Sau một buổi chiều gióng trống khua chiêng biểu diễn, đám người Đế Tân từ đói đến tê liệt rồi trong lòng lại nhớ đến các loại hương vị, chỉ có thể dùng một từ 'thảm' để hình dung.
Mà họ vỗn dĩ nên ở trong chung cư xem TV ngồi đợi đồ ăn giao tới, giờ đây lại đi đến bước này đều là vì bảy đoá hoa này, thế là Kiến Văn gõ chiêng càng vang hơn.
Sắc trời dần tối, người đi đường dần rời đi, những người vây quanh có không nỡ thì cũng phải đi rồi bởi vì họ cũng đói nên phải về nhà ăn cơm.
Thấy người đều rời đi, Đế Tân và Đát Kỷ bọc một túi đầy tiền đồng, lớn tiếng nói: "Kết thúc, ăn cơm!"
Đám người Ngộ Không đã đói đến đứng không vững rồi, vừa nghe liền mặt mày hớn hở.
Kinh Kha đi đằng trước, nhấc tay lên gào to: "Đi, chúng ta đi ăn một bữa lớn đi!"
"Tôi muốn ăn hải sản!" Phạm Đoàn Đoàn cười phụ hoạ theo, cô mới từ cổ đại trở về không lâu chỉ ăn qua một quả đào, đã rất nhớ mùi vị hải sản rồi.
"Tôi muốn ăn lẩu." Doanh Chính nói.
Ngộ Không vừa nghe thấy lẩu liền vui mừng lộn một vòng: "Lão Tôn ta cũng muốn ăn lẩu, còn muốn ăn món Tứ Xuyên."
Câu nói cuối cùng của Ngộ Không thế mà lại dùng tiếng Tứ Xuyên nói, hiển nhiên lúc nuôi thả trên núi Nga Mi của Tứ Xuyên ăn không ít.
Kiến Văn cũng ngỏ ý bản thân muốn ăn lẩu, ném chiếc chiêng do bảy đoá hoa biến thành xuống, bước nhanh đuổi theo Ngộ Không.
Mọi người đều đang hưng phấn nói mình muốn ăn món gì, nhưng vợ chồng Đế Tân cầm tiền lại không thể không nhắc nhở họ: "Tôi nói này, các cô lẽ nào không phát hiện ra chỗ này căn bản không có tiệm lẩu sao?"
"Không những không có tiệm lẩu, ngay cả một cửa tiệm mở cửa cũng không."
Cùng với câu nói bổ sung của Đát Kỷ, đám người Ngộ Không liền dừng lại, nâng mắt quan sát tình trạng xung quanh.
Đêm nay bầu trời trăng sáng nhưng ít sao, trên đường không cần thắp đèn cũng có thể nhìn rõ.
Trên đường là những cánh cửa đóng kín chỉ nhìn thấy một chút ánh lửa sáng bên trong rất ấm áp.
Bên ngoài ngoại trừ đám người Đế Tân thì không có ai đi trên đường cả.
Hai bên đường là trụ đá có thể tự mình thắp lửa, tia sáng của ngọn lửa là màu xanh dương đậm, một làn gió thổi qua cuốn bay những chiếc lá trên đất, cực kỳ thê lương.
Phạm Đoàn Đoàn chỉ cảm thấy trong thành bỗng nhiên xuất hiện khói mù càng lúc càng dày đặc, nhìn kỹ thì chỉ thấy mấy bóng đen thui đang cầm lồng đèn đi về phía bọn họ.
Cô nuốt nước bọt, giơ tay chọc chọc Kinh Kha ở bên cạnh: "Tôi..
hình như tôi nhìn thấy ma rồi.."
Kinh Kha bị cô doạ nhảy dựng lên, đang muốn bảo Phạm Đoàn Đoàn đừng có ăn nói lung tung thì khóe mắt đột nhiên xuất hiện mấy bóng đen liền kéo Phạm Đoàn Đoàn chạy mất, một bên chạy một bên nhắc nhở đám người Đế Tân: "Nhanh chạy đi, có ma!"
Một tiếng này có thể nói là hét đến rách cả cổ họng, vô cùng sợ hãi, đám người Đế Tân vừa nghe thế, cộng thêm cảnh quỷ dị này nên không nghi ngờ gì nữa mà ôm lấy Đát Kỷ ở bên chân chạy mất.
"Mẹ ơi, thật sự là có ma mà!" Hai người hoảng sợ kêu lên.
Ngộ Không ở phía sau mặt mũi ngơ ngác, đây là tình huống gì vậy, chỗ nào có ma? Ma ở đâu? Không quan tâm nữa, không được bị rớt lại, trước tiên phải bám theo nhóm đã rồi tính sau.
Nghĩ vậy nên Ngộ Không cầm lấy chiếc chiêng đồng lục sắc và cái búa màu đỏ đáng thương dưới đất lên, chỉ một cái Cân Đẩu Vân đã đuổi kịp đám người Đế Tân.
Gió nhẹ thổi qua làm lay động lá rơi ở trên mặt đất..
Bốn thủ vệ tuần tra đi ngang qua nơi đám người Đế Tân đứng lúc trước mặt mày cảm thấy khó hiểu.
"Rõ ràng lúc nãy ở đấy có đứng mấy người mà, đi đâu rồi?"
"Có thể là thấy chúng ta đến, sợ bị bắt đi nên chạy rồi." Một bảo vệ nói.
"Ôi người trẻ bây giờ cứ tối muộn lại ra ngoài kích thích, hay mấy anh em chúng ta đi xem thử khách sạn Hương Hương kia không?" Một người thủ vệ khác đề nghị.
Đề nghị này được ba người còn lại đồng ý.
"Đi đi đi, nơi duy nhất trong thành không bị cấm đi lại ban đêm chính là chỗ đó rồi, hà hà hà..".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...