Ta tên là Phụng Kì Việt, là Thái tử của Dực triều.
Mẫu thân ruột thịt của ta là một tỳ nữ bên cạnh Hoàng hậu, lý do tại sao ta tồn tại là vì Hoàng hậu không sinh được con.
Nhưng những người trong cung nói, mẫu thân của ta muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng, sau đó bị gặp báo ứng, sinh ta không được bao lâu thì qua đời.
Họ nói, chính là Hoàng hậu thương xót ta, nên nhận nuôi dưỡng ta, cho nên ta mới có thể trở thành Thái tử của Dực triều.
Nhà mẹ của Hoàng hậu có thế lực lớn, Hoàng đế lại là một kẻ nhu nhược, điều này cũng chắc chắn rằng ngày sau ta nhất định sẽ ngồi vào vị trí kia.
Từ khi chào đời, cuộc đời của ta đã luôn đi theo kế hoạch của người khác.
Hoàng hậu không chỉ muốn ta trở thành quân chủ tương lai, mà còn muốn con gái nhà họ Tạ làm Hoàng hậu tương lai.
Thiên hạ này, suy cho cùng có một nửa là nhà họ Tạ bọn họ.
Những chuyện này, ta vốn cũng không quan tâm, thậm chí đã sớm quen với việc người khác đấu đá nhau suốt ngày.
Dường như chính là sống một ngày tính một ngày, cho dù có một ngày nào đó đột nhiên chết đi, cũng sẽ không có nửa phần không cam lòng.
Nhiều lắm chỉ cảm thán nhân sinh hiu quạnh,thế sự nhàm chán.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng vẫn có vài chuyện có thể làm.
Khi ta mười bảy tuổi, ta và Mạc Úy gặp nhau một lần trên chiến trường, kể từ đó, ta luôn tìm kiếm cơ hội để ra ngoài với ông ấy.
Liên tiếp hai năm, ta luôn ở trong quân đội, Hoàng hậu bên đó vì sợ chuyện lập trữ xảy ra biến cố, nên đã sai người gọi ta về kinh.
Năm đó, ta mười chín tuổi.
Nói cách khác, qua một năm nữa, ta đã phải lập gia đình.
Nhưng tiếc là Thái tử phi tương lai của ta khi đó chỉ mới mười hai tuổi, vẫn còn là một tiểu nha đầu, nhưng vừa vặn hợp với ý của ta.
Ta vốn không muốn lấy vợ, còn muốn ở lại trong quân đội vài năm nữa, nếu nha đầu này trưởng thành chậm một chút, ta cũng có thể ở lại lâu hơn.
Nhưng ta không ngờ rằng, lần gặp gỡ ở Tuế Hoa Cung, lại khiến tim ta nhớ mong một tiểu nha đầu mười hai tuổi.
Tạ Thời Huyên là tên của tiểu nha đầu đó.
Cũng giống như những tiểu thư khuê các bên ngoài cung, muội ấy hành lễ quy củ với ta, nhưng lúc trả lời lại lén nhìn ta.
Đôi mắt của muội ấy rất to, nhấc mí mắt lên là sẽ bị phát hiện ngay.
Lúc đó ta chỉ cảm thấy thú vị, nên đã nói đùa với Hoàng hậu, ai mà biết khiến nha đầu đó đỏ mặt.
Có lẽ là nghĩ rằng sau này ta sẽ cưới muội ấy, cố tình hoặc vô tình, mỗi khi nhận được tin muội ấy sẽ vào cung, ta sẽ tìm một lý do để đến Tuế Hoa Cung ngồi.
Có lúc ta sẽ chủ động nói chuyện với muội ấy, cũng có khi ta sẽ đợi muội ấy chủ động nói chuyện với ta.
Thường xuyên qua lại, xem như ta đã thăm dò được tính tình của muội ấy.
Ta biết phụ nữ trong và ngoài cung đều thích đeo một lớp vỏ bọc, trong lòng dù có không muốn, nhưng vẫn tỏ ra phóng khoáng, đúng mực.
Nha đầu của ta cũng không ngoại lệ.
Thậm chí muội ấy còn làm tốt hơn những người đó, muội ấy biết chừng mực, biết tiến biết lùi, xử sự bình tĩnh, còn học được tài nghệ.
Nhưng ở trước mặt ta, luôn cư xử như một tiểu nha đầu.
Muội ấy thích gọi ta là Thái tử ca ca, thích nghe ta kể chuyện trong quân đội, dường như bất kể ta nói gì, muội ấy cũng sẽ nghiêm túc lắng nghe.
Dường như muội ấy cảm thấy chỉ cần giống như một đứa trẻ, là có thể gần gũi với ta.
Nhưng thực ra muội ấy không biết, mỗi lần gặp mặt, đều là ta đang tính toán thời cơ để được đến gần muội ấy.
Ta thích gọi muội ấy là nha đầu, và chỉ ta mới có thể gọi muội ấy là nha đầu.
Ta biết bản thân ta thực sự chẳng dịu dàng chút nào, thậm chí có thể nói là hỉ nộ vô thường, có thù tất báo.
Nếu là thứ ta không muốn thì thôi, nếu là thứ ta muốn, ta chắc chắn sẽ không nhường nửa bước.
Muội ấy là con gái của nhà họ Tạ, cho dù là ai là Thái tử thì muội ấy nhất định sẽ là Thái tử phi tương lai.
Vì vậy, ta phải ngồi vững vị trí Thái tử này.
Nha đầu của ta, chỉ được gọi một mình ta là Thái tử ca ca.
Ta không cho phép người đàn ông nào khác ngoài ta đến gần muội ấy, thậm chí những cô gái có ý ghen tị với muội ấy.
Ta muốn muội ấy sống một cuộc sống yên bình và hạnh phúc, không phải đề phòng những người xung quanh như ta, cho dù muội ấy có bản lĩnh đối phó với họ.
Nhưng ta không muốn muội ấy lãng phí thời gian vào những chuyện này.
Muội ấy giống như ta, đã bị người khác sắp đặt con đường tương lai từ khi mới sinh ra, rất nhiều chuyện mà bản thân cũng không tự chủ được.
Vì vậy, ta hy vọng rằng muội ấy có thể làm theo ý mình khi ở bên ta.
Trước giờ ta không phải là một người dịu dàng ân cần, nhưng với muội ấy, ta có thể dốc hết lòng tốt của mình.
Không phải vì muội ấy xinh đẹp bao nhiêu, lương thiện như thế nào mà thực tế là muội ấy cắn người còn ác hơn ta.
Nhưng, ta chỉ muốn dịu dàng với một mình muội ấy.
Tương tự, muội ấy sẽ chỉ ngây thơ hồn nhiên trước mặt ta.
Vốn tưởng rằng, chúng ta sẽ mãi tiếp tục như thế này.
Cho đến năm hai mươi ba tuổi, khi chiến đấu với Lâu Lan, binh sĩ nhà họ Mạc tuẫn thân sa trường, trước khi lâm chung Mạc Úy đã ủy thác ta chăm sóc con gái của ông ấy.
Lúc đầu, ta cảm thấy không có gì không ổn, cho cô ấy một cái viện để chạy nhảy trong phủ, thì không cần quan tâm nhiều nữa.
Dù sao cũng đã mười chín tuổi, không đến nỗi cần phải có người đi theo bên cạnh quan tâm mỗi ngày.
Hơn nữa, nhà họ Mạc đều là tướng tài, không chỉ nam dũng mãnh thiện chiến mà phái nữ cũng có thể đánh giặc lập công.
Nhưng điều ta không ngờ chính là, đứa con gái duy nhất còn lại của nhà họ Mạc hình như có vấn đề về đầu óc.
Nói nàng ta ngu xuẩn, nàng ta lại biết một số chuyện mà người thường không biết.
Nói nàng ta hành sự đặc biệt, nàng ta lại thường làm những chuyện không mang theo não.
Tóm lại, ta cũng không quá quan tâm đến nàng ta.
Nhưng nàng ta lại thường lắc lư trước mặt ta, như là cố ý lại như là vô ý.
Nhưng những điều này, ta cũng không có thời gian để quan tâm.
Khi ta thực sự nhận thấy có điều gì đó không ổn, là vào ngày sinh nhật lần thứ mười sáu của nha đầu, con gái nhà họ Mạc nói muốn đi cùng ta.
Ta không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò nàng ta an phận một chút.
Nhưng không hiểu sao, ánh mắt ta lại nhìn Mạc Du Du cả ngày, đó là một cảm giác rất khó giải thích.
Hành động không thể giải thích được, lời nói cũng không thể giải thích được.
Giống như là đang làm những chuyện mà người khác phải làm.
Ta thậm chí không thể nói bất cứ điều gì quá gần gũi với nha đầu của ta.
Ta không hiểu, nhưng ta cần phải tìm ra lý do.
Ngoài nha đầu của ta, ta sẽ không để cho bất kỳ ai làm ảnh hưởng đến hành vi của ta.
Sau ngày hôm đó, ta bắt đầu điều tra về Mạc Du Du.
Để hành động thuận tiện, ta đã đào tạo một thủ hạ có thể đọc được suy nghĩ.
Không cần ta mở miệng, hắn liền biết ta muốn làm gì.
Sau khi điều tra mấy ngày, có một số manh mối mơ hồ.
Sau khi rơi xuống nước một tháng trước, tính tình của nàng ta thay đổi rất nhiều, nàng ta thường xuyên lẩm bẩm một mình, nói những lời mà người khác không hiểu.
Hệ thống, độ hảo cảm, nam chính, nữ phụ ác độc…
Mơ mơ hồ hồ, hình như ta có một vài suy nghĩ.
Nhưng những thứ này vẫn không giải quyết được vấn đề.
Trừ khi, người mang đến tất cả những chuyện này biến mất.
Không phải là ta chưa thử phương pháp này, nhưng trên người Mạc Du Du dường như có một sức mạnh kỳ lạ nào đó, dù có xảy ra bao nhiêu lần “Ngoài ý muốn”, thì sẽ luôn có người xuất hiện để bảo vệ nàng ta kịp thời.
Không chỉ là các hoàng đệ của ta, mà còn có “Bản thân” ta.
Vì những việc vặt vãnh này, mà đã rất lâu ta không gặp nha đầu của mình.
Đợi khi ta nhận được tin muội ấy vào cung một lần nữa, muội ấy đã đổi xưng hô với ta từ “Thái tử ca ca” thành “Điện hạ”.
Cảm giác bất lực và mất mát này còn khó chịu hơn là không biết mình bị thứ gì đó điều khiển.
????????ải ????ghiệ???? đọc ????????????????ệ???? số 1 ????ại ⩵ ???? R????M????R????????Ệ????.
V???? ⩵
Ta biết muội ấy để ý chuyện quà sinh nhật, nhưng ta không cách nào giải thích với muội ấy được, dường như có rất nhiều điều mà ta muốn nói với muội ấy, đều không được phép trên thế giới này.
Muội ấy hỏi liệu ta có lấy muội ấy không, ta muốn trả lời muội ấy như trước kia, dùng hết toàn bộ sức lực, nhưng biểu hiện ra ngoài chỉ có im lặng.
Nha đầu của ta khóc rồi, nhưng ta lại không làm gì được cả, ngay khi ta cố chạm vào muội ấy, cơ thể ta sẽ trở thành trạng thái trong suốt.
Ta chỉ có thể giấu tay trong tay áo, vội vàng rời đi.
Sau hôm đó, nha đầu đã đổ bệnh.
Ta đã suy nghĩ rất nhiều, bỏ qua rất nhiều người, mới để Mạc Du Du tạm thời rời khỏi kinh thành.
Đây là phương pháp duy nhất ta đã thử có hiệu quả.
Miễn là chuyện ta làm có liên quan càng xa với Mạc Du Du, và càng ít người biết đến, ta có thể kiểm soát được hành động của mình trong một khoảngthời gian.
Ta đi vào từ hậu viện của Tạ phủ, khi ta đến phòng của nha đầu, muội ấy đã ngủ.
Đó là lần gần nhất ta ở bên nha đầu của mình sau khi Mạc Du Du xuất hiện.
Ta thậm chí có thể hôn lên trán muội ấy, phác họa môi muội ấy bằng ngón tay của mình, nắm tay muội ấy, nói những gì ta muốn nói với muội ấy.
“Nha đầu à, muội biết ta thích muội nhiều như thế nào không.
”
“Trước giờ ta chưa từng nghĩ đến một người nhiều như vậy.
”
“Trước giờ chưa bao giờ muốn một thứ mạnh mẽ đến vậy.
”
“Ta không muốn chết đột ngột, ta muốn sống vui vẻ với muội.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...