoa Đình nghiêm trọng, tốc độ tay cực nhanh, ba tờ phù lục mà chỉ mười phút ngắn ngủi đã vẽ xong, giây tiếp theo một loạt tiếng bước chân truyền tới Giang Hoa Đình lập tức dẹp phù lục đi sau đó cầm một quyển sách vô cùng nghiêm túc đọc, tựa như lúc nãy chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Chỉ chốc lát Mao Cao Minh và Nghê Thiên Dương liền vừa cười vừa nói xuất hiện ở phòng khám số năm.
Nhìn thấy tư thế ngồi của Giang Hoa Đình vô cùng ngay ngắn, thái độ nghiêm túc học hành, thiện cảm của Nghê Thiên Dương đối với Giang Hoa Đình lại hơi tăng thêm một xíu.
“Nhóc Giang à, đang học tập à?”Cả người Giang Hoa Đình hơi run lên tựa như bị dọa vậy ngẩng phắt đầu: “À, chủ nhiệm Nghê, anh Mao.
”Khóe miệng của Mao Cao Minh co rút, anh Mao! ngứa tay muốn đánh người!“Nhóc Giang tuổi còn nhỏ là thời điểm tốt nhất để học tập, cậu có muốn cùng nhóc Mao đi tới hội thảo luận y thuật trung y của bệnh viện số một không?”“Y thuật trung y? Bệnh viện số một?”Mao Cao Minh đã biết bản thân có tên trong danh sách từ lâu rồi, là một người trẻ tuổi thứ hai trong cả khác phòng khám khoa trung y, mỗi lần có mấy kiểu hội thảo thế này đều có phần của anh ta.
Ai bảo anh ta rảnh rỗi nhất chứ?Chẳng qua mấy kiểu hội thảo nghiên cứu đố cũng thực sự có thể học được gì đó cho nên anh ta mới không bài xích tới vậy.
Nghê Thiên Dương gật đầu nói: “Ừ, bệnh viện số một thành phố Giang, độ nổi danh của khoa trung y bệnh viện số hai của chúng ta không bằng bên bệnh viện số một có mấy ông lão nổi danh ngồi trấn giữ, so với tôi còn cao siêu hơn nhiều.
”Liên quan tới phương diện y thuật xưa nay Nghê Thiên Dương chưa từng cảm thấy bản lĩnh của mình cao hơn người khác huống chi phương thức chữa trị và lý giải của mỗi người đều không giống nhau, đi học tập một chút cũng có chút chỗ tốt.
“Cậu không ngại thì đi học tập một chút.
” Nghê Thiên Dương nói.
Tuy giấy phép hành nghề của Giang Hoa Đình là thật nhưng tuổi vẫn còn quá nhỏ còn chưa tới hai mươi mốt tuổi, y thuật thủ pháp gì đó hẳn là còn chưa thành một thể đi học lỏm vẫn là một lựa chọn không tồi.
Giang Hoa Đình chỉ hơi nhíu mày: “Được thôi.
” Thật ra cậu càng muốn đi tới giao lưu Tây y hơn nhưng câu nói này cậu không dám nói ngay trước mặt Nghê Thiên Dương.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...