Khắp nơi đều là màu đen, đây chính là cảm nhận trực quan của vợ chồng Đế Tân.
Hai người họ mang theo tàn hồn của Đổng Phú Quý rơi thẳng xuống cầu Nại Hà, vừa mới chạm đất vẫn chưa đứng vững đã thấy một bóng trắng tiến thẳng về phía mình.
Đế Tân lo lắng Đổng Phú Quý chạy mất, cô theo bản năng đưa tay ra để bắt lấy hồn phách của cô ta, bóng trắng kia đến quá nhanh Đát Kỷ muốn kéo Đế Tân đã không kịp nữa, giương mắt nhìn bóng trắng kia và Đế Tân đụng vào nhau.
"Đằng trước mau tránh ra!"
"! "
"Đùng" một tiếng, Đế Tân và bóng trắng kia đụng vào nhau, cô chỉ cảm thấy ngực mình bị một lực mạnh đập vào, trong chốc lát liền đứng không vững ngã xuống sông Vong Xuyên.
"Cứu mạng! Anh Đát Kỷ cứu em với, em không biết bơi!" Đế Tân bị chìm xuống, lúc nổi lên để hô hấp liền mở miệng kêu cứu.
Trơ mắt nhìn Đế Tân bị rơi xuống sông Vong Xuyên, Đát Kỷ bị doạ đến đỏ cả mắt, không quan tâm việc bắt chiếc bóng trắng ngã ở trên đất mà trực tiếp nhảy xuống sông.
"Cứu mạng, thả chúng tôi ra!"
"Ahahaha, có linh hồn sống xuống đây rồi!"
Đát Kỷ vừa nhảy xuống sông liền cảm thấy dưới chân bị thứ gì đó nắm lấy, cứ muốn kéo anh xuống, mà lúc này Đế Tân đã bị ba cánh tay máu chảy đầm đìa lôi xuống chỉ còn lại cái đầu nghiêng lộ ra.
Đát Kỷ không còn quan tâm được những cái khác nữa, anh lập tức biến trở lại thành hình dạng ban đầu.
Ánh sáng trắng vừa xoẹt qua, những cánh tay máu kia lần lượt bị ánh sáng này làm bỏng rát mà rút về, Đát Kỷ nhân cơ hội giơ cái đuôi của mình ra kéo Đế Tân đến bên cạnh, ném cô cả người toàn là máu hôn mê bất tỉnh lên cầu Nại Hà.
Anh thu đuôi lại đang tính trở lại cầu, con ác quỷ dưới kia vốn bị doạ sợ lại nhào lên, không những thế mà một cái đuôi dưới thân anh cũng bị bắt lấy, mấy con ác quỷ nhào lên liền cắn, chỉ trong chớp mắt pháp lực của anh đã mất đi hơn một nửa.
"Đáng ghét!" Đát Kỷ thấp giọng quát một tiếng, duỗi tám cái đuôi còn lại để loại bỏ những con ác quỷ kia, nhưng số lượng càng lúc càng nhiều bởi vì chúng không dễ dàng gì mới bắt được một linh hồn sống sao lại nỡ thả ra được chứ?
Từng con cắn chặt lấy đuôi của Đát Kỷ hít mạnh, ngay cả ánh sáng trắng trên người anh cũng không sợ nữa.
Mắt thấy ánh sáng trên người Đát Kỷ càng lúc càng nhạt, cả người sắp bị kéo vào trong sông thì trên cầu đột nhiên có thêm một bóng trắng, tiếp theo đó là hơn trăm ánh kiếm đồng loạt hướng về phía đám ác quỷ trong sông mà chiếu xuống.
Kiếm khí này không biết lợi hại hơn ánh sáng trắng kia của Đát Kỷ bao nhiêu lần, đám ác quỷ tránh né không kịp, bị kiếm khí đâm trúng liền hét một tiếng 'a' rồi hoá thành máu hoà tan vào nước sông Vong Xuyên.
"Nhanh nắm lấy đuôi của tôi!" Bóng trắng trên bờ lên tiếng nhắc nhở.
Đát Kỷ đã cạn kiệt pháp lực còn đang mơ hồ, nghe thấy âm thanh này liền có thêm sức lực, mở mắt nhìn chỉ thấy một cái đuôi rắn màu trắng đang ở trước mắt mình, trong lòng biết đối phương là muốn cứu mình liền lấy chiếc đuôi duy nhất không bị kéo xuống sông quấn vào.
Người trên cầu cảm nhận được sức nặng trên đuôi lập tức nâng cao lên, đưa Đát Kỷ từ dưới sông lôi ra, đuôi rắn lại thả lần nữa, đem Đát Kỷ nhẹ nhàng đặt ở trên cầu.
Kiếm khí biến mất, một lần nguy hiểm ngoài ý muốn coi như vượt qua rồi.
Nhưng khi Bạch Tố Trinh thấy tám cái đuôi máu chảy ướt đẫm của Đát Kỷ thì không nhịn được mà cảm thấy áy náy, quyết lòng bẻ một miếng nhỏ của cây Linh Chi không dễ gì có được đưa đến bên miệng Đát Kỷ.
"Lúc nãy quả thực không dừng chân lại được mới khiến hai người bị rơi xuống sông Vong Xuyên, đây là cây Linh Chi mà Nam Cực Tiên Ông đặc biệt chăm nom, xem như là quà nhận lỗi của tôi, dư sức chữa trị vết thương trên người anh.
Tôi còn có việc phải làm, chúng ta từ biệt tại đây!"
Nói xong liền đưa miếng nhỏ của cây Linh Chi đến miệng Đát Kỷ rồi vội vã rời đi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...