Tôi Là Nhân Vật Qua Đường!


Đã hơn một tuần kể từ ngày Dương Nguyệt An xuyên tới đây, ngoại trừ hôm thứ Hai đầu tuần có hơi bất ổn thì nhìn chung cuộc sống cũng đã ổn định, mọi thứ đang đi dần vào quỹ đạo, không quá làm Dương Nguyệt An nghẹt thở.
Sau một tuần thử việc ở tiệm báo, cô cũng được nhận vào làm chính thức, tin tốt là ông chủ Lưu Tần thấy cô là học sinh không những không chèn ép mà còn quyết định tăng thêm lương cơ bản cho cô, Dương Nguyệt An cũng đã bày tỏ sự cảm kích một cách mãnh liệt.
Hôm nay là thứ Bảy, Dương Nguyệt An tới tiệm cà phê nhận việc, trước đó cô có ghé qua nhà thay bộ đồng phục trường ra để tránh những tình huống rắc rối không đáng có.
Tám giờ tối sẽ chính thức vào làm nhưng sáu giờ Dương Nguyệt An đã đến quán, cô không quên việc mình phải đến sớm để tập duyệt sân khấu.
Phó Hân đã ở quán, thấy Dương Nguyệt An tới thì cười, chào: "Chào em Nguyệt An, ngày đầu nhận việc tới sớm ghê!".
"Em chào chị, em tới sớm một chút để tập duyệt sân khấu.

Chưa biểu diễn bao giờ nên em cũng có chút lo lắng." Dương Nguyệt An cười trả lời lại.
"Hầy, không phải lo đâu.

Chị tin vào năng lực của em, huống chi chị là chủ quán còn không sợ thì em lo gì chứ? Với lại phải tin vào ánh mắt của chị, Phó Hân chị đây chưa bao giờ nhìn nhầm người đâu."
Khích lệ Dương Nguyệt An xong, Phó Hân mới nói vấn đề chính: "Mấy người khác còn chưa đến, chị em mình tới đây làm cốc nước ép trong lúc chờ mọi người nào!"
"Được ạ!".
Dương Nguyệt An theo chân Phó Hân đến một cái bàn cách đó mấy bước chân, lúc này tiệm khá vắng khách nên vẫn còn nhiều bàn trống, có lẽ chút nữa cũng không có bàn trống mà ngồi.

Suy nghĩ của Dương Nguyệt An càng được chứng thực hơn sau khi cô uống một ngụm nước ép dưa hấu, phải nói là quá ngon, tay nghề của nhân viên pha chế đỉnh thật đấy!
Thấy Dương Nguyệt An uống, Phó Hân liền hỏi: "Thế nào, uống được chứ?".
"Quá được luôn ấy chứ, ngon lắm chị!".

Mắt Dương Nguyệt An như phát sáng mà nhìn cốc nước ép, chắc nước ép táo còn ngon hơn thế này nhỉ?
Phó Hân bật cười khi thấy phản ứng của Dương Nguyệt An.
"Chị có tuyển một người chơi đàn organ, một người chơi guitar điện và một người có thể chơi cả trống cajon và trống jazz.

Chút nữa mọi người đến thì cùng làm quen nhé!".

"Vâng ạ! À vậy còn ca sĩ thì sao chị?".
"Lúc đầu chị tính chỉ thuê một người hát cố định thôi, nhưng sau khi suy nghĩ thì chị quyết định mỗi tuần sẽ mời một người cho có sự mới lạ, nếu mọi người yêu thích ca sĩ nào thì sẽ mời người đó vài tuần sau đó nữa."
Dương Nguyệt An nghe cũng thấy hợp lý, cô gật gù đồng tình với suy nghĩ của Phó Hân.
"Kìa, tay trống của chúng ta đến rồi!" Phó Hân nói cho Dương Nguyệt An biết sau đó cô ấy lớn tiếng gọi người đó: "Nhanh lên Thẩm Minh Triết, em lề mề quá!"
"Ực.


Khụ, khụ, khụ..."
Phó Hân vừa dứt tiếng thì Dương Nguyệt An liền sặc nước mà ho khù khụ, lúc này cô thấy may mắn vì mình còn đủ sáng suốt mà kịp thời nuốt vào chứ không phải phun nước ra.
"Em có sao không Nguyệt An?" Thấy Dương Nguyệt An bị sặc, Phó Hân lo lắng hỏi.
"Khụ, khụ...!Em không sao." Dương Nguyệt An vẫy vẫy tay trả lời.
Má ơi, sao Thẩm Minh Triết lại là người đánh trống vậy?
Sau khi công tác tư tưởng thì Dương Nguyệt An cũng không còn rối rắm khi tiếp xúc với các nhân vật trong truyện, cô chỉ tránh can thiệp trực tiếp vào cốt truyện, dù sao những người cô tiếp xúc đều là người thật bằng da bằng thịt chứ không phải là những nhân vật được miêu tả qua những dòng chữ lạnh băng, nếu tránh né nhiều lần thì không phải là một biện pháp, hơn nữa còn khiến người khác chú ý và nghi ngờ.
Cho nên điều khiến cô bị sặc nước ở đây là Thẩm Minh Triết vậy mà là người đánh trống, điều gì khiến cậu ấy đồng ý vậy?
"Đừng nói với chị là vì nghe tên Thẩm Minh Triết nên em mới bị vậy đó nha!" Phó Hân bỗng cười đầy ẩn ý.
"Làm, làm gì có đâu chị." Dương Nguyệt An phủ nhận, một lần nữa cô thấy may mắn vì vừa rồi mình không uống nước, nếu không lại mất mặt thêm phát nữa rồi.
"Thế à, vậy do chị nghĩ nhiều rồi."
Nói vậy nhưng nụ cười đó của Phó Hân vẫn chưa hạ xuống khiến Dương Nguyệt An thầm than không ổn.
Sau khi nghe tiếng Phó Hân gọi, Thẩm Minh Triết không nhanh không chậm đi tới, cậu kéo ghế ngồi cạnh Dương Nguyệt An.
"Giới thiệu với em, đây là tay trống chị đào mãi mới chịu đồng ý." Thấy Thẩm Minh Triết đã ngồi xuống, Phó Hân nói với Dương Nguyệt An, sau đó quay sang nói với Thẩm Minh Triết: "Còn đây là tay đàn guitar tài năng mà chị thu hút được, mặc dù hai đứa là bạn cùng bàn nhưng bây giờ bắt đầu làm việc cùng nhau thì nên bắt tay chính thức chào hỏi nhau một cái nhỉ?"

Thật màu mè, Thẩm Minh Triết nghĩ.
Một cái bóng đổ trên người cậu kèm theo đó là một bàn tay nhỏ nhắn, trăng trẻo được đưa tới trước mặt cậu.
"Dương Nguyệt An, người chơi guitar, hợp tác vui vẻ và mong cậu giúp đỡ nhiều hơn!"
Dù sao cậu ấy cũng bày ra tư thế xong rồi, thôi thì đáp lại cho cậu ấy không xấu hổ vậy.
"Thẩm Minh Triết, chơi trống, hợp tác vui vẻ!"
Khoảnh khắc cậu nắm lấy tay Dương Nguyệt An, không hiểu sao nhịp tim lại tăng tốc một cách kì lạ khiến Thẩm Minh Triết phải buông ra một cách nhanh chóng.
Dương Nguyệt An cũng nín thở khi tay hai người chạm vào nhau, may là Thẩm Minh Triết buông tay nhanh nếu không cô sợ hai người sẽ phát hiện mình chỉ bắt tay thôi mà cũng phản ứng như vậy.
Phó Hân hài lòng nhìn hai người chào hỏi nhau, cũng không phát hiện ra biến hóa nhỏ từ phía Thẩm Minh Triết và Dương Nguyệt An.
Lát sau, hai người chơi đàn organ và guitar điện cũng lần lượt tới.
Người chơi đàn organ là một chàng trai gần 30 tuổi, tính cách hài hước tên Hứa Văn, chỉ qua vài phút làm quen mà Hứa Văn đã làm cho mọi người cười nghiêng ngả vài lần.
Người chơi guitar điện lại là người khiến Dương Nguyệt An ngạc nhiên nhất vì đó là một cô gái 25 tuổi nhưng có thân hình loli và khuôn mặt baby tên Hà San, với ngoại hình như vậy không ai có thể liên tưởng tới nhạc cụ cô ấy chơi lại là guitar điện cho đến khi cả bốn người tập duyệt, cả Dương Nguyệt An và Hứa Văn đều há hốc mồm vì độ ngầu lòi của cô ấy.
Quả nhiên, trên đời này không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Tuy tiệm cà phê của Phó Hân mới mở gần được một tuần nhưng do marketing tốt và bản thân tiệm cũng giữ được khách nhờ cách trang trí đẹp mắt và đồ uống cũng như đồ ăn ngon miệng nên chưa tới giờ biểu diễn, các bàn ở tầng dưới đã kín chỗ.
Tuy vậy, nhờ việc bài trí tốt nên dù có đông người những cũng không làm không gian quán trở nên ngột ngạt, nhân viên phục vụ khéo léo đi qua từng bàn đưa đồ uống cũng như những món ăn nhẹ cho khách hàng.
Nhìn nhiều người như vậy, Dương Nguyệt An bỗng lo lắng hơn, sợ mình sẽ sai sót ở đâu đó.
Cô hít sâu vài hơi, thầm cổ vũ bản thân, dù sao vừa rồi tập duyệt mọi người đều chơi rất tốt, đã có sự ăn ý với nhau.
Trước giờ biễu diễn vài phút, mọi người cùng nhau ngồi vào vị trí đã được sắp xếp của mình.

Lúc lên sân khấu, một giọng nói phát ra bên cạnh Dương Nguyệt An: "Buổi biểu diễn nhỏ thôi mà, cậu lo lắng cái gì chứ?"
Nói xong, Thẩm Minh Triết lướt qua cô ngồi vào chỗ của mình, hôm nay cậu chơi trống jazz.
"Cậu nhóc này, kiêu ngạo thật đấy." Nói thầm như vậy nhưng môi Dương Nguyệt An lại nở nụ cười, câu nói kiêu ngạo đó đã khiến cô bớt lo lắng phần nào.
Đúng tám giờ, buổi biểu diễn bắt đầu.
Cô ca sĩ hôm nay Phó Hân mời có giọng hát vô cùng nhẹ nhàng và đầy cảm xúc, giọng hát đó khiến mọi người như thả hồn theo những câu hát, bình tâm lại sau một tuần học hành và làm việc đầy vất vả.
Cả tiệm cà phê đều len lỏi giọng hát dịu dàng ấy, thỉnh thoảng lại vang lên nhưng tiếng xì xào, bàn tán nho nhỏ nhưng không ảnh hương tới người khác.
Buổi biểu diễn đầu tiên thành công, những người khách cùng lần lượt ra về.
Phó Hân tập trung mọi người lại, nói: "Mọi người làm tốt lắm, sau này cứ thế mà phát huy nhé! Cũng muộn rồi, mọi người về nhà cẩn thận.

À đúng rồi, tôi có đặt mấy suất ăn nhẹ mời mọi người, mọi người cầm lấy mang về ăn lót dạ."
Thẩm Minh Triết không biết từ lúc nào đã cầm ba suất ăn trên tay, thay Phó Hân đưa cho mọi người.
Dương Nguyệt An nhận lấy phần ăn: "Cảm ơn cậu nhiều nhé!"
Thẩm Minh Triết nhìn nụ cười của Dương Nguyệt An, loáng thoáng hiểu được cô cảm ơn cậu vì điều gì, cậu bỏ qua chút xao động nhỏ trong lòng, rũ mắt xuống trả lời: "Không có gì!"
Nhận lấy suất ăn xong, mọi người cũng tạm biệt nhau rồi ra về.
Dương Nguyệt An về đến nhà cũng hơn mười rưỡi, cô nhanh chóng tắm rửa và ăn để mà ngủ để mai còn dậy sớm đi giao báo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui