Tôi Là Ngôi Sao May Mắn

20

Con có hộ khẩu mới.

Mặc dù việc đi học và đến trường không có gì thay đổi, nhưng con giống như được sinh ra một lần nữa vậy.

Cô Thúy đã học lái xe, cô mua một chiếc xe mini, đưa con đi học mỗi ngày.

Lúc con xuống xe, cô sẽ giúp con chỉnh lại tóc, kéo lại cổ áo cho con, sau đó nói con rất xinh đẹp.

Con đã hiểu ý nghĩa của từ “xinh đẹp”.

Bởi vì, luôn có mấy cậu nhóc nam sinh viết thư tình cho con, rõ ràng đều là học sinh tiểu học, thật không biết xấu hổ.

Trong kỳ nghỉ đông, con tròn 8 tuổi.

Cô Thúy đưa con đi ăn bò bít tết, dượng đến muộn.

Bọn con đều nhìn ông ấy chằm chằm.

Ông ấy xin được khoan dung, rồi hào hứng lấy ra di động ra cho bọn con xem ảnh chụp.

“Vợ, Nhân Nhân, thấy căn nhà này thế nào? Anh chọn suốt mấy tháng, mới nhìn trúng được căn hộ này, không dễ dàng tý nào.”

Dượng sớm đã nói sẽ mua nhà, nhưng mãi đến bây giờ mới chọn được.

“Nhà đẹp thật, mặc dù là nhà cũ, nhưng nhìn rất mới, trang trí cũng đẹp.” đôi mắt cô Thúy sáng lên.

Con cũng thích, bởi vì con thấy bên trong có phòng cho em bé rất xinh, còn có xích đu.

“Chờ em trai hoặc em gái sinh ra, có thể ngủ ở đây.” Con chỉ vào phòng cho em bé, rồi nhìn bụng của cô Thúy.

Bụng của cô có chút lớn rồi.

“Vậy căn này, ngày mai đi mua luôn!” Dượng nhiều tiền nên tràn đầy tự tin, vung tay liền quyết định.

Hôm sau, bọn con đi mua nhà, con có nhà mới.

Có nhà mới phải mở tiệc mừng tân gia, cô Thúy muốn làm tại nhà để tiết kiệm một chút tiền.

Dượng trừng mắt: “Làm tiệc ở nhà làm gì, cho em dọn dẹp à? Đi thẳng đến khách sạn cho tiện, anh muốn làm tiệc ở khách sạn!”


Cô Thúy lườm ông một cái, biết ông ấy muốn giả vờ, liền mặc kệ ông ấy.

Lời mời được gửi đi, họ hàng hưởng ứng sôi nổi, trả lời nhất định sẽ tham gia tiệc.

Cô Thúy đưa con đi mua quần áo mới vào buổi tối hôm trước bữa tiệc.

Cô đưa con đi thử đồ rất lâu, thử phối từng bộ một, con thử đồ đến mệt.

“Nhân Nhân mặc gì cũng đẹp, chọn bộ này đi.” Cuối cùng cô Thúy cũng đã mệt, dở khóc dở cười đưa ra quyết định.

Cô ấy rất tham lam luôn cảm thấy bộ phía sau nhất định sẽ đẹp hơn bộ phía trước.

Con nhìn chính mình trong gương, cảm thấy chiếc áo khoác lông xù màu hồng này siêu ngầu, đôi giàu màu đen của con cũng siêu ngầu, tóc đuôi ngựa của con cũng cực kỳ ngầu.

Đúng vậy, con hiện tại ngầu thật đấy.

21

Tiệc tân gia bắt đầu rồi.

Dượng tràn đầy khí phách và hăng hái, mặt đầy tự hào, ông ấy ở cửa tiếp đón họ hàng và bạn bè thân thích, người nào cũng đều tặng dượng một vài lời khen.

Cô Thúy ăn một chiếc áo khoác sang trọng, che đi bụng bầu, mỉm cười tiếp đón khách khứa.

Con đi theo cô, ngoan ngoãn chào khách.

“Nhân Nhân thật xinh đẹp, nuôi khéo quá!”

“Mới có mấy năm thôi, quả nhiên nhà giàu nuôi ra con gái tốt.”

“Văn Thúy có phúc thật, có một cô con gái ngoan.”

Mọi người đều khen con, điều này kiến con hơi sửng sốt.

Con còn nhớ, trước đây bọn họ đều khen Kiều Kiều.

Kiều Kiều, em gái con, em bé xinh đẹp nhất.

Con cười cảm ơn mọi người.

Cô Thúy chào khách khứa, rồi dẫn con ra cửa tìm dượng.


“Chồng ơi, còn có ai chưa đến à?” Cô Thúy dò hỏi.

“Ngoài anh trai em, thì đều đến rồi.” Dượng hơi nhếch môi.

Cô Thúy không nói gì, không biết đang nghĩ gì.

Đúng lúc này, bố mẹ tới, anh trai cũng tới.

Anh trai gầy đi, cắt tóc ngắn, đeo kính, ăn mặc chỉnh tề.

Anh thay đổi rất nhiều.

Tinh thần của bố mẹ cũng tốt hơn một chút, không còn suy sụp như trước nữa, có lẽ 500 nghìn đã giúp bọn họ rất nhiều.

Kiều Kiều được mẹ cõng, bé thò đầu ra, đôi mắt đen láy nhìn mọi người.

Con nhìn bé, bé cũng tò mò mà nhìn con, trong miệng phát ra âm thanh không rõ ràng.

Hai tuổi, sẽ biết nói một vài từ.

Con cảm thấy bé vẫn xinh đẹp như cũ, trắng hồng, nhưng mà, con cũng thật xinh đẹp, con cũng trắng hồng.

“Anh, đến rồi?” Cô Thúy đi lên tiếp đón, không nhiệt tình lắm, nhưng vẫn duy trì lễ phép cơ bản.

Bố con cười nhẹ đáp: “Đến rồi.”

Mẹ con liếc mắt nhìn con chằm chằm, cổ họng giật giật: “Nó là Nhân Nhân?”

“Đúng vậy, không nhận ra à?” trong lời nói của Dượng đều là sự trào phúng, châm chọc.

Mẹ con nhấp môi, “Hừ” một tiếng, bế Kiều Kiều lên hôn: “Nhận ra, nhận ra, con gái à, con gái ngoan.”

Bà ấy hôn Kiều Kiều thật mạnh.

Bố con “Khụ” một tiếng, kéo anh trai con qua, trên mặt có vài phần tự hào: “Anh cũng đưa Xuyên Phong đi cùng, thằng bé bây giờ giỏi lắm, thằng bé viết bài cho đài truyền hình, cũng coi như làm biên tập viên.”

“Đúng, đúng, đúng, Xuyên Phong có biên chế, về sau không cần lo lắng. Vẫn là biên chế tốt hơn, kinh doanh ở bên ngoài kiếm tiền triệu như phải lo lắng đủ điều, có biên chế thì an tâm cả đời.” Mẹ con lại bắt đầu khoe khoang.

Bà ấy châm chọc dượng.


Dượng khịt mũi coi thường, không khí lập tức trở nên khó nói.

Anh trai con giồng như người ngoài cuộc, anh chỉ nhìn con.

Cuối cùng anh nói một câu không đầu không đuôi: “Xem ra Nhân Nhân mới là ngôi sao may mắn, không có con bé, nhà chúng ta liền sụp đổ.”

“Hả? Con đang nói vớ vẩn gì thế?” Mẹ con giận tím mặt, giống như bị chọc trúng điểm chết.

Bố con cũng tức giận, lời nói của anh trai như tát vào mặt ông ấy.

Anh trai không nói gì nữa, đứng im lặng.

22

Bữa tiệc tiếp tục.

Dượng và cô Thúy không quan tâm đến nhà bố mẹ nữa, đi tiếp đãi người khác.

Không khí hòa hợp, khắp nơi đều vui vẻ náo nhiệt.

Sau ba hiệp rượu, có người đề nghị qua nhà mới của bọn con thăm quan, không bữa tiệc sẽ không còn ý nghĩa.

Dượng đồng ý ngay: “Mọi người ăn uống no say rồi đến nhà tôi mời nước, tân gia vui vẻ, càng đông người càng náo nhiệt!”

Sau khi tiệc tàn, đông đảo họ hàng thân thích đi đến nhà con.

Bố mẹ và anh trai cũng đi.

“Giang Tuấn mở trạm chuyển phát nhanh kiếm được không ít tiền ha, còn mua nhà mới, chắc là mua trả góp hả? Chị cũng đi nhìn thử.” Mẹ con cố ý nói ra lời này.

Không ai để ý đến bà ấy.

Bà ấy lại kéo một người phụ nữ khác ríu rít trò chuyện: “Nhà tôi mới bán đi cái nhà to ấy, bây giờ cũng có không ít tiền trong tay, chúng tôi không muốn kinh doanh nữa, mà chuẩn bị mua một ngôi nhà mới để dưỡng già.”

“Không kinh doanh nữa thì bán ngôi nhà kia đi làm gì? Ngôi nhà đó rất tốt mà.” Người họ hàng khó hiểu.

Mẹ con xấu hổ, ngập ngừng nói phải trả nợ, mua nhà mới sẽ mua nhỏ đi một chút, dưỡng già khồng cần nhà lớn.

Không ai quan tâm đến bà ấy nữa.

Cuối cùng, cũng đã đến nơi.

Đoàn người bọn con sôi nổi đi vào tiểu khu.

Mẹ con kinh ngạc nói: “Đây không phải Hồng Hoa Uyển à? Căn hộ cũ của chúng tôi ở đây.”

“Đúng vậy, không phải trùng hợp sao?” những người họ hàng đầy thắc mắc.

Lúc trước mẹ con mua nhà mới, mời họ hàng thân thích đến ăn cơm, trừ bỏ dượng và cô con.


Dượng và cô Thúy cũng ngạc nhiên: “Trùng hợp như vậy?”

Nhưng mà, còn có sự trùng hợp lớn hơn.

Nhà mới của bọn con là ngôi nhà mà bố mẹ con đã bán đi.

Giao dịch đều thông qua người mô giới bất động sản, cho nên hai bên căn bản chưa thấy qua mặt nhau.

Họ hàng thân thích đều chết lặng.

Mặt mẹ con đỏ lên, đứng ở cửa mắng: “Giang Tuấn. Chu Văn Thúy, lũ khốn kiếp, cố ý kinh thường bọn tao đúng không!”

“Thằng ch*, chúng mày đoạn tử tuyệt tôn!”

Mẹ con mắng cực kỳ khó nghe, bố con cũng đen mặt.

Dượng giận tím mặt, dùng chân đạp ngã mẹ con: “Bà lại mắng nữa xem!”

Cô Thúy vội vàng ngăn lại, lớn tiếng giải thích: “Bọn em không biết đây là nhà anh chị bán đi, lúc trước chuyển nhà anh chị đâu có mời bọn em!”

“Im mồm, con đ*, mày có tiền mày kiêu ngạo đúng không? Tao đốt nhà chúng mày! Cho chúng mày coi thường tao, khinh dễ tao!” Mẹ con gần như mất trí rồi phát điên, la hét rồi mắng mỏ.

Họ hàng phải ra tay ngăn bà ấy lại, nhưng bà ấy điên thật rồi, ai cản bà ấy sẽ cắn lại.

Anh trai con đột nhiên di chuyển, một tay đem mẹ con xô ngã.

Mẹ con chết sững, ngồi trên mặt đất thẳng thở hổn hển.

“Cô Thúy không có khinh dễ chúng ta, công việc ở đài truyền hình của con là cô tìm giúp, không mẹ nghĩ ở đài truyền hình có ai dám thuê một đứa có tội chụp trộm váy nữ sinh không?” Anh trai con nặng nề nói.

Mẹ con càng cứng họng.

Bố con cũng ngơ ngác mà nhìn cô Thúy.

Đôi mắt cô Thúy đỏ hoe, chua xót lắc đầu: “Xuyên Phong, con có thể thay đổi là tốt rồi, con sẽ thay đổi được……”

Anh trai con không nói một lời nào, hai mắt đỏ bừng.

Bố mẹ đều yên lặng.

Một lúc lâu sau, mẹ con đột nhiên hét lên: “Kiều Kiều đâu?”

Mọi người hỗn loạn, còn Kiều Kiều biến mất.

Con kéo Kiều Kiều rồi giơ tay: “Ở đây ạ.”

~~~~~ còn nữa ~~~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận