Tôi Là Người Lương Thiện



Chung Liên dành trọn một ngày cuối tuần để xem tiểu thuyết, à không, để nghiên cứu bí kíp theo đuổi bạn trai. Sau khi đọc hết quyển sách Tú Tú đề cử, cô cảm thấy tự tin tràn trề, tựa như ngày mình gả ra ngoài không còn xa nữa, tâm nguyện của ông nội cũng sắp hoàn thành rồi.

Tối hôm đó cô trở về ký túc xá, các bạn cùng phòng đều thắc mắc cả ngày nay cô đã lặn đi đâu, Chung Liên thành thật trả lời là ra hiệu sách đọc cọp. Ba cô gái còn lại không khỏi tấm tắc cảm động, quả thật là một tấm gương vượt khó tiêu biểu, Chung Liên cố gắng như thế làm các cô thấy hổ thẹn vì sự lười biếng của mình. Thế nên đêm ấy, Phương Linh thức đặc biệt khuya để luyện vẽ, Thanh Trúc thì lấy sách ra để chuẩn bị bài mới, Hồng Yên, ừm, Hồng Yên tích cực tải về các ứng dụng hẹn hò để tìm bạn trai mới.

Ngày hôm sau, Chung Liên bước vào giảng đường với ý chí chiến đấu sục sôi thì lại nhận được một tin xấu, Nguyễn Thiên Du không đi học. Không sao, hôm nay không gặp thì ngày mai gặp, cô chờ được.

Một lần chờ chính là nửa tháng. Nhưng khi Thiên Du trở lại trường học thì cậu đã không còn là chàng trai mà Chung Liên biết trước đó nữa.


Chung Liên phát hiện chỉ mới hai tuần không gặp mà tướng mạo của Nguyễn Thiên Du gần như thay đổi hoàn toàn, từ một chàng trai sáng sủa tràn đầy sức sống, giờ đây cả người cậu tản mát ra âm khí trầm trầm, sắc mặt mệt mỏi, ấn đường tối tăm. Khiến Chung Liên chú ý nhất chính là nam quỷ một mực đi theo cậu nửa bước không rời. Nam quỷ mặt mày vặn vẹo xấu xí, trực chờ cơ hội để đoạt lấy thân xác của Thiên Du.

Chung Liên tức giận, nam quỷ kia cư nhiên dám nhòm ngó hôn phu của cô, quả thật là chán sống. Đáng tiếc hắn ta chưa từng hại người, dù thần trí đã mơ hồ, bề ngoài đáng sợ nhưng linh hồn vẫn là trong suốt, Chung Liên có chút thương tiếc, quỷ này không thể ăn được nha.

Tú Tú ngồi cạnh Chung Liên, khịt khịt mũi: “Cậu Thiên Du này thơm quá, sao trước kia chị không phát hiện ra cậu ta thơm như vậy? Thật là muốn cắn một ngụm.”

“Ôi chao, con quỷ kia thật là xấu xí, gương mặt vặn vẹo thành như vậy, còn chảy cả nước dãi, thật là không nỡ nhìn.”


“Thật sự rất thơm đó, Chung Liên chẳng lẽ cậu ta thành Đường tăng rồi?”

Đang trong lớp học, Chung Liên không tiện trò chuyện cùng Tú Tú, cô cầm bút viết vài dòng lên giấy: “Cậu ta không thơm, nhưng cậu ta giữ một thứ rất thơm.” Chung Liên cứ thế chăm chăm nhìn về phía Nguyễn Thiên Du, yết hầu khẽ lay động, nuốt nước miếng.

Cô muốn hẹn cậu ta cuối giờ học ra gặp riêng, nhưng không biết nên mở lời như thế nào. Vốn dĩ định viết một tờ giấy nhỏ cho cậu ấy đọc, nhưng lại nghĩ đến chuyện tình ngang trái của Tú Tú, vì một lá thư tay dẫn đến té lầu


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận