Tôi Là Nhân Vật Qua Đường!


Hôm sau, tới tám giờ năm phút vẫn chưa thấy Dương Nguyệt An tới, Thẩm Minh Triết còn đang thầm thắc mắc tại sao thì cửa lớp đằng sau bỗng "rầm" một tiếng mở ra thu hút nhiều ánh mắt từ các học sinh trong lớp.
Người gây lên tiếng động là Dương Nguyệt An đang chống đầu gối thở dốc, ngẩng mặt lên thấy vô số ánh mắt đang dồn vào mình thì vô cùng ngại ngùng.
Cũng may mọi người thấy không có chuyện gì nên cũng dời sự chú ý sang chuyện khác, ai đang làm việc gì thì tiếp tục làm việc đấy, chỉ có hai ánh mắt đến từ phía Thẩm Minh Triết và một người nữa là Hạ Di Giai vẫn còn đang nhìn cô.
Thẩm Minh Triết thì Dương Nguyệt An không biết nhưng còn ánh mắt của Hạ Di Giai thì có vẻ là quan tâm cùng lo lắng?
Không cho Dương Nguyệt An nghĩ thêm, nghe thấy tiếng bước chân của giáo viên đang tới gần nên cô cũng quên cả thở dốc, nhanh chân ngồi vào chỗ.
Giáo viên vào lớp bắt đầu tiết học.
Tiết học này diễn ra một cách chậm chạp, đến giờ ra chơi Dương Nguyệt An liền buông bút gục mặt xuống bàn.
Lúc này bỗng có người hỏi cô: "Sao sáng nay cậu lại tới muộn vậy? May mà hôm nay cô vào muộn hơn bình thường không xíu nữa là bị ghi sổ rồi!"
Không cần nhìn Dương Nguyệt An cũng nhận ra đây là giọng của Hạ Di Giai.
Không biết Thẩm Minh Triết đã đi đâu, hiện giờ Hạ Di Giai đang đứng cạnh chỗ của cậu ấy, ánh mắt hiện rõ sự quan tâm.
Sau khi được Dương Nguyệt An giúp ngày hôm qua, Hạ Di Giai thật sự có thiện cảm với cô bạn cùng lớp ít nói này.
Nếu Dương Nguyệt An biết suy nghĩ đó thì chỉ có thể câm nín, cô cũng chỉ thuận tiện giúp Hạ Di Giai một chút, dù sao không có cô thì mọi chuyện vẫn có thể diễn ra một cách bình thường.

Dương Nguyệt An ngồi thẳng dậy mỉm cười trả lời lại cô ấy: "Giữa đường mình gặp chút việc nên mới tới muộn, may là vẫn đến kịp".
Nói xong Dương Nguyệt An lại nhoài người xuống bàn tiếp, có vẻ hơi bất lịch sự nhưng thật sự thì bây giờ cô cảm thấy mình không có sức để ngồi thẳng người nữa.
"Ừm ừm, không có chuyện gì là may rồi.

Nếu có việc gì cần thì cứ nói với mình nhé!".

Có vẻ Hạ Di Giai không để ý tới hành động của Dương Nguyệt An, đợi nhận được tín hiệu đã biết từ Dương Nguyệt An, cô ấy mới vui vẻ về chỗ ngồi.
Trái ngược với tâm trạng vui vẻ của Hạ Di Giai, Dương Nguyệt An hôm nay lại cảm thấy thật mệt mỏi, không có sức lực để làm bất cứ việc gì.
Thỉnh thoảng vẫn có một ngày cô cảm thấy mất hết sức lực, những ngày như thế cô cũng không cưỡng ép bản thân làm việc gì thêm, để đầu óc trống rỗng, vì dù có làm cũng không hiệu quả, thế nên hôm nay cô cũng không tận dụng thời gian ra chơi để ôn bài nữa.
Trước khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Thẩm Minh Triết đã trở về lớp.
Quay sang nhìn người bạn cùng bàn đang nằm nhoài ra bàn thì thấy cô đang nhìn mình nhưng ánh mắt lại như nhìn vào vô định, có lẽ là cậu đi vào tầm nhìn của cô chứ không phải là cô đang nhìn cậu.
Thẩm Minh Triết gõ bàn thu hút sự chú ý của Dương Nguyệt An, sau khi thấy mắt cô dần lấy lại tiêu cự mới đưa thứ trong tay mình cho cô.
Là vài miếng urgo, còn là urgo có họa tiết dễ thương nữa chứ.
Nhận được ánh mắt khó hiểu từ Dương Nguyệt An, cậu mới lên tiếng giải thích: "Vết thương ở tay".
Bấy giờ Dương Nguyệt An mới load được hành động của cậu, một dòng nước ấm len lỏi chảy qua tim cô.
Sáng nay như thường lệ, sau khi hoàn thành công việc giao báo cô về nhà tắm rửa qua để đi học.
Mọi chuyện sẽ rất bình thường cho đến khi có một cậu bé đạp xe trên vỉa hè suýt tông vào cô, vì né chiếc xe lao tới đột ngột đó mà Dương Nguyệt An đã vấp phải hòn đá.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, cô thành công ôm lấy mặt đất một cách đau đớn, cũng may chỉ bị xây xát nhẹ, chỉ có vết thương ở lòng bàn tay phải là chảy máu.

Nhưng hai đầu gối của cô cũng ma sát với mặt đất, tuy người không bị thương nhưng hai ống quần đều bị rách một lỗ ngay vị trí đầu gối.
Quần bẩn còn cố chấp mà đi học được chứ quần đã bị rách lại còn rách chỗ thu hút sự chú ý thì cho tiền Dương Nguyệt An mới mặc đi học, còn bây giờ không được cho tiền nên cô phải ba chân bốn cẳng quay về nhà thay quần, sau đó lại ba chân bốn cẳng chạy đến trường.

Vết thương khi ngã nằm trong lòng bàn tay, nếu không quan sát kĩ thì cũng không dễ phát hiện.
Không ngờ vết thương như thế mà cậu cũng nhận ra, hơn nữa còn đi mua urgo cho cô, quả thật không hợp với hình tượng lạnh lùng của cậu, nhưng dù sao cậu mới chỉ là học sinh cấp ba, còn chưa tới giai đoạn hắc hóa nên lòng tốt đương nhiên vẫn còn, điều này Dương Nguyệt An có thể lý giải được.
"Cảm ơn cậu nhiều! Hết bao nhiêu tiền vậy?".

Lòng tốt của cậu cô xin nhận nhưng chuyện tiền bạc vẫn phải sòng phẳng.
"Ba miên".

Thẩm Minh Triết cũng dứt khoát nói giá, cậu hiểu quan hệ của mình với Dương Nguyệt An vẫn chưa thân tới nỗi để cô có thể nhận không dồ của mình, dù nó không đáng bao nhiêu.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Dương Nguyệt An mệt mỏi nhấc người dậy để nghe giảng, thuận tay để mấy miếng urgo xuống ngăn bàn, cô định để ra chơi tiết sau mới dán.
Nhưng đời không như mơ, lần này lão Sơn đầu hói lại tiếp tục dạy quá giờ, ông vừa ra khỏi lớp thì tiếng chuông vào tiết sau cũng vang lên.
Mọi người trong lớp đều thắc mắc không biết khi nghe thấy tiếng chuông vừa rồi, lương tâm của lão Sơn có thấy cắn rứt hay không?
Đáp án đương nhiên là chỉ có bản thân lão Sơn biết, còn lớp 11-2 lại đau khổ bắt đầu một tiết học mới.
Dự định ra chơi sẽ dán urgo của Dương Nguyệt An bị mấy tiết học hành hạ khiến bản thân cô cũng quên đi, cho đến giờ ăn trưa vẫn không nhớ ra.
Đúng là không có sức lực thì học hành cũng khiến bản thân thêm mệt mỏi, Dương Nguyệt An đang nằm nhoài ra bàn như không có xương sống, đây là tư thế quen thuộc từ sang tới giờ của cô.
Không đói nên cô chẳng có ý định đi ăn cơm, hay có thể nói là lười không buồn lết người đi ăn.

Bỗng, tay phải phải cô được một bàn tay khác nắm lấy, rồi vết thương nơi lòng bàn tay được bao phủ bởi thứ gì đó.
Thẩm Minh Triết dán urgo xong cho Dương Nguyệt An, thấy cô vẫn chưa nhận thức được những gì vừa xảy ra thì bỗng nhiên thấy bực mình.
Cái cô bạn này, bình thường trông có giống người ngốc nghếch đâu mà sao hôm nay phản ứng chậm thế, cậu đã có lòng tốt mua urgo cho rồi mà không biết đường dán vào.
Vết thương nằm ở lòng bàn tay phải, tuy không quá lớn nhưng khi cầm bút khó tránh khỏi ma sát vào khiến nó dù ngừng chảy máu nhưng vẫn chưa khô lại được.
Vậy mà Dương Nguyệt An mới đầu chỉ nhíu mày mấy nhát nhưng sau đó vẫn mặc kệ thản nhiên viết bài, Thẩm Minh Triết nhìn thấy mà còn khó chịu thay.
Mà cho tới giờ ăn trưa cô vẫn không có ý định dán urgo vào tay, thật là khiến người ta bực mình mà!
Càng nghĩ đôi mắt của Thẩm Minh Triết càng thêm lạnh lùng, đối diện với đôi mắt đó, không hiểu sao Dương Nguyệt An bỗng thấy chột dạ, là cô cô phụ lòng tốt của cậu, là cô sai rồi!!
Cô nở nụ cười lấy lòng cậu: "Hì hì, cảm ơn cậu nhiều nhé! Hồi nãy mình định dán rồi mà quên mất, phiền cậu quá!".
Thẩm Minh Triết ném lại một tiếng hừ lạnh rồi quay người đi ăn trưa, cậu cũng không hiểu sao mình lại có hành động và suy nghĩ như vừa rồi, đó không phải là phòng cách thường ngày của cậu.
Nghe tiếng hừ lạnh lại giống biểu hiện giận dỗi của Thẩm Minh Triết, Dương Nguyệt An cười cười, dù saao vẫn chỉ là cậu nhóc mười bảy tuổi, có thể lạnh lùng tới mức nào chứ.
Aizz, mệt mỏi quá, cô quyết định trưa nay sẽ không ăn cơm nữa, cứ vậy mà ngủ thôi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui