Tôi Là Nhân Vật Qua Đường!


Hai người chọn một bàn ở tầng ba để ngồi.
Thẩm Minh Triết lên tiếng: "Bây giờ cậu làm một bài kiểm tra kiến thức tổng hợp để mình chấm, sau đó mình sẽ đưa ra lộ trình học tập phù hợp với cậu.

Nhưng tiền đề là cậu phải chăm chỉ và có quyết tâm, nỗ lực học, mình cũng không muốn tốn nhiều thời gian vào những việc vô ích."
Dương Nguyệt An đáp lại: "Tất nhiên rồi, nếu mình không muốn cải thiện thì mình đã từ chối khi cô Lam hỏi ý kiến rồi."
Thẩm Minh Triết gật đầu, lấy ra bài kiểm tra: "Bài kiểm tra này chỉ là tổng hợp những kiến thức cơ bản nhất, thời gian làm là sáu mươi phút, bây giờ là tám giờ hai mươi ba, đúng một tiếng sau mình sẽ thu bài."
Dương Nguyệt An ra hiệu đã biết, nhận lấy bài kiểm tra và bắt đầu làm.
Có trời mới biết, khi nhìn vào đề Dương Nguyệt An đã hoang mang như thế nào, quyết tâm học tập của cô dường như bị dọa sợ mà chạy đi hết, Dương Nguyệt An ỉu xìu làm bài kiểm tra.
Từ beautiful cô còn biết nhưng cái từ algorithm này là gì vậy?
Sau everyone thì chia động từ số nhiều hay số ít vậy trời??
Dương Nguyệt An hoang mang, Dương Nguyệt An nghi ngờ nhân sinh một cách tột độ.
Cô nhìn sang thấy Thẩm Minh Triết đang làm đề, chợt tỉnh táo lại, người thông mình cũng đang nỗ lực vậy mình có lý do gì mà không cố gắng?
Nhưng thật sự kiến thức của Dương Nguyệt An bị hổng rất nhiều nên làm bài cũng không được bao nhiêu.
Hết giờ, Dương Nguyệt An vẻ mặt không còn gì tiếc nuối đưa bài cho Thẩm Minh Triết, bài trắc nghiệm thì còn có thể khoanh bừa nhưng bài điền từ và viết lại câu thì cô chỉ làm được một hai ý, còn lại hoàn toàn bỏ trống.
Nhìn ấn đường Thẩm Minh Triết dần nhíu lại khi chấm bài kiểm tra, Dương Nguyệt An thầm than không ổn, hi vọng cậu không từ bỏ việc dạy kèm người mù tiếng Anh.
Thẩm Minh Triết biết Dương Nguyệt An không học được tiếng Anh nhưng không ngờ lại tệ đến mức này.
Bài thi tháng của có mấy câu về chia thì, cô đều làm được, nhưng trong bài kiểm tra mà cậu cho, chỉ đúng một phần nhỏ.
Có lẽ kế hoạch học tập cần phải thay đổi một chút so với ban đầu.
"Về nhà mình sẽ làm một kế hoạch học tập chi tiết rồi đưa cho cậu vào sáng thứ Hai.

Còn bây giờ chúng mình sẽ học về mười hai thì cơ bản." Giọng nói của Thẩm Minh Triết có chút bất lực nhỏ mà chính cậu cũng không phát hiện.
Haiz, lại mười hai thì cơ bản, Dương Nguyệt An học muốn phát ngán rồi, nhưng nhờ người không thể không cúi đầu, Dương Nguyệt An nhẹ giọng đồng ý.
Thẩm Minh Triết thừa biết Dương Nguyệt An nghĩ gì, nhìn vẻ mặt kiểu phát ngán của cô ấy là đủ hiểu nhưng cô không tỏ ý kiến thì cậu cũng không nói nhiều, nếu đã nắm chắc được mười hai thì cơ bản thì bài kiểm tra sao lại sai be bét như thế kia?
Vì ở thư viện nên Thẩm Minh Triết chỉ có thể nhỏ giọng giảng cho Dương Nguyệt An, giọng nói thoanh thoảng như ghé sát vào tai khiến tai Dương Nguyệt An có chút ngứa nhưng cô vẫn cố chịu đựng để tập trung nghe giảng.
Bình thường Thẩm Minh Triết cũng không phải người nhiều lời, đến khi giảng bài cho Dương Nguyệt An mới nói nhiều hơn nên bây giờ cô mới phát hiện thì ra giọng cậu cũng không lạnh lùng quá, nó có chút trầm và chút ấm, lại còn cố gắng đè thấp âm lượng, khiến lỗ tai người ta tê dại.

Cả hai người dần tập trung vào bài học, người cần giảng thì nhỏ giọng nói, người cần nghe thì chăm chú lắng nghe, giữa chừng có chỗ chưa hiểu Dương Nguyệt An cẩn thận hỏi lại Thẩm Minh Triết, cậu cũng không thấy phiền, kiên nhẫn giảng đến khi Dương Nguyệt An hiểu thì thôi.
Khi chú ý nghe giảng lại thêm cách truyền đạt dễ hiểu của Thẩm Minh Triết, Dương Nguyệt An đã hiểu và nắm được mười hai thì cơ bản.
"Cậu đã hiểu hết chưa?" Giảng xong, Thẩm Minh Triết hỏi lại.
Dương Nguyệt An nào còn vẻ mặt chán nản như lúc đầu, cô vui vẻ trả lời: "Hiểu hết rồi, hóa ra nó cũng không khó như mình tưởng."
Thẩm Minh Triết cười nhẹ khi nhìn thấy sự hào hứng của Dương Nguyệt An: "Cậu xem lại một lần nữa đi, có gì không hiểu thì hỏi lại mình, sau đó sẽ làm bài tập áp dụng luôn."
"Ok."
Dương Nguyệt An xem lại hẳn hai lần, sau khi chắc chắn bản thân đã hiểu bài, ra hiệu với Thẩm Minh Triết, cậu liền đưa cho cô một đề bài tập áp dụng.
So với những lần làm bài trong sự mịt mờ, lần này Dương Nguyệt An lại có thể làm bài một cách suôn sẻ.
Cô gặp lại câu trong bài kiểm tra một lần nữa, lần này thì cô biết everyone là chia động từ ở dạng số ít rồi.
Làm xong, đưa bài cho Thẩm Minh Triết, Dương Nguyệt An dứt khoát hẳn, không chắc là đúng hết nhưng đúng bảy mươi phần trăm thì cô vẫn tự tin.
Thẩm Minh Triết chấm bài xong, quả nhiên vẫn bị sai vài câu, chủ yếu đó là những câu đánh lừa.
"Tạm thời làm được từng này là tốt rồi, cứ từ từ ôn tập thêm." Thẩm Minh Triết nhận xét, sau đó cậu giảng lại những câu mà Dương Nguyệt An làm sai.
Dương Nguyệt An làm thêm hai đề nữa, hoàn thành xong cũng đã mười một rưỡi.
Thẩm Minh Triết cũng nhận ra đã đến giờ ăn trưa: "Hôm nay học đến đây thôi, mình sẽ đưa cậu thêm ba đề về nhà làm, ngày mai đưa cho mình chấm.

Về nhà cậu ôn tập lại kiến thức hôm nay học thêm vài lần, cũng nên tranh thủ học từ vựng theo chủ đề trong sách giáo khoa.

Những phần còn lại mình sẽ viết trong kế hoạch, mai sẽ đưa cho cậu."
"Mình biết rồi, cảm ơn cậu..."
"Ừm."
Ngập ngừng một lát, Dương Nguyệt An mới lên tiếng: "Thẩm Minh Triết, mình trao đổi số điện thoại được không? Mình chỉ thỉnh thoảng hỏi bài nếu không hiểu thôi, sẽ không làm phiền cậu đâu."
"Được thôi." Thẩm Minh Triết không từ chối, Dương Nguyệt An là một trong số những người ít ỏi biết số điện thoại của cậu.

Hai người trao đổi số điện thoai xong liền thu dọn sách vở, tạm biệt đối phương rồi về nhà.
Buổi chiều, Dương Nguyệt An làm theo lời của Thẩm Minh Triết, ôn tập lại vài lần rồi bắt đầu làm đề, nhưng lại phát hiện ra một chỗ còn khá mông lung, cô tính nhắn tin hỏi Thẩm Minh Triết nhưng nhớ ra tối nay còn gặp ở tiệm cà phê nên đã note lại để tối hỏi, sau đó cô ôn tập những môn học khác.

Biết sao giờ, học tiếng Anh nhưng cũng không bỏ qua các môn học khác được.
Đến tối, Dương Nguyệt An đến tiệm cà phê lúc bảy rưỡi.
Sau hai đầu tiên cần đến sớm để tập duyệt, những lần sau mọi người chỉ cần đến trước giờ biểu diễn nữa tiếng.
Hôm nay hiếm có khi Hứa Văn và Hà San lại đến trước Dương Nguyệt An, lúc cô đến họ đang ngồi trong phòng nghỉ nói "chuyện rôm rả".
"Em chào anh chị, hôm nay mọi người tới sớm vậy?"
Hứa Văn quay sang nhìn cô, tỏ ra không tin nổi: "Nè nè, ý em là sao đây? Bình thường anh đây cũng đâu có tới muộn đâu, có chị Hà San của em mới cao su thôi."
"Anh có ý gì vậy? Làm như anh đến sớm lắm không bằng.

Mà chị nói này Nguyệt An, em mới học lớp 11, vẫn còn là một cô bé, còn ai kia đã gần ba mươi, sắp thành cỏ già tới nơi rồi sao em lại gọi anh ta là anh, gọi chú mới đúng chứ." Thấy Hứa Văn động tới mình thì Hà San không ngần ngại chạm lại.
"Gần ba mươi thì sao, tôi và cô đều là u30 đấy thôi." Hứa Văn không chịu thua.
"Nhưng tôi nói tuổi thật của mình thì không ai tin đâu đấy, còn anh không nói thì người ta cũng đoán được tuổi rồi nhỉ?" Hà San thản nhiên nhìn bộ móng tay mới làm của mình, "Haizz, ai bảo tôi có ngoại hình trẻ đẹp làm gì cơ chứ."
"..."
Thấy mình mới chỉ chào hỏi một câu mà hai người đã lao đầu vào cuộc chiến, Dương Nguyệt An câm nín.
Bằng một thế lực nào đó, sau ngày đầu tiên hợp tác một cách hòa bình thì Hứa Văn và Hà San lại tìm được một hình thức giao tiếp với nhau vô cùng sôi động, phần lớn lúc họ ở cạnh nhau đều xảy ra tình huống như vừa rồi.
"Cạch."
Cửa phòng mở ra, Thẩm Minh Triết bước vào, nhìn thoáng qua đôi u30 đang "trò chuyện", cậu đến ngồi gần Dương Nguyệt An.
"Cậu có rảnh không?" Thẩm mInh Triết vừa ngồi xuống, Dương Nguyệt An liền hỏi.
"Có chuyện gì?"
Dương Nguyệt An nói lý do: "Hồi chiều mình xem lại bài, có vài chỗ tự nhiên không hiểu lắm, cậu giảng lại cho mình được không?"
"Được, cậu chưa hiểu chỗ nào?"
"..."
Trong phòng nghỉ đang tồn tại hai khung cảnh đối lập, một bên là hai người u30 ồn ào náo nhiệt, một bên là đôi bạn học sinh trẻ chăm chỉ giảng bài cho nhau.
Đó là khung cảnh mà Phó Hân nhìn thấy khi bước vào phòng, cô nhìn Thẩm Minh Triết và Dương Nguyệt An với đôi mắt đầy mờ ám, sau đó lại quay sang nhìn Hứa Văn và Hà San, hai người này không sớm cũng muộn cũng sẽ thành đôi cho coi.

Nhìn cảnh hiện tại, đoán chừng tương lai band nhạc của tiệm cà phê của cô sẽ có hai cặp đôi.
"Mọi người tập trung thôi, còn mười phút nữa là đến giờ biểu diễn rồi." Phó Hân cao giọng gọi.
"Còn hai câu này, chút nữa hết giờ làm ở lại một lát, mình giảng cho." Thẩm Minh Triết nói với Dương Nguyệt An, cô gật đầu đã biết, sau đó hai người lần lượt theo sau mọi người lên sân khấu.
Lúc Thẩm Minh Triết đi qua Phó Hân, cậu nghe rõ giọng trêu ghẹo của chị mình: "Bữa nay còn tốt bụng mà dạy bạn học cơ đấy."
Cậu bỏ ngoài tai lời nói đó, không trả lời, trả lời là chị ấy sẽ càng được nước lấn tới.
Buổi biểu diễn diễn ra suôn sẻ, mọi người chưa về luôn mà được Phó Hân giữ ở lại: "Mọi người chậm một chút hãng về, hôm nay phát lương!"
"Ôi nhanh như vậy đã được lương á? Không bù cho tôi ở công ty chờ mãi vẫn không tới ngày phát lương." Hứa Văn kinh ngạc nói.
Hiếm khi Hà San đồng tình với Hứa Văn: "Công nhận, thời gian khi làm việc cho tư bản luôn trôi qua rất chậm."
Phó Hân đưa cho mỗi người một phong bì, không rõ của ai là bao nhiêu: "Tuy mới làm được ba tuần nhưng tôi vẫn trả cho mọi người một tháng lương, cảm ơn mọi người thời gian qua đã tích cực làm việc, nhờ vậy mà tiệm cà phê của tôi cũng ngày càng đông khách hơn.

Hi vọng thời gian tới sẽ cùng mọi người làm việc hòa thuận, vui vẻ hơn."
Hứa Văn là người đầu tiên bày tỏ cảm xúc: "Yaaa, cảm ơn bà chủ rất nhiều! Tôi nhất định sẽ giữ chắc công việc này, không cho ai cơ hội chiếm lấy đâu."
"Anh có thôi đi không, ghê quá, bớt bớt lại đi." Hà San đá xéo Hứa Văn, sau đó mới quay sang nói với Phó Hân: "Cảm ơn cô rất nhiều, tôi cũng sẽ gắn bó với tiệm lâu nhất có thể."
So với hai người, Dương Nguyệt An lại điềm tĩnh hơn nhiều: "Em cảm ơn chị Hân, em sẽ cố gắng hơn trong thời gian tới!"
Thẩm Minh Triết thì từ chối phát biểu ý kiến.
Phó Hân cười cười: "Cảm ơn mọi người.

Hôm nay cũng xong việc rồi, mọi người về nhà cẩn thận nhé!"
Hứa Văn và Hà San lần lượt ra về, còn Thẩm Minh Triết và Dương Nguyệt An thì chưa vội về luôn, Phó Hân thấy vậy liền hỏi: "Sao hai đứa còn chưa về vậy? Về muộn quá không an toàn đâu."
Tất nhiên câu sau cô chỉ lo lắng cho Dương Nguyệt An.
Dương Nguyệt An thay Thẩm Minh Triết trả lời: "Em còn vài câu tiếng Anh cần nhờ Thẩm Minh Triết giảng lại, làm phiền chị cho em ngồi lại một lát."
"Ấy cứ tự nhiên, quán chị mở tới mười hai giờ đêm cơ mà, chỉ là chú ý về sớm cho an toàn nhé!"
"Vâng ạ, em cảm ơn chị." Dương Nguyệt An cười.
Phó Hân bỗng nở nụ cười ranh mãnh: "Mà Thẩm Minh Triết này, sao tự nhiên em lại chịu giảng bài cho Dương Nguyệt An vậy?"
Thẩm Minh Triết thờ ơ đáp lại: "Có liên quan gì đến chị đâu."
Dương Nguyệt An cũng vểnh tai lên để nghe câu trả lời của Thẩm Minh Triết nhưng ngoài dự đoán và cũng trong dự đoán, Thẩm Minh Triết đã đưa cuộc trò chuyện vào ngõ cụt.
Dương Nguyệt An nhanh chóng nói theo sau: "Do cô chủ nhiệm nhờ Thẩm Minh Triết kèm giúp em môn tiếng Anh, với chắc do cậu ấy không nhìn nổi điểm tiếng Anh thảm hại của em nên rủ lòng thương, đồng ý đó chị."
Cô đủ hiểu hiện tại Phó Hân chỉ trêu Thẩm Minh Triết thôi, không nhất thiết phải có câu trả lời nhưng Thẩm Minh Triết lại nói như vậy đến Dương Nguyệt An cũng không nghe nổi, đành nói thêm vào.
"À, ra là vậy, biết giúp đỡ bạn bè là tốt.


Em trai nhớ thường xuyên giúp đỡ bạn bè nha."
Lần này Thẩm Minh Triết không đáp gì, Dương Nguyệt An cũng chỉ cười cười, cô cũng không biết nên nói gì cho phải nữa.
Trêu hai đứa xong, Phó Hân nghiêm túc trở lại: "Thôi hai đứa học bài đi, chị về trước, lát nữa hai đứa về nhà chú ý an toàn nhé.

Mà tốt nhất là em nên đưa Dương Nguyệt An về, con gái một mình đi đường buổi tối khá nguy hiểm đó.

Thế nhé, tạm biệt hai đứa.", câu sau là nói với Thẩm Minh Triết.
"Tạm biệt chị, chị cũng chú ý an toàn nha!" Dương Nguyệt An vẫy tay tạm biệt.
Đã muộn nên quán khá vắng khách, hai người đến ngồi ở một bàn trống, Thẩm Minh Triết bắt đầu giảng những phần còn lại cho Dương Nguyệt An, xong xuôi cũng đã mười một giờ.
Dương Nguyệt An thu dọn sách vở xong nói: "Hôm nay cảm ơn cậu nhé! Muộn rồi, mình về đây, hẹn mai gặp lại."
"Đi thôi." Thẩm Minh Triết nói một câu khiến Dương Nguyệt An khó hiểu, cô hỏi lại: "Đi đâu cơ?"
Thẩm Minh Triết không đáp lại, Dương Nguyệt An chỉ đành lẽo đẽo theo sau lưng cậu.
Ra khỏi tiệm, thấy cậu không lên xe về nhà mà quẹo sang hướng nhà cô, lúc này Dương Nguyệt An mới hiểu ra, thật sự có chút ấm lòng.
"Hay cậu cứ về đi, bây giờ muộn rồi, nhà mình cách đây hơn mười phút đi bộ thôi, bác tài cũng đợi cậu khá lâu rồi." Dương Nguyệt An nhận tấm lòng của cậu nhưng như cô đã nói, thật sự không cần phiền Thẩm Minh Triết đưa mình về nhà.
Cô cũng đã hai bảy tuổi, qua cái tuổi sợ bóng sợ gió lâu rồi, hơn nữa đường về nhà là đường cái, đèn điện vẫn sáng trưng, xe cộ vẫn qua lại nườm nượp, ngoài ra cô còn biết một chút võ phòng thân nên quả thật không cần quá lo lắng.
"Cậu còn biết bây giờ muộn rồi sao?" Thẩm Minh Triết hỏi lại đúng một câu, sau đó dù Dương Nguyệt An nói gì cậu cũng không đáp lại nữa.
Haizz, thôi được rồi, cảm ơn tấm lòng tốt của cậu bạn trẻ.
Dương Nguyệt An không nói nữa, bầu không khí giữa hai người lại trở nên im lặng như hôm đầu tiên Dương Nguyệt An đến xin việc ở tiệm.
Lúc tới tiểu khu của Dương Nguyệt An, cô thấy chiếc xe hơi khá quen thuộc, thì ra Thẩm Minh Triết đã bảo bác tài đợi mình ở đây.
"Tới nơi rồi, cảm ơn cậu một lần nữa nhé! Tạm biệt và chúc ngủ ngon."
"Tạm biệt." Lần này thì Thẩm Minh Triết đã nói được lời chào trực tiếp với Dương Nguyệt An, không phải là với bóng lưng như lần trước nữa.
"Ừm, mình vào đây." Dương Nguyệt An cười cười rồi đi vào tiểu khu.
Khi bóng lưng của Dương Nguyệt An dần khuất, lúc này Thẩm Minh Triết mới lên xe về nhà.
~~~~~~~~~~~~~~~
Ryu: Quá trình nữ chính lấy gốc tiếng Anh, mình có search và tham khảo "Lộ trình học tiếng Anh cho người mất gốc" nhưng không chắc sẽ chuẩn 100% vì mình có thêm, có bớt nhiều thứ.

Trong truyện tất nhiên sẽ ảo ma hơn ngoài đời, nhân vật chính cũng được buff "một xíu", hi vọng mọi người không quá khắt khe với những tình tiết đó, nếu thấy cấn có thể nhắm mắt làm ngơ cho qua:3.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui